Đình Vân FULL
Chương 12
Sắc mặt Du Thiên Lâm mang sẵn bực tức, hiện giờ biến thành thâm trầm u ám hơn bao giờ hết.
Cơn thịnh nộ rừng rực trong đáy mắt chẳng thèm giấu diếm chút nào.
Trông vậy da đầu vị quản lí nọ nổi gai ốc, cuối cùng ông cũng giật mình cố ngẫm xem có phải bản thân đã thốt ra lời phật ý không.
"Là đích thân tiên sinh yêu cầu giải tỏa căng thẳng hả?" Du Thiên Lâm ghìm nộ khí xung thiên ép hỏi.
Quản lí chôn chân nơm nớp lo sợ thưa: "Việc này...Tôi không rõ lắm.
Có điều tiền nong là do hai vị vừa tới cùng Thẩm tiên sinh chi, họ còn căn dặn tôi phải chuẩn bị chu đáo trà giải rượu, chờ xong việc thì bưng lên ạ."
Du Thiên Lâm nghe dứt câu, tránh tiếp tục lãng phí thì giờ, đòi quản lí lấy ngay chìa khóa đến, xoay người bước về hướng cầu thang.
Hắn chối từ sự giúp đỡ bởi bất kì ai, kẹp nạng dưới nách y như trước hành động thoăn thoắt, phút chốc bóng dáng biến mất cuối nhịp cầu thang.
Quản lí chẳng dám đắc tội Thẩm Tế Nhật, lại càng không dám mạo phạm vị Du trưởng ty có hậu đài bí ẩn này, chỉ còn cách dắt khóe miệng cứng ngắc, tiếp đón đồng chí lái xe ngồi chờ.
Du Thiên Lâm chạy một mạch vọt lên tầng năm.
Nơi ngã rẽ cuối hành lang tầng bốn thấp thoáng có bóng dáng đôi nam nữ đứng tỉ tê tán tỉnh.
Đồ cô gái mặc chính là bộ xường xám đỏ chót của chốn này.
Hắn tức khắc suy tưởng ra việc Thẩm Tế Nhật sẽ làm ở đây, sải dài bước chân chạy thục mạng.
Đợi đến khi cánh cửa phòng 507 xuất hiện, hắn chả chừa một giây do dự gấp gáp tra chiếc chìa khóa vào ổ, mở tung cửa.
Từ trong phòng không phát ra thanh âm khiến người nghe mặt đỏ tim đập như dự liệu.
Hắn băng qua lối vào, tấm thảm mềm mại giấu tiếng bước chân, tận đến cửa buồng ngủ mới thấy người hắn kiếm tìm.
Một phụ nữ ngồi trên giường, đè chặt hai tay Thẩm Tế Nhật.
Người còn lại thì lôi kéo quần anh, định cởi giùm anh.
Nhìn ra chuyện mình lo sợ còn chưa kịp phát sinh, Du Thiên Lâm buông xuống nỗi lòng thở phào nhẹ nhõm mấy hơi, lập tức quát mắng hai cô ả kia ngừng tay.
Hai người kia nào ngờ sẽ có người bất thình lình xông vào quấy rối, thấy trong tay hắn còn cầm chìa khóa phòng, không dám nấn ná lưu lại, vội vàng xỏ giày tháo chạy lấy người.
Trước khi cuốn gói, cái kẻ cởi quần Thẩm Tế Nhật kia bị Du Thiên Lâm chặn lại, ép khai bằng hết sự tình đã xảy ra.
Sau khi chờ cô ta hãi hùng rời khỏi đây, Du Thiên Lâm tiến đến gần chiếc giường, nom người trên giường say đôi mắt mơ màng mông lung, nằm yên như cũ chẳng hay biết loạt chuyện gì suýt xảy tới với mình.
Trái tim thấp thỏm treo cao của hắn mới thả về đúng vị trí.
Hắn mượn sức chống nạng đặt mình ngồi xuống mép giường, vuốt nhẹ gương mặt Thẩm Tế Nhật bằng ngón tay, đau lòng trách: "Sao huynh lại uống say như vậy? Huynh có biết mình đang làm gì không đó?"
Thẩm Tế Nhật say quá bảy tám phần, tuy rằng mất kiểm soát tay chân mình, nhưng vẫn còn sót chút thanh tỉnh.
Đặc biệt là sau khi nhìn rõ khuôn mặt Du Thiên Lâm, đoạn ký ức đáng xấu hổ nọ theo phản xạ trỗi dậy trong tâm trí.
Anh hất bàn tay Du Thiên Lâm, giãy dụa với suy nghĩ phải bám một bên giường khác bò xuống, bị Du Thiên Lâm nắm mắt cá chân.
Anh đá vài lần, không tránh được cái tay kia, ngược lại bị chủ nhân bàn tay ấy kéo mạnh một cái, hai chân dang rộng.
Anh thét lên.
Biên độ giạng ra quá lớn.
Gân cốt bắp đùi bị kéo căng.
Cơn đau thấu xương khiến anh nhắm chặt mắt, theo bản năng bưng kín nơi đó.
Du Thiên Lâm hấp tấp buông tay, muốn xem anh thế nào, vừa bước gần vào đã bị anh đẩy xuống: "Tránh ra!"
"Vân Thâm ca, huynh mau để đệ coi có làm sao không." Du Thiên Lâm quăng nạng, trườn lên giường ôm anh vào lòng.
Thẩm Tế Nhật vừa ngó thấy mặt Du Thiên Lâm liền bực bội, nghĩ đến hắn mới làm mình bị thương thì nỗi tức giận lại sinh sôi nảy nở, làm sao còn để cho hắn xem xét, dốc cạn sức đẩy.
Song Thẩm Tế Nhật đã say men rượu gần như lịm người, tay chân mềm yếu, chật vật xô đẩy Du Thiên Lâm khỏi người mình, đổi lại bị vây chặt ở trên giường.
Đầu vừa nhác đặt xuống gối, đôi môi đã cảm thụ sâu sắc sự tiếp xúc.
Anh chậm chạp trừng mắt nhìn, đương nhiên nảy sinh phản ứng quyết liệt đối với người trước mặt bỗng chốc kề cận trong gang tấc.
Từng phân trong miệng bị cái lưỡi người nọ thuận theo cánh môi hé mở tiến vào khám phá, thần phục sự trêu đùa quấy rối từ môi lưỡi gian xảo của hắn.
Thẩm Tế Nhật chỉ còn bật thốt được hai tiếng "ô", chẳng kịp đẩy người ra.
Một trận xung động thần kinh êm ái tê dại truyền đến từ giữa đôi chân.
Du Thiên Lâm chỉ có thể sử dụng tay trái, không cách nào đè nặng anh trong thời gian dài.
Hắn dứt khoát tránh tiêu tốn thời gian, xốc vạt áo trường sam của anh, nắm chiếc quần bị cởi ra ban nãy kéo xuống tận bắp đùi.
Thẩm Tế Nhật uống rượu, cộng thêm tối qua gây sức ép hồi lâu mà vẫn chưa tiết ra, giờ phút này chỗ đó đã dựng đứng.
Du Thiên Lâm nhìn đăm đăm nơi đầu đỉnh nhỏ xuống một giọt trong suốt, như là giọt sương mai dụ người nhấm nháp.
Du Thiên Lâm chả tự cho mình là chính nhân quân tử.
Nếu Thẩm Tế Nhật nghe thấy ở ngoài phòng tắm, thì hắn sẽ chẳng quan trọng chuyện tiếp tục che giấu tình cảm nữa.
Bây giờ thứ hắn âm thầm suy tính là phương thức khiến Thẩm Tế Nhật cảm nhận được tâm ý của mình.
Hắn nuốt ngụm nước bọt, trong khoảnh khắc Thẩm Tế Nhật xoay người muốn xuống giường, ôm vào kề sát đến, cúi đầu há miệng bao lấy vật ấy, ngậm sâu thẳng xuống họng.
Lần đầu tiên làm một chuyện như vậy, hắn không rõ mình có thể làm tốt hay không.
May thay, sau khi biết bản thân yêu Thẩm Tế Nhật, hắn đã tìm hiểu kha khá sách vở trên phương diện này, trong đầu chứa một bồ lí thuyết.
Tuy chưa từng kinh qua thực tiễn, thế nhưng vào giây phút lâm trận, hắn cũng chẳng tới nỗi tay chân luống cuống.
Hắn cố sức đưa đẩy hướng vào chỗ sâu trong cổ họng.
Vật kia của Thẩm Tế Nhật chả tính là thô dài, hơn phân nửa đều được ngậm hết trong miệng.
Hắn chưa đến mức nôn khan hay phải dùng tới tay.
Ngón tay quanh năm cầm súng vân vê hai túi tinh bên dưới đang chậm rãi biến cứng, dụng sức vuốt ve người mình yêu không cho phép kháng cự.
Cảm giác làn da chai sạn thô ráp ma xát nhanh chóng làm cho người dưới thân bật lên tiếng kêu, luồn tay vào mái tóc hắn chẳng những không đẩy ra, mà còn dần dần kiềm giữ đầu hắn áp sát hơn.
Du Thiên Lâm biết anh thấy thoải mái, càng tận lực phun ra nuốt vào.
Cái lưỡi ẩm ướt ấm nóng thỉnh thoảng mơn trớn lướt qua lỗ niệu, cuốn sạch toàn bộ chất dịch rỉ ra vào miệng.
Lại đâm nhẹ bằng đầu lưỡi linh hoạt, với ý đồ tách cái lỗ nhỏ bé kia, đè ép nó tiết nhiều hơn nữa.
Bình sinh Thẩm Tế Nhật chưa bao giờ bị người khác đụng chạm như vậy, dẫu cho biết ngay từ đầu người thỏa mãn mình là Du Thiên Lâm, vẫn từ từ buông lỏng mũ giáp quy thuận.
Đầu óc ngập tràn khoái cảm từ hạ thân không ngừng đánh úp.
Thắt lưng rồi đôi chân đồng loạt tê liệt.
Ngay cả cặp mắt cũng ngân ngấn nước.
Tình tự trong thâm tâm bối rối suốt một hồi.
Anh không hiểu đây là thế nào, không biết Du Thiên Lâm vì cái gì mà làm ra chuyện như vậy đối với mình.
Trọng yếu là anh càng không thể lý giải nổi bản thân, vì sao không đẩy ra, vì sao không...
Đầu anh rối bời nghĩ ngợi vô vàn ngôn từ lên án chính mình, lập tức muốn hất người kia ra.
Tuy nhiên người nọ trao cho anh niềm khoái cảm thực sự quá đỗi thư thái, anh hoàn toàn kiệt sức, chỉ còn nước nương nhờ sự âu yếm kịch liệt này mà liên tục tích tụ năng lượng ẩn sâu trong thân thể.
Cho đến tận khi hết khả năng tiếp nhận thêm, triệt để mất đi khống chế chỉ trong một lần Du Thiên Lâm mút mạnh.
Tất thảy dục vọng kìm nén bao lâu nay phun trào.
Du Thiên Lâm có chuẩn bị từ sớm, không bị rót cho sặc, ngược lại nuốt trộng toàn bộ chúng.
Trông vật kia vẫn như cũ chả có dấu hiệu mềm rũ, Du Thiên Lâm dựa sát bên người anh, đổi thành dùng tay cầm vật ướt rượt ấy xoa nắn, đồng thời quan sát phản ứng của anh.
Thẩm Tế Nhật mới trải qua một cơn sóng cao trào chưa từng có, toàn thân cực kì mẫn cảm, chưa kịp rút bớt đã bị Du Thiên Lâm tiếp tục khiêu khích.
Nhất thời anh không chịu nổi, tóm lấy tay Du Thiên Lâm hô ngừng.
Dòng lệ lóng lánh trong đôi mắt bởi vì kích động mà nhỏ xuống.
Chẳng biết tình dục có phải duyên phải cớ khiến khóe mắt đuôi mày đó vốn dĩ luôn ôn hòa và khắc chế nay lại dôi thêm nét mĩ cảm yếu ớt hay không.
Thần thái này gợi nhắc Du Thiên Lâm nhớ tới anh của một năm trước, mặc hỉ phục đỏ rực, dáng vẻ trầm luân giữa bể dục vọng dẫu có muôn vàn đợt sóng tình trùng kích ngày càng mãnh liệt, phô bày trước hắn tư thái mị hoặc quyến rũ khác hẳn với hiện tại ôm nỗi khuất nhục chỉ muốn cự tuyệt.
Du Thiên Lâm nắm chặt cằm anh, vói đầu lưỡi tiến vào nơi từng chinh phạt, dây dưa cùng anh.
Thẩm Tế Nhật bị tước đi hô hấp, thân thể thiếu dưỡng khí càng khó chịu đựng, quẫn bách ứng phó với trêu ghẹo của hắn, giận dỗi cắn một miếng, cắn rách luôn đầu lưỡi Du Thiên Lâm.
Hương rượu nồng nàn khiến anh nửa mê nửa tỉnh, không tự chủ được lực cắn, cắn một cái máu tuôn dọc xuống cằm.
Màu đỏ nhức mắt gai người đó rốt cuộc cũng làm cho anh có phản ứng, vốn định lập tức giúp Du Thiên Lâm kiểm tra một chút.
Kết quả là liếc mắt thoáng nhìn xuống nửa thân dưới của mình bị phơi bày, lại nhớ tới chuyện vừa phát sinh, nổi giận chỉ mong rời khỏi ngay tức khắc.
Thấy anh kéo quần chuẩn bị xuống giường từ bên kia, Du Thiên Lâm vội vàng cầm lấy tay người mình yêu, nôn nóng la lên: "Từ đã, đệ có chuyện muốn nói."
Thẩm Tế Nhật tuyệt đối chẳng muốn nghe hắn lằng nhằng, đang tính rút tay về, thì hắn tiếp tục ăn nói một cách khó hiểu: "Vân Thâm, đệ yêu huynh! Là thật lòng thật dạ mà yêu! Xin huynh hãy cân nhắc đệ!"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
12 chương
83 chương
61 chương