Đình Vân FULL
Chương 11
Thẩm Tế Nhật cho là mình nghe lầm, đang phân vân xem có nên cất lời hay không, thì lại nghe được bên trong vọng ra tiếng thở dốc càng dồn dập hơn.
Vẫn là thanh âm thì thào gọi tên anh, nhưng chất chứa dục vọng khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.
Anh lảo đảo thụt lùi từng bước chân về phía sau, rốt cục hiểu được Du Thiên Lâm đang làm cái gì.
Bản thân anh cũng là đàn ông, dễ hiểu Du Thiên Lâm có nhu cầu này là hết sức bình thường.
Nhưng mà vì sao Du Thiên Lâm lại gọi tên của anh khi làm loại sự tình này, còn càng gọi càng...!
Đầu óc anh trống rỗng.
Và những tiếng "Vân Thâm" kia vẫn cứ len lỏi vào trong tai tựa như một khúc nhạc tà ma.
Nghe thấy chúng làm anh hoảng loạn khó thở.
Lồng ngực giống cái nồi súp-de* sôi sùng sục.
Cảm thấy nỗi hổ thẹn cùng sự phẫn nộ không ngừng xiết chặt như muốn bóp nghẹt, khiến anh hoàn toàn chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục chết đứng ở chỗ này.
*Nồi súp-de: Bộ phận của máy hơi nước (ra đời vào cuối thế kỉ 18) dùng để đun nước sôi lấy hơi.
Việc giãn nở của hơi tạo một lực đẩy lên piston hay các cánh tuốc bin.
Anh quay phắt xuống tầng dưới, dặn dò đám người hầu cấm được đề cập chuyện anh đã tới đây, dắt theo Tùng Trúc vội vã chạy xe thẳng về Thẩm phủ.
Dọc đường đi sắc mặt anh luôn rất khó coi, trầm mặc nhìn trân trân cảnh đêm ngoài cửa xe đang vụt qua cực nhanh.
Tùng Trúc hiếm khi trông thấy vẻ mặt anh sa sầm như vậy, hai lần đánh bạo hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Anh đều chẳng nói câu nào.
Sau khi về đến phủ, anh không cho phép Tùng Trúc hầu hạ, cửa đóng then cài tự nhốt mình trong phòng.
"Đại thiếu gia, người còn chưa dùng cơm tối.
Tiểu nhân bưng tới cho người ạ?" Tùng Trúc từ ngoài gọi với vào, đợi hồi lâu vẫn chả thấy người lên tiếng trả lời, đành phải lui xuống hành lang chờ.
Nhưng mà chẳng ngờ nổi sự chờ đợi này lại kéo dài qua cả một đêm.
Chim chóc đậu trên cây hót líu lo đón ánh bình minh.
Cửa phòng đóng chặt suốt đêm rốt cuộc được mở ra.
Tùng Trúc dựa vào cột trụ hành lang ngủ gật, nghe thấy động tĩnh liền choàng mở mắt.
Thẩm Tế Nhật đã thay sang bộ trường sam tím trầm.
Thần sắc tái nhợt đi rất nhiều so với ngày hôm qua, vừa nhìn là dám chắc do thức trắng đêm.
Tùng Trúc tiến lại gần, lo lắng: "Đại thiếu gia người thấy khỏe không ạ?"
Thẩm Tế Nhật đã bình tĩnh hơn, vẻ mặt thản nhiên: "Không việc gì đâu."
"Vậy thì bây giờ người dùng bữa sáng chứ ạ?"
Thấy anh nhấc chân đi về phía cổng phủ, Tùng Trúc vội đuổi kịp.
Thẩm Tế Nhật chẳng quay đầu lại sai: "Không ăn.
Thương hội còn việc chưa giải quyết xong.
Đợi lát nữa ngươi qua cửa hiệu nhắc trưởng quầy Lâm một tiếng là buổi chiều tiếp đãi ông chủ Tần đã mời đến.
Ta sẽ không tới."
"Vâng ạ." Tùng Trúc thưa, lại lẽo đẽo: "Đại thiếu gia, tối qua người chưa ăn gì, sáng nay nếu còn bỏ bữa chốc nữa sẽ không chịu nổi đâu.
Hay là tiểu nhân báo phòng bếp pha cho người một cốc sữa yến mạch ạ?"
Thẩm Tế Nhật thích uống sữa.
Trước giờ lúc nào bận đến mức không kịp bỏ bụng cái gì, Tùng Trúc sẽ mang cho anh một ly sữa yến mạch lót dạ.
Tuy nhiên hiện thời tâm tình phiền não, căn bản chẳng có cảm giác thèm ăn, anh bảo Tùng Trúc bớt nhắc đi nhắc lại, đi thẳng tới thương hội làm việc.
Buổi sáng nay anh dự định gặp hai vị thương gia người ngoại tỉnh.
Đối phương trù tính xây dựng ở Nghi Châu một gian nhà xưởng may y phục quy mô không nhỏ, hôm nay đến là bước đầu tìm hiểu tình hình.
Thẩm Tế Nhật một lòng tập trung vào chuyện này, thấm thoắt bàn bạc tới tận giữa trưa.
Hai thương gia kia rất cảm kích anh đã giúp một tay, khăng khăng mời anh đến Khách sạn Hồng Khánh chất lượng tốt nhất Nghi Châu ăn bữa cơm trưa.
Bình thường anh toàn khó lòng từ chối dạng mời cơm này, nên đi cùng đối phương.
Hai thương gia kia ra tay hào phóng, đặt một bàn đầy đồ nhắm, còn kêu mang ba bình rượu đế lửa Kim Thước Kiều nguyên chất, lại gọi lên đây mấy cô gái phục vụ hầu rượu.
Đêm qua anh chưa ăn bất cứ thứ gì, vốn nên kiêng đụng vào mấy món đó.
Tuy nhiên khó mà khước từ thịnh tình của hai người này, anh đang phiền muộn trong lòng, sẽ chẳng đắn đo nhiều.
Nhân lúc đi vệ sinh uống thuốc dạ dày, sau khi trở về bắt đầu uống rượu, đối với món ăn cay anh cũng không kiêng kị.
Đợi đến khi ăn xong bữa cơm này, hai má anh đỏ bừng, người ngà ngà say bảy tám phần.
Danh tiếng Khách sạn Hồng Khánh ở Nghi Châu vang xa khắp đương thời.
Ngay cả chính quyền chiêu đãi khách quý cũng đều lựa chọn nơi này.
Từng đó đủ để đoán ra nhan sắc của mỗi người phục vụ ở đây toàn là da trắng nuột nà, dáng người yêu kiều thướt tha, nét mặt tươi tắn.
Hai vị thương gia kia thấy anh say, bèn kêu hai cô xinh đẹp nhất dìu, đưa vào phòng trên lầu cho anh nằm nghỉ.
Chả rõ có phải do uống thuốc dạ dày trước, nên dạ dày mới chẳng đau dữ dội không.
Trái lại là lâu rồi chưa uống nhiều rượu đế như này, đầu óc thực sự choáng váng.
Hai cô phục vụ một trái một phải nâng anh, vào căn phòng hạng nhất số 507.
Anh lê từng bước một bằng đôi chân đã có dấu hiện mềm nhũn, vấp chân dăm ba bận trước khi ngã nhào lên giường.
Còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trên ngực nằng nặng, ngay sau đó là một làn hương nước hoa rẻ tiền xộc lên gay mũi.
Anh nhấc mí mắt nặng nề, tầm nhìn hơi mơ hồ, tuy thế vẫn còn khả năng nhìn ra cảnh vật xa lạ xung quanh và cái vật đang đè nặng trên thân mình là một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ chót.
Anh ráng hết sức phân biệt vài lần mới nhận ra nổi đây là người phục vụ Khách sạn Hồng Khánh.
Đối phương lợi dụng tâm trí anh đang mơ mơ màng màng giở công phu trong chốc lát, đã cởi xong hàng khuy ở cổ áo, bắt đầu sờ soạng tới lưng quần.
Anh có thể lờ mờ cảm giác được cô phục vụ này đang làm trò gì.
Có điều tác dụng của rượu Kim Thước Kiều đang chậm rãi ngấm dần vào thân thể, tay mềm chân nhũn, đẩy vài phát mà không dứt nổi người ra.
Cô phục vụ cầm tiền boa từ hai vị khách kia, rất biết cách hầu hạ đàn ông sao cho phải, xem chừng anh còn khí lực đẩy mình, bèn gọi đồng nghiệp đè một bên tay anh, cố sức kéo quần anh xuống.
=====
Nhiều giờ trước.
"Tùng Trúc, bên ngoài có người tìm anh." Một hầu gái tóc tết hai bím rất dày chạy gần đến sân viện của Thẩm Tế Nhật, hô to với Tùng Trúc đứng cạnh ao sen cho cá ăn.
Tùng Trúc thả thức ăn cho cá trong tay, hoài nghi hỏi: "Ai tìm tôi?"
"Không biết.
Ngài đó giới thiệu mình họ Du, thưởng cho tôi tiền để tôi lặng lẽ tìm anh." Nha hoàn trình bày thực hư.
Tùng Trúc nghe đến đó thì hiểu được ngay người tới tìm là ai, lập tức biến mất sau cửa hậu.
Quả nhiên xe Du Thiên Lâm đang đỗ ở ngõ nhỏ đối diện.
Hắn chống nạng dựa vào cửa xe, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.
Tùng Trúc chạy tới, vừa dừng bước trước mặt chợt nghe Du Thiên Lâm mở miệng luôn: "Tối hôm qua Vân Thâm đã đến tìm ta hả?"
Thẩm Tế Nhật quên dặn dò Tùng Trúc không được phép nói.
Cậu ta gật đầu xác nhận: "Thưa đúng vậy, tối hôm qua Đại thiếu gia đến chỗ ngài, rất mau sau đó lại về ạ."
"Huynh ấy đến lúc nào? Vì sao lại về thẳng?" Khuôn mặt Du Thiên Lâm càng tỏ rõ âu lo so với vừa rồi.
Tùng Trúc thuật lại chi tiết: "Tầm xâm xẩm sáu, bảy giờ ạ.
Khi đó ngài ở trong phòng, Đại thiếu gia đi lên tìm ngài, chưa đầy vài phút đồng hồ người đã quay xuống.
Tiểu nhân còn định hỏi xem có phải ngài với Đại thiếu gia cãi nhau không.
Nhưng sắc mặt người rất khó coi, tối qua sau khi trở về thì người buồn bực ở trong phòng, chẳng chịu ăn cơm cũng chẳng chịu nói chuyện ạ."
Hôm nay Du Thiên Lâm ngủ thẳng tận mười giờ mới xuống tầng ăn điểm tâm, kết quả là chả thấy Tùng Trúc đâu, nên hỏi thím Hà.
Thím Hà buộc lòng nói ra hôm qua Thẩm tiên sinh tới, dắt Tùng Trúc theo cùng.
Căn bản Du Thiên Lâm mù mờ chuyện này, đành hỏi thời gian đại khái, hiện tại nghe Tùng Trúc kể một lần là có thể khẳng định.
Sở dĩ Thẩm Tế Nhật tức giận như thế, không thèm chào hỏi hắn, có lẽ chính là phát hiện hắn ở trong phòng tắm...!
Đoán vậy, Du Thiên Lâm cảm thấy không đợi chờ nổi.
Tùng Trúc khai sáng sớm Thẩm Tế Nhật đã đến thương hội.
Hắn lập tức ra lệnh lái xe phóng xe đi hội sở Thương hội Nghi Châu, đáng giận là chẳng gặp được người.
Diệp Kì nói Thẩm Tế Nhật có xã giao, ăn cơm trưa cùng khách quý.
Hắn tức tốc chạy tới Khách sạn Hồng Khánh.
Một đường vòng vèo này trì hoãn không ít thời gian.
Cho nên đợi đến thời điểm hắn phi tới, giờ dùng cơm trưa tại Khách sạn Hồng Khánh đã kết thúc, ngay cả ghế lô đặt sẵn khách khứa cũng vãn hết.
Hắn chống nạng hành động bất tiện, sai tài xế gọi quản lí đến hỏi.
Quản lí Khách sạn Hồng Khánh từng gặp hắn tại tiệc sinh nhật Trần Chấn Tắc, tất nhiên cũng biết thân phận của hắn.
Nào dám chậm trễ, quản lí báo ngay cho hắn là Thẩm Tế Nhật uống rượu, đang nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách trên tầng.
Du Thiên Lâm không đôi co thêm lời nào bước lên.
Ai ngờ quản lí đưa tay ngăn hắn, vẻ mặt mập mờ giải thích: "Du trưởng ty, Thẩm tiên sinh đang giải tỏa căng thẳng trên lầu.
Ngài lên lúc này e là không thích hợp.
Hay tôi bày cho ngài một bàn trà.
Ngài ăn trước vài món nghỉ chân lát, chờ tiên sinh xong việc với người trên kia tôi sẽ mời tiên sinh xuống.
Ngài thấy thế nào ạ?"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
12 chương
83 chương
61 chương