Dịu Dàng Yêu Em

Chương 116 : Lý Do Phải Đi

“Mộc Dịch Triệt, tại sao lúc nào anh xuất hiện cũng giả dạng người khác. Anh tưởng anh là điệp viên à?”. [Giống kid1412] Mộc Dịch Triệt cởi mũ, nhìn căn phòng một lượt mỉm cười: “Cái giường không tệ, khá lớn, chắc chắn được dùng vào việc quan trọng”. “Cái gì?”. Ngải Ái quay đầu nhìn anh. “Sao giờ này anh lại tới đây? Chẳng phải anh nói tối khuya anh mới tới còn gì…A! Hay là chúng ta sẽ đi bây giờ?” Mộc Dịch Triệt đi tới bên giường, không quay đầu lại: “Giờ anh không thể đưa em ra ngoài. Nó rải nhiều vệ sĩ canh gác ở đây, tối nay khi nó có mặt ở đây mới đề phòng lỏng lẻo, lúc đó anh chắc chắn sẽ đưa em ra được”. “Giả sử tối nay trong khách sạn vẫn có nhiều người canh gác thì anh sẽ không đưa tôi ra khỏi đây như đã hứa?” “Không, điểm mấu chốt là các vị tai to mặt lớn trong Mộc gia sẽ không tới đây nên chỉ cần đến tối là mấy người đó sẽ tản đi hết. Anh đang là tội phạm nên không thể kiêu ngạo mà phải khiêm tốn để mọi việc được diễn ra thuận lợi”. Mộc Dịch Triệt từ tốn giải thích sau đó lấy từ trong túi ra một vật nhỏ đính lên tường. “Chỉ cần em nói phải giữ lời”. Ngải Ái nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại là tội phạm của Mộc gia?” “…” Mộc Dịch Triệt ngừng lại. “Do em cả đấy… Chuyện xảy ra năm năm trước…” Cô bước lại hỏi anh: “Chuyện đó tại sao lại có liên quan tới Thang Thang và tại sao Mộc Duệ Thần bày mưu hãm hại cô ấy. Anh đã nói sẽ kể hết với tôi nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm”. Mộc Dịch Triệt đi tới trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu sắc: “Rồi một ngày nào đó em cũng sẽ hiểu”. Nếu không có chuyện xảy ra với Thang Thang, có lẽ cô đã không lựa chọn việc bỏ trốn, bởi vì cô không có cách nào có thể tha thứ cho việc Mộc Duệ Thần làm hại Thang Thang. Nếu cô còn tiếp cận Mộc Duệ Thần, cô sợ cậu ta sẽ lại làm Thang Thang phải đau đớn. Suốt mười mấy năm qua, người thân duy nhất của cô là Thang Tiểu Y. “Muốn anh nói cho em biết cũng được thôi, nhưng với một điều kiện…”. Mộc Dịch Triệt cười gian tà. “Chúng ta hãy ký hợp đồng tình yêu cho hoành tráng như tiểu thuyết. Em vì bảo vệ bạn bè mà đồng ý ký hợp đồng với anh, sau đó anh sẽ cho em biết toàn bộ sự thật. Rồi chúng mình yêu nhau nhưng tình yêu của em lại song hành với lòng hận thù anh sâu sắc để rồi em quyết định chạy trốn khỏi anh. Ba năm sau, hai chúng ta tình cờ gặp lại nhau, em và một nhóc bản sao của anh sẽ trở về bên anh, hai chúng ta một nhà đoàn tụ. Đó chính là happy ending…Á!”. Mặc cho Mộc Dịch Triệt đứng nói ba xàm ba lá, Ngải Ái cầm chiếc gối phang vào mặt anh chàng để anh chàng kịp Á lên kết thúc. Anh cầm gối, mặt rầu rĩ: “Bé con, anh cố gắng hết sức để thảo kịch bản, em lại không mảy may cảm động. anh đau khổ quá”. “Thôi đi, chuyện đó tính sau. Giờ việc quan trọng nhất là anh phải đưa tôi về nước”. Ngải Ái thở dài. “Cuối tháng này tôi nhất định phải có mặt ở Trung Quốc. Còn chuyện xảy ra năm năm trước, tôi sẽ tự mình điều tra để xem liệu anh có lừa tôi không và Mộc Duệ Thần có đúng là một kẻ xấu xa. Tôi sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện”. Từ cái ngày Thang Tiểu Y uống lọ thuốc kia mấy tháng sau đó mới xuất hiện di chứng. Hàng đêm bụng của cậu ấy sẽ rất đau, đau tới mức gập cả người lại run rẩy và sau đó thì ngất xỉu. Sau khi lén đưa Tiểu Y đến bệnh viện khám, các bác sĩ kết luận Thang Tiểu Y uống phải chất phóng xạ không rõ tên, gây ảnh hưởng nặng nề tới tử cung dẫn đến vô sinh. Hơn thế nữa Tiểu Y phải chống chọi với căn bệnh đó mà không thể điều trị tận gốc gì không biết chất phóng xạ đó rốt cuộc là gì thì không thể tìm ra cách để điều trị. Bệnh tình của Thang Tiểu Y chỉ có hai cô biết, giấu diếm cả cha mẹ của Tiểu Y. Vào cuối tháng, Tiểu Y phải được truyền hóa chất nên cô phải nói dối cha mẹ Tiểu Y rằng cô ấy đến nhà cô ở mấy ngày để hai ông bà khỏi la rầy. Điều trị bằng hóa chất rất đau đớn suốt cả năm năm qua. Lần nào cô nhìn Tiểu Y khổ sở chống chọi với bệnh tật trong lòng luôn thấy tội cô thật nặng.. Bởi vì, đáng lẽ ra cô không nên dây vào Mộc Duệ Thần… Bây giờ, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tiểu Y… “Được thôi!”. Mộc Dịch Triệt không cười cợt nhả với cô nữa. Anh đội mũ lên đầu, kéo sụp xuống, đi ra cửa. “Em nên can đảm hỏi Mộc Duệ Thần. Nếu cậu ta thật sự không có dính líu tới chuyện đó sẽ nói cho em biết”. Ngải Ái đáp: “Không cần anh phải nhắc nhở tôi”. Cô đi theo Mộc Dịch Triệt ra tới cửa rồi đột ngột hỏi: “Hồi nãy anh gắn cái gì trong phòng vậy?” “Quà cho Mộc Duệ Thần”. Mộc Duệ Thần cau mày sau đó quay người cúi đầu: “Ngải tiểu thư, chúc tiểu thư ngon miệng. Chào cô!” Ngải Ái biết trong hành lang có gắn camera theo dõi liền gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn anh!” Sau đó Mộc Dịch Triệt đi thẳng tới thang máy như để đón tiếp ai đó. Lúc đóng cửa, cô nhìn thấy ba người đẹp ngoại quốc đầy đặn cao gầy bước ra từ thang máy. Mộc Dịch Triệt cười khẽ với các cô nàng rồi đưa vào trong một căn phòng gần đó. Cô cau mày. Mộc Dịch Triệt đúng là một gã chơi bời gái gú, đã giả dạng nhân viên phục vụ rồi mà vẫn chứng nào tật nấy. Ngoảnh đầu nhìn chiếc bánh kem mấy tầng ngon tuyệt, cô khẽ cau mày. Ăn xong bữa trưa, cô dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị sẵn sàng thuốc ngủ, ngồi giữa phòng im lặng đợi Mộc Duệ Thần xuất hiện. ************* Hoàng hôn buông xuống, trời sập tối. Thành phố sáng trưng bởi những ánh điện đủ màu sắc rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhìn từ trên cao xuống, khung cảnh bên dưới lấp lánh kỳ ảo. Ngải Ái ngồi trên ghế nệm đợi mãi, theo tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường rồi ngủ lúc nào không hay. Lúc choàng tỉnh nhìn nửa bầu trời được thắp huy hoàng rực rỡ, thần người thầm cầu nguyện. “Dậy rồi?” Giọng nói trầm trầm có hơi khàn khàn lọt vào tai. Ngải Ái giật mình quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói ấy. “Mộc…” Cô hô lên khe khẽ, lồng ngực nhảy dựng lên. “Cậu… Cậu đến khi nào vậy?”