“Cô có gì trong giỏ vậy?”. Christ nói qua vai cô, hơi thở ấm nóng của anh phả vào vành tai cô. Tim cô đập mạnh. Hít sâu, cô nghiêng người sang bên rồi trả lời. “Gỏi cuốn, rau má đậu xanh và chuối. Không thịnh soạn nhưng đủ cho một bữa cắm trại. Tôi làm không nhiều lắm vì không biết anh có ăn được không!”. Cô bông đùa. “Tôi chỉ sợ phần ăn của mình không đủ cho cô thôi”. Anh lém lỉnh đáp. “Mà những món cô nói là gì vậy? Nghe lạ quá”. Christ thực sự chưa bao giờ nghe đến tên những món ăn như vậy, trừ chuối. “Món ăn dân dã Việt Nam cả thôi. Anh không biết cũng phải. Ăn đi rồi sẽ biết. Trước tiên là uống nuớc rau má đậu xanh nè!” Dora chìa ra trước mặt Christ cái ly nhỏ đã được rót đầy thứ nước xanh sậm thơm mát. Anh cầm lấy cái ly băn khoăn tự hỏi không biết có nên uống hay không. Anh hết ngó cái ly rồi lại ngó sang Dora. Cô hiểu ngay, liền lên tiếng khích. “Thế nào? Không dám thử à? Tuyệt lắm đấy!”. Như để chứng minh cho điều mình nói cô cầm lấy một ly khác và uống sạch một hơi. Christ tức tối. Anh mà nhát gan à? Được lắm. Anh cầm lấy cái ly uống vội. Có tiếng Dora cười khúc khích cạnh anh. “Anh uống nước gì mà y như uống thuốc độc không vậy. Anh nói xem nó thế nào?”. “Ừm.… Lạ… Nhưng ngon”. “Thế thôi à? Không có gì đặc biệt sao?” Dora vặn lại. “Khen ngon rồi cô còn muốn biết gì?”. Anh nói. Quả thực ly nước có vị rất lạ, không giống mấy loại đồ uống anh đã quen dùng từ nhỏ. Vị của nó ngọt nhưng lại thanh, uống tới đâu, mát cổ sảng khoái đến đó. “Vậy thì đến món này”. Cô chìa gỏi cuốn ra. “Cô tự làm hết sao, ngon đấy”. Anh lên tiếng sau khi ăn hết hai cái gỏi cuốn. “Cám ơn nhiều”. Cô hơi ngượng ngùng. Khoảng nửa tiếng sau, ngoài nước uống, mọi thức ăn đều được chén sạch. “Chà. Lâu rồi tôi mới có một bữa ăn ngon miệng như vậy đấy”. Christ xuýt xoa. “Anh đùa à? Anh ăn toàn sơn hào hải vị mỗi ngày mà”. Dora chế nhạo. “Nhưng tôi vẫn thấy bữa ăn hôm nay rất ngon”. “Tại anh thấy lạ miệng thôi. Hoạt động ngoài trời cho đói rồi mới đi ăn thì thứ gì cũng ngon hết”. “Này, cô đang làm gì thế?” Anh cất tiếng hỏi khi thấy Dora nằm dài ra bãi cỏ. “Ngắm mây”. Cô nói ngắn gọn. “Ngắm mây?” Anh hỏi lại vẻ lạ lẫm. “Anh chưa ngắm mây bao giờ sao?” Cô hỏi trong khi mắt vẫn nhìn lên bầu trời. “Chưa. Nhưng giờ thì có rồi”. Tiếng anh vang lên sát bên cô. Tim Dora đập thình thịch, cô cố không quay mặt sang. “Hôm nay nhiều mây nhỉ?” “Ừ. Anh thấy đám mây hình con gà kia không?”. “Đâu?” anh hướng mắt theo hướng tay cô chỉ. “Đâu phải. Con chim mà”. Anh cãi. “Con gà. Nó có cái mào kìa, thấy chưa ?”. Cô nhất định không thay đổi ý kiến. “Có con gà nào cánh dài như thế không? Để bay à? Giống gà mới chăng!” anh nhất quyết không chịu thua. “Nói chung thì đó vẫn là con gà.… Thấy con thỏ kia không?” “Thấy. Nhưng đó là con rồng mà”. “Thỏ. Hai cái tai kìa”. “Hai cái sừng”. “Hai cái chân thỏ kìa”. “Hai cái móng của con rồng đó!” “Con thỏ có cái nơ trên cổ”. “Lửa rồng phun ra thì có.… Này, thấy con tôm hùm đằng kia không?” “Cua mà”. “Tôm hùm có cái càng thiệt lớn với mấy cái chân nhỏ nhỏ kìa”. “Tôm gì mà có cái mình tròn thế?”. “Chứ cua gì mà có đuôi?”… Cuộc đối thoại hay đúng hơn là tranh cãi về hình dạng những đám mây kết thúc khi cả hai người đã thấm mệt. Và kết quả là vẫn không ai chịu nhường ai. Chẳng có đám mây nào ra hình ra dạng được cả. “Này. Cô không nghỉ một chút mà cầm cái khung đi vẽ đấy à?” Christ hỏi khi thấy Dora vác cái khung vẽ và hộp màu nước ra. “Vâng”. Cô nhìn anh đang lười biếng nằm dài trên bãi cỏ. “Cô học vẽ nữa sao?” “Sở thích cá nhân thôi”. “Tham thật, học kinh doanh chưa đủ hay sao mà còn đi học vẽ ?”. “Giờ anh làm gì?” Dora hỏi. “Ngủ”. Anh nói, lấy tay che miệng ngăn một cái ngáp. “Hôm qua tôi thức khuya quá!”. “Vậy anh ngủ đi. Tôi vẽ đây”.