“Không cần phải đánh đồng giữa anh và tôi đâu. Tôi không lăng nhăng với bất kì ai. Tôi đến nhà Nicholas chỉ để vẽ thôi. Nhưng mà, hình như tôi bỏ quên chiếc xe ở đó rồi”. Dora sực nhớ. “Cho quản gia đến đó lấy được rồi. Cô không cần phải bén mảng đến đó lần thứ hai đâu”. “Vậy là tốt nhất. Tôi cũng không muốn quay lại đó”. Cô thở dài. “Anh nói với họ mang dụng cụ vẽ của tôi về luôn nhé”. “Cô thực sự đến nhà hắn để vẽ à?”. Christ hỏi có vẻ anh đã bắt đầu tin lời Dora. “Tôi nói rồi mà. Anh không tin tôi sao?”. Cô hỏi gay gắt. “Thôi được rồi. Anh không tin thì thôi. Khỏi cần giải thích”. “Nếu cô đến nhà hắn để vẽ…” Christ trầm ngâm. “Thì xem ra cô sẽ không có bài vẽ để nộp rồi”. “Tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi sẽ tìm cách”. “Nhờ tên khác nữa à? Cô quen nhiều bạn trai thế sao?”. Christ hỏi lại, cao giọng. “Không. Nhìn tạp chí vẽ thôi. Dù biết thế nào tôi cũng bị trừ điểm”. Dora ngán ngẩm. “Vậy thì tôi sẽ giúp cô không bị trừ điểm vậy”. Christ buông một câu gọn lỏn rồi đẩy cửa xe ra ngoài. “Này này, anh làm gì vậy. Buông tôi ra mau!”. Dora kêu oai oái khi Christ cầm tay cô kéo vào trong nhà. “Tôi đang giúp cô. Vì thế đừng có mà kêu la nữa! Cô trật tự dùm đi!” “Anh đang làm gãy tay tôi thì có. Buông ra! Nhanh!” “Làm ơn im đi! Cô đang gây náo loạn trong nhà đấy. Cô muốn mọi người tụ tập lại xem à?” Dora đành phải im bặt, nhưng cái quắc mắt giận dữ của cô vẫn dán chặt lên anh. Anh tiếp tục kéo cô đi, bây giờ thì Dora nhận thấy cô đang trở về phòng mình. Cô thở phào. Nhưng anh ta lôi cô về phòng cô làm gì chứ? Cô đâu có làm gì đắc tội nặng đến nỗi anh ta phải dùng tới vũ lực mà răn dạy? Dora cố vùng vẫy nhưng bàn tay Christ cứng như thép, giữ chặt lấy cánh tay cô. Đến phòng, anh thả tay cô ra rồi nhìn cô chằm chằm. Cái nhìn vừa có vẻ giận dữ nhưng cũng có một nét gì đó, rất lạ, Dora không thể gọi tên. “Cô còn chờ gì nữa, mở cửa phòng đi!”. Anh nói lạnh lùng, mắt anh vẫn chiếu lên cô. Dora vội lấy chìa khóa tra vào ổ. Cô đẩy cửa và chui tọt vào trong với tốc độ ánh sáng và ngay lập tức đóng cửa phòng lại. Anh không thể thắng tôi đâu! Cô nghĩ. Anh đánh mắng gì cũng được, nhưng tôi dại gì mà chịu bị đánh. Trốn trong phòng là tốt nhất. Nhưng những suy nghĩ của cô chưa dứt thì đã có một lực rất mạnh kéo cánh cửa ra. Và Christ hiện ra ngay trước cửa. Thôi rồi. Dora than với bản thân. Anh ta lấy chân chặn ngay cửa, thảo nào……… “Cô cũng có chút khôn ranh đấy nhỉ?”. Anh cười mỉa mai. “Thì có sao đâu. Tôi phải tự vệ chứ. Anh muốn đánh tôi trước mà”. Dora vênh mặt lên. “Tôi? Đánh cô?”. Christ hỏi rồi nghiêm nghị nhìn cô. “Chứ anh lôi tôi đi về phòng tôi làm gì?”. “Làm gì à? Tôi đã làm hỏng buổi làm mẫu của cô, đương nhiên tôi phải có trách nhiệm đền bù chứ. Lấy dụng cụ vẽ ra đi”. “Thế là thế nào?” Dora hỏi lại với vẻ khó hiểu. “Tôi bảo lấy dụng cụ vẽ ra!” “Tại sao tôi phải nghe theo lời anh nhỉ, tên hống hách kia?” “Vì tôi dự định sẽ nói chuyện này với mọi người. Vụ vẽ tranh thất bại của cô đó”. Christ cười tinh quái, anh hình như đã nguôi hẳn cơn giận, Dora mừng thầm, nhưng đáng sợ hơn, bây giờ trông anh gian như một con quỉ. “Anh… anh dám làm thế à? Tôi không sợ!”. “Không sợ thật ư?” “Không”. “Chắc không?” “Chắc!”. Ngay lập tức Christ lấy điện thoại trong túi áo ra và bấm số. “Để tôi báo việc này cho mẹ biết trước đã. Bà đang ở trung tâm thành phố họp mặt với vài người bạn. Chà! Dora suýt bị một gã vô lại hãm hiếp và may mắn thoát được. Tin hay đây!” Anh nói không nhìn cô, tay vẫn tiếp tục bấm số. “Thôi được rồi. Tôi nghe theo lời anh. Nhưng mà lấy dụng cụ vẽ ra làm gì? Anh kiếm được cuốn tạp chí nào cho tôi à? Tôi chẳng biết tạp chí nào có đăng những hình như thế cả. Mà có đăng cũng chẳng muốn xem”. Dora thở dài ngao ngán. “Cứ lấy dụng cụ ra đi”. Anh thúc giục. Dora bước về phía bàn học để tìm đủ những dụng cụ vẽ. Thông thường cô chỉ dùng một bộ, và đó là bộ rất đầy đủ, còn bộ này thì thiếu mất vài thứ. Xong xuôi, cô mang tất cả ra giữa phòng, đặt lên sàn nhà rồi quay sang chỗ Christ. Nhưng anh không còn ở chỗ cũ nữa. Dora xoay người nhìn khắp lượt căn phòng. Màu tóc đen của anh lướt qua mắt cô. Cô vội điều chỉnh tia nhìn về phía đó và ngay lập tức đông cứng người lại. Anh đang đứng dựa vào tường. Cặp mắt xanh như sáng lên và dán chặt vào cô. Nhưng đó hoàn toàn không phải là thứ làm Dora đông cứng. Anh đang cởi trần. Áo khoác và áo sơ mi của anh đã được cởi bỏ, trên người anh nổi lên những bắp cơ săn chắc và láng mịn. Cánh tay anh săn chắc. Vòm ngực rộng và trơn láng. Quá hoàn hảo. Anh trông lực lưỡng và khỏe mạnh, nhưng vẫn rất thanh nhã và nhanh nhẹn. Tất cả vẻ đẹp đó khiến cô xấu hổ. Khuôn mặt cô ửng đỏ trước sự hấp dẫn của anh. Anh quá đẹp, hoàn hảo, và vô cùng thu hút. Bằng chứng là cô đã không thể rời mắt khỏi anh và cứ thế đứng ngẩn ra.