“Đừng nói với anh là em không cam tâm vì Mộc Duệ Thần”. Mộc Dịch Triệt tức giận nắm chặt tay cô. “Nó đã phong tỏa toàn bộ các ngả đường, mọi phương tiện giao thông qua lại đều bị kiểm tra nghiêm ngặt chỉ để bắt được em. Em nghĩ nó bắt em về rồi nó sẽ làm gì? Yêu em ư?” Những lời nói lạnh lẽo của anh lại một lần nữa len lỏi vào trong tim Ngải Ái. Trái tim đã cố xóa nhòa hình bóng của Mộc Duệ Thần, cứ tưởng rằng sẽ quên được Mộc Duệ Thần. Nhưng lại càng nhớ anh da diết. Nhớ lại những khi anh gọi cô là bé con, vì cô mà thay vì anh làm mặt lạnh lại phì cười lộ má lúm đồng tiền…. Luyến tiếc… Tất cả đều đã là quá khứ và rồi biến mất như khói mây. Hay nói đúng hơn tất cả đều là giả dối. “Không liên quan tới anh!”. Ngải Ái quay mặt đi. “Tôi có một người bạn rất quan trọng, tôi muốn nói cho cô ấy biết”. Mộc Dịch Triệt nhìn cô một lúc lâu, mắt sáng quắc. “Em muốn trốn hay không thì vì em anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ”. Mặt anh nặng nề. “Cho dù em có muốn hay không muốn bỏ trốn thì anh vẫn phải đưa em đi”. Ngải Ái hoảng hốt. Anh dang tay ôm choàng lấy cô. “Em có nhận ra không em yêu, trái tim anh ở đây”. Cô nghe thấy tiếng trái tim anh đập mạnh. Thình thịch, thình thịch. Dồn dập, rõ ràng và dữ dội. Anh rất nghiêm túc. Ngải Ái kinh ngạc: “Gì vậy… Đây là câu tỏ tình của một cao thủ tình trường hả?” “Cao thủ tình trường?” Anh phì cười, không nói gì nữa. Lần đầu tiên thổ lộ lại bị cô giễu cợt. Trong phòng chợt yên ắng. Một lúc lâu sau, không thấy Mộc Dịch Triệt nói gì, Ngải Ái mới bình tâm lại. Câu nói lúc nãy của Mộc Dịch Triệt rất có thể chỉ là câu thổ lộ nhất thời của anh ta. Những anh chàng lãng tử thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cho rằng đây là một trò chơi. Khi chơi xong rồi, khám phá được rồi là… quất ngựa tàu ô. Cô vẫn không thể tin Mộc Dịch Triệt và không hề muốn tham gia vào trò chơi của anh. “Thả tay tôi ra đi Mộc Dịch Triệt, đau quá rồi đấy”. Cô nhỏ giọng lên tiếng khiến anh giật mình. Mộc Dịch Triệt vội buông tay Ngải Ái ra thấy tay cô sưng lên biết mình đã vô ý nắm tay cô quá chặt. Anh đi tới góc phòng tìm được một mảnh da gì đó đưa cho cô. “Đeo vào đi”. “Cái gì thế?”. Ngải Ái nhìn miếng da bẹp dí mỏng manh mềm oặt nhăn mặt. “Em muốn đi tạm biệt bạn bè còn gì”. Mộc Dịch Triệt bật cười. “Đeo nó vào thì chẳng ai nhận ra em đâu”. Ngải Ái mở to mắt nhận thứ đó lật qua lật lại mới phát hiện ra đây là một chiếc mặt nạ được làm bằng chất solic. Cô cảm thấy phải cảm ơn anh: “Cảm ơn anh, Mộc Dịch Triệt”. “Thứ này rất có hại cho da trong khi da em lại khá mịn màng nên không được đeo lâu. Chúng ta cần phải giải quyết mọi chuyện gấp rút”. Cô hào hứng gật đầu cười tươi như hoa. Nụ cười khiến anh điên đảo. Mộc Dịch Triệt thì thầm: “Sau này… nhất định phải tin anh”. Ngải Ái nhìn chăm chú vào thứ trong tay rồi gật đầu: “Tôi… biết rồi!” Đi từ tầng bảy xuống dưới, chưa xuống tới nơi đã nghe tiếng quát nạt của một cô gái. “Không có ai đến tìm tôi là thế nào? Có nhầm không vậy. Tôi được thuê để đi ám sát mà. Shit!” Giọng cô gái này nghe có vẻ vừa mệt mỏi vừa thô lỗ. Ngải Ái có cảm giác rất quen đã từng nghe ở đâu đó nhưng không nhớ ra. “Hết cách!”. Đó là tiếng của chủ nhà trọ. “Gần đây cô dây vào một người, đó là người có quyền thế không ai dám xúc phạm. Vì thế nên không ai tới giao nhiệm vụ cho cô”. “Shit!”. Một tiếng chửi tục. Lúc Ngải Ái và Mộc Duệ Thần đi xuống tầng dưới cùng thì cô gái đó đã đội mũ bảo hiểm đi ra cửa. Cô gái có bóng lưng nhỏ gầy, quần áo đơn giản và chiếc xe phân khối lớn màu đen. Ngải Ái nhìn theo cô gái đó, nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhìn rất quen. “Cô ấy…” “Đừng nghĩ ngợi cho mắt công”. Mộc Dịch Triệt cốc đầu cô. “Đó là cừu, không liên quan tới em, tốt nhất em đừng nên biết cô ta”. “Vâng!” Ngải Ái gật đầu rồi ngồi vào trong xe cùng với Mộc Dịch Triệt. Chiếc xe chạy thẳng về hướng bệnh viện Bắc thị, rất nhanh sau đó đã đến nơi. Mộc Dịch Triệt đưa điện thoại cho cô: “Trong này có số của anh rồi, có việc gì cứ gọi cho anh. Anh chờ em ở đây. Từ giờ cho đến lúc đó tốt nhất đừng bật nguồn để tránh việc Mộc Duệ Thần có thể dò được vị trí của em”. Ngải Ái gật đầu cầm điện thoại rồi đi thẳng tới phòng bệnh của Thang Tiểu Y. Tới đó, cô đóng cửa, bước vào trong nhìn thấy Thang Tiểu Y đang ngủ. Đang trong thời gian Thang Tiểu Y phải nằm viện để điều trị, dường như căn bệnh đã được đẩy lùi, mặt hồng hào hơn trước, trông cô ấy ngủ rất ngon giấc. Ngải Ái đóng cửa phòng lại, rón rén bước tới giường lấy từ trong túi áo ra một bức thư đặt lên bàn. Quay người định đi ra ngoài thì sau lưng có tiếng thì thầm: “Tiểu Ái’ Ngải Ái đứng thẳng người, không quay đầu lại, cố ý nói thật khẽ: “Tôi đến để đưa tin” “Tiểu Ái”. Có vẻ như Thang Tiểu Y đã ngồi dậy, bước xuống giường đi về phía Ngải Ái. “Tớ biết là cậu mà”. Ngải Ái định bước chân ra đi nhưng Tiểu Y đã kịp chạy lên trước chắn trước mặt cô. “Thân với cậu mười mấy năm nay cho dù cậu có hóa thành tro tớ còn biết nữa là giả dạng. Ngải Ái, tớ có thể nhận ra cậu”.