Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 392 : Thiên minh phong thần quyết

Mặc dù tài nguyên thiếu thốn đến mức phải dùng điện duy trì sinh hoạt hàng ngày nhưng phủ thành chủ vẫn tương đối xa hoa, hoàng kim ngọc thạch dát đầy tường, từng viên từng viên Dạ Minh Châu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ rất có phong phạm của “Tu Chân Giới”. Mà thứ khiến Lâm Phong chấn động nhất là vừa bước vào phủ thành chủ hắn liền cảm thấy linh hồn chi lực hơi xao động theo xu hướng đề thăng, đoán chừng ở đây có trận pháp hoặc thứ gì đó trợ giúp cho việc tu luyện linh hồn, không hổ danh là bộ mặt của một tòa thành. Ngồi ở vị trí dành cho khách quý, Lâm Phong nhấp một ngụm trà gật gù: -Phủ tốt, trà ngon. Thấy Lâm Phong một bộ dáng phong khinh vân đạm đánh giá xung quanh không có ý tứ nhắc đến “cải thiện luyện đan đạo thống”, Minh Lâm trong lòng gấp gáp không thôi, nhưng hắn biết nói trước sẽ mất giá đành phải nhịn xuống xúc động chuyển sang xã giao mấy câu. -Ha ha, Tư đạo hữu thích là được. -Ừm, vậy ta không khách khí, lại tới một chén a. Rất hiển nhiên, Lâm Phong cũng không có ý định mở miệng trước, nhâm nhi hết một chén trà liền tự tay rót thêm một chén, hắn muốn xem ai sốt ruột hơn. Ý đồ của Lâm Phong rất rõ ràng, đó là ngươi cầu ta, không phải ta cầu ngươi, dù sao ở đây có tới chín mươi chín tòa thành, Cửu Thập Cửu Thành không tiếp sẽ có thành khác tiếp, hắn không tin không có người động tâm trước cám dỗ này. Qua thêm một lúc, Minh Lâm rốt cuộc không chịu nổi kích thích nói ra: -Tư đạo hữu, ngươi có điều kiện gì, cứ việc nói thẳng. Lâm Phong cười cười đầy ôn hòa: -Minh đạo hữu quá lời, ta có thể nói là mang ơn Dục Tướng, làm sao lại mặt dày bàn điều kiện đâu. Bất quá trước hết ta muốn xem công pháp của Minh Tộc để xác định một chút suy đoán, nếu không ta cũng không dám bêu xấu. Nghe vậy Minh Lâm hơi nhíu mày, viễn cảnh Lâm Phong vẽ ra rất đẹp nhưng xem công pháp không phải chuyện nhỏ, người khác không biết chứ hắn biết rất rõ tộc nhân Minh Tộc tất cả đều tu luyện nhất mạch công pháp, bị ngoại tộc mò ra lỗ hổng sẽ rất phiền phức. Tuy nói công pháp của cao tầng đã đạt tới mức độ hoàn mỹ khó thấy khuyết điểm, nhưng vạn nhất bị nghiên cứu ra đâu? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a. Lâm Phong biết suy nghĩ của Minh Lâm chậm rãi bồi thêm: -Minh đạo hữu yên tâm, ta không phải người theo chủ nghĩa nhất giới chi nhân, đối với ta Thái Sơ Giới hay Ám Minh Giới đều như nhau, trong lòng ta chỉ có niềm đam mê học tập tri thức và thân nhân là quan trọng, ta không có hứng thú trở thành đấng cứu thế. -Phong cách của ta là người không phạm ta, ta không phạm người, người tốt với ta, ta sẽ báo ân gấp mười. Đương nhiên, nếu cần thiết ta có thể hạ lời thề, bất quá ta luôn quan niệm giữa người với người nên có sự tín nhiệm lẫn nhau. Câu cuối cùng, hiển nhiên là nói cho hay, Tu Chân Giới rất không đáng tin a, nhưng đại khái có thể hiểu thành nếu đã phát thệ thì mối quan hệ này chỉ đơn thuần là hợp tác, không phát thệ sau này còn có thể xem nhau như bằng hữu. Minh Lâm trầm tư, hắn nghĩ Dục Tướng đại nhân đem Tư Nguyên Chương về hẳn ai cũng biết cả rồi nên thông báo lên trên là không cần thiết, hắn không có sự tín nhiệm vào Tư Nguyên Chương nhưng rất tín nhiệm Dục Tướng đại nhân, “tự do” của Tư Nguyên Chương có lẽ bao gồm cả cho xem công pháp. Lùi một bước mà nói Tư Nguyên Chương tìm hiểu thành công thì sao? Không có sự cho phép của cao tầng Tư Nguyên Chương căn bản không ra được Ám Minh Giới, không ra được sẽ không truyền bá được, đã vậy rồi còn sợ cái gì a. Trái lại, nếu hắn lấy được thành quả từ Tư Nguyên Chương sẽ là công thần của Minh Tộc. Nghĩ thế, Minh Lâm đắc ý đưa ra một quyển trục cổ xưa dõng dạc nói: -Tư đạo hữu nói phải, giữa người với người nên có sự tín nhiệm căn bản với nhau, chúng ta tu luyện công pháp gọi là Thiên Minh Phong Thần Quyết, đạo hữu cứ thong thả xem xét. Tiếp nhận quyển trục, Lâm Phong khẽ gật đầu mở ra xem. Lời giới thiệu về Thiên Minh Phong Thần Quyết khá đặc sắc, thiên có cửu trọng, người có cửu cấp, Thiên Minh Phong Thần Quyết chia thành cửu giai, cửu giai viên mãn sánh ngang thiên, nhất đạp thập giai tự phong thần. Thần, cũng có nghĩa là Siêu Thoát. Bộ Thiên Minh Phong Thần Quyết của Minh Lâm chỉ ghi chép tới thất giai. Nhìn qua một lần, Lâm Phong thầm nói “quả nhiên”. Đúng như hắn suy diễn, trọng điểm của Thiên Minh Phong Thần Quyết nằm ở hai chữ “thôn phệ”, nhất giai so nhất giai càng bá đạo tuyệt luân, luyện đến cửu giai viên mãn năng lực thôn phệ sẽ đạt tới mức độ khó có thể tưởng tượng, thôn nhật nuốt nguyệt cũng không phải nói chơi. Đến thập giai thì là thôn thiên phệ địa, đạp giới mà đi. Nói cách khác, dựa trên lí thuyết thì tu luyện Thiên Minh Phong Thần Quyết thực sự có thể đạt tới độ cao Siêu Thoát, mấu chốt nằm ở chỗ thập giai không có cần sáng tạo ra. Sáng tạo, nói dễ thì dễ, nói khó thì khó. Nếu chỉ sáng tạo ra thứ tầm thường, rất đơn giản, tu vi cao một chút là được, nhưng muốn sáng tạo ra thứ vượt qua “thiên”, khó khăn vô cùng. Trong một giới có cái gì cao hơn thiên? Không có, cho nên không ai biết cao hơn thiên là cái gì, không ai biết bên ngoài thiên là cái gì, làm sao sáng tạo? Tạm không nhắc tới những cái xa vời đó, trở về với những lí luận thực tế hơn. Thứ nhất, bởi tộc nhân Minh Tộc đều tu luyện Thiên Minh Phong Thần Quyết nên người đẳng cấp cao hơn mới có thể thôn phệ lực lượng của người đẳng cấp thấp hơn rất dễ dàng, Dục Tướng là một ví dụ điển hình, nàng đã tu luyện tới bát giai hoặc thậm chí cửu giai rồi. Nhất mạch công pháp, kẻ mạnh là vua. Chỉ cần nàng muốn, giết số lớn người ở đây để khôi phục là được, tuy nhiên đó chỉ là khôi phục về mặt tu vi không phải ý cảnh linh hồn, hơn nữa nàng không muốn sát hại quá nhiều đồng tộc mới có cuộc chiến với đại quân Nam Môn. Thứ hai, vạn vật có linh, những công pháp ở Thái Sơ Giới chỉ biết hấp thụ năng lượng làm lớn mạnh bản thân chứ không bằng Thiên Minh Phong Thần Quyết có khả năng thôn phệ cả “linh”, chính vì thế Thiên Minh Phong Thần Quyết phối hợp với Thăng Hồn Đan mới đem lại hiệu quả gia tăng linh hồn chi lực. Thôn linh, tăng hồn. Tóm lại Thiên Minh Phong Thần Quyết là một môn công pháp rất mạnh, nhưng Lâm Phong không có hứng thú nhiều, dù sao Thiên Biến Vạn Hóa Pháp cũng có nền tảng là “thôn phệ”, thậm chí con đường phía sau của Thiên Biến Vạn Hóa Pháp còn rộng mở hơn Thiên Minh Phong Thần Quyết. Bất quá dựa vào Thiên Minh Phong Thần Quyết thì Lâm Phong đã có cơ sở để cái tiến Thiên Biến Vạn Hóa Pháp thêm một bước, hắn muốn gia nhập cái đặc tính “thôn linh” của Thiên Minh Phong Thần Quyết vào Thiên Biến Vạn Hóa Pháp. Thôn phệ là bước đầu, chuyển hóa là bước hai. Nếu làm được, lực chiến của Lâm Phong sẽ tiêu thăng đến mức kinh khủng. Thử tưởng tượng xem, một ngày nào đó đang chiến đấu, Lâm Phong bỗng chuyển hóa hết linh lực thành linh hồn chi lực, lại cộng thêm linh hồn chi lực vốn đã mạnh hơn người thường rất nhiều đánh ra một kích Toái Hồn thì mấy ai chịu nổi? Nghĩ tới thôi đã thấy hưng phấn rồi a. Tuy nhiên cải tiến công pháp không phải chuyện ngày một ngày hai, Lâm Phong trả lại quyển trục cho Minh Lâm nói: -Suy đoán của ta không sai, ta có thể cải biến luyện đan đạo thống của các ngươi. Chỉ chờ câu nói này, Minh Lâm căn bản không quan tâm Lâm Phong suy đoán cái gì kinh hỉ nói ra: -Tư đạo hữu có cao kiến gì? Lâm Phong nói: -Minh đạo hữu bình tĩnh, cải biến đạo thống là một chuyện đòi hỏi thời gian và kinh nghiệm, một mình ta đương nhiên khó có thể hoàn thành. Vì vậy trước hết ta sẽ giúp các ngươi cơ giới hóa công việc luyện đan để các ngươi làm quen dần phương pháp mới, sau sẽ đưa ra hệ thống chính xác cho các ngươi tự phát triển. Minh Lâm đương nhiên hiểu lí do Lâm Phong chia ra hai bước là để giữ lại “vốn bảo mệnh”, đổi lại là hắn thì hắn cũng không có ngu một lần đưa ra hết, ai biết sau khi vắt khô giá trị lợi dụng của ngươi xong người khác có đem ngươi đi nấu lẩu hay không a. Nhưng Minh Lâm vẫn có chút không hiểu hỏi: -Cơ giới hóa? Là ý gì? Lâm Phong cười cười: -Cơ giới hóa nghĩa là dùng máy móc đi luyện đan, sức người chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Nói cách khác chỉ cần là người có một chút thiên phú liền có thể trở thành luyện đan sư. Bất quá cơ giới hóa có nhược điểm là không luyện được đan dược cao cấp, phẩm chất đan dược cũng không cao. Minh Lâm đã hiểu sơ sơ, nếu Lâm Phong nói là thật thì sẽ giải quyết được vấn đề gia tăng số lượng luyện đan sư, nhưng vẫn có vài vấn đề khác khác mập mờ, hoặc nói thẳng ra là không đáng tin cậy. Minh Lâm tiếp tục hỏi: -Tư đạo hữu, ngươi có thể nói rõ ràng hơn không? Tỉ như cơ giới hóa có thể luyện ra cao cấp nhất là đan dược mấy phẩm, phẩm chất đan dược như thế nào? Lâm Phong đáp: -Nếu tư nguyên tốt đáp ứng được yêu cầu ta đưa ra thì đan dược dưới tứ phẩm không thành vấn đề, còn phẩm chất đan dược thì phải xem người luyện là ai rồi hạ xuống một chút so với bình thường là được. Lúc nãy ta quên nói, cơ giới hóa có điểm mạnh khác là có thể luyện nhiều đan một lúc. Nhiều đan một lúc? Trước giờ không phải chưa nghe qua, bất quá chỉ có đạt tới cảnh giới tông sư đi luyện đan dược cấp thấp mới làm được a. Nhưng cách nói của Tư Nguyên Chương chắc chắn không phải ý này, một kẻ luyện đan sư bình thường luyện một lò nhiều đan là ý vị gì? Quá biến thái a. Còn chuyện chỉ luyện ra được đan dược dưới tứ phẩm tạm thời có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao một quần thể muốn phát triển mạnh mẽ phải phát triển từ cái gốc đi lên, ở Ám Minh Giới những tộc nhân tầng thấp thiếu thốn đan dược nhiều lắm. Một khi cơ giới hóa được truyền bá, tốc độ phát triển của Minh Tộc chắc chắn gia tăng gấp bội. Biết Minh Lâm đã sớm không chờ được, Lâm Phong không thừa nước đục thả câu nữa lấy ra một tấm ngọc giản ghi chép thông tin cần thiết vào giao cho Minh Lâm nói: -Ngươi hãy chuẩn bị những tài liệu có đặc tính ta miêu tả trong đây, trong một tháng ta sẽ cho ngươi thấy “cơ giới hóa” là thế nào. Minh Lâm cầm lấy ngọc giản dò xét một chút, bên trong có tới mấy chục loại tài liệu “không tên”, nhưng đặc tính được ghi rất rõ ràng, hắn biết hết, mà quan trọng nhất là không khó kiếm, trong ngân khố phủ thành chủ vừa hay có đầy đủ, có điều khối lượng một vài thứ hơi thiếu. Chỉ sợ không có, không sợ thiếu, Minh Lâm nói chắc như đinh đóng cột: -Tốt, nửa ngày sau tài liệu sẽ đầy đủ, ta đợi tin vui của Tư đạo hữu