Định mệnh – our destiny
Chương 15
Hai người đang đứng trước một khoảng không gian rộng lớn và lộng gió, một đồng cỏ rộng mênh mông cùng với một khu rừng tự nhiên xanh mướt. Dora không hiểu sao mà Christ tìm được chỗ này, cô hỏi, anh không nói gì, chỉ cười đầy vẻ bí hiểm. Christ hết sức kinh ngạc trước tài lái xe của Dora dù cô chỉ mới học lái chưa đầy hai tháng. Cô chạy nhanh nhưng tay lái rất vững. Và đó là lý do tại sao họ đua xe suốt trên quãng đường đến đây.
Hai con báo vẫn đang quấn quít bên Dora. Đến gần cánh rừng, chúng rời Dora và trèo nhanh lên một cái cây gần nhất, vẻ thoái mái như được về nhà. Dora nhìn theo chúng rồi lại nhìn Christ vẻ khó hiểu.
“Tôi thường đưa chúng đến đây”. Anh giải thích.
“Thế à!” Cô gật gù. “Vậy ở đây có những gì nào?”. cô hỏi Christ.
“Tất cả những gì thuộc về thiên nhiên mà cô cần”. Anh chậm rãi. “Rừng, diện tích không lớn lắm nhưng tuyệt đẹp, đồng cỏ, suối, và cả một khe đá nhưng tôi không dẫn cô ra khe đá đó đâu”. Anh nháy mắt.
“Tại sao?” Cô nhướng mày.
“Cô mà đẩy tôi xuống đó thì có mà chết tôi à?” Giọng anh tinh quái.
“Ồ! Tôi chưa nghĩ ra ý tưởng hay ho đó. Cám ơn anh đã gợi ý”.
Cô nói và suýt bật cười về cái nhăn mặt của Christ.
Cô lôi ra khỏi xe đủ thứ lỉnh kỉnh. Một cái giỏ mây to tướng mà theo lời cô đó là bữa trưa và cấm không cho Christ động đến, khung vẽ cùng một đống dụng cụ đi kèm. Christ đút tay vô túi áo khoác chằm chằm nhìn cô.
Christ thấy cô thích cách ăn mặc đơn giản, kín đáo. Hôm nay cô mặc áo phông ngắn tay màu hồng, áo khoác jean và chiếc quần jean bó sát, nhưng vẫn rất cá tính và hợp thời trang
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Dora quay sang Christ. “Nào, giờ thì dẫn tôi đi coi con suối đi. Nó sâu không?”.
“Nếu cô nghĩ nước đến mắt cá chân mình là sâu, thì đúng vậy”. Anh hơi chưng hửng nhưng cuối cùng cũng nói được một câu ra hồn.
“Tôi sẽ trả thù anh sau. Đi thôi”. Christ bật cười thích thú trước vẻ mặt của Dora.
Con suối nhỏ luồn lách qua cánh rừng, chảy hiền hoà, từ tốn. Nước suối trong vắt, len qua những gò đá đã bị bào mòn sáng bóng. Con suối Christ dẫn cô đến rộng chừng ba mét và có rất nhiều đá cộm rải rác lên trên mặt suối, cắt ngang dọc dòng nước đang êm đềm trôi. Cây cối dọc hai bên bờ đổ bóng xuống mát rượi, thỉnh thoảng, một chú chim từ đâu bay đến vui vẻ hót lên ríu rít….
Dora hào hứng với cảnh đẹp xung quanh, cô xắn quần, lội xuống suối và thích thú với những con cá nhỏ. Cô trông ngây thơ như một đứa trẻ được quà. Khác hẳn với hình ảnh mạnh mẽ và thích công kích thường nhật của mình. Từ đầu đến giờ, Christ giành hầu hết thời gian để ngắm Dora….
Anh chợt giật mình. Anh có bao giờ ngẩn ngơ ngắm một cô gái lâu như thế này chưa. Chưa từng. Cô không những đẹp mà còn rất thu hút, nét quyến rũ toả ra từ tâm hồn cô, từ cá tính rất đặc biệt của cô. Christ muốn ôm cô vào lòng, tận hưởng mùi thơm nơi tóc cô, cảm nhận cơ thể cô bằng chính cơ thể mình, thưởng thức hương vị nơi môi cô.
Anh rất muốn. Nhưng có một điều ngăn anh lại.
Cô không thích anh. Cô có thành kiến với anh. Cô sẽ như thế nào khi anh làm như vậy? Anh tự hỏi và có ngay câu trả lời trong đầu. Anh không muốn làm cô tổn thương. Không muốn một chút nào. Và anh không biết tại sao mình lại như vậy. Đối với anh phụ nữ rất dễ chinh phục, trước giờ vẫn vậy, thế nhưng tại sao Dora lại khác biệt đến thế?
Tiếng cô gọi làm Christ giật mình, anh bối rối trước nụ cười rạng rỡ trong ánh nắng rực rỡ của cô.
“Này. Anh làm gì thế. Hoá đá rồi à?” Cô không lúc nào ngớt cạnh khóe anh, nhưng lời của cô đã có chút dịu dàng.
“Nếu có Medusa ở đây để làm tôi hoá đá thì cô cũng chẳng còn ở đó để đùa đâu”. Và Christ luôn chẳng bao giờ chịu thua trong những cuộc đấu khẩu với cô. Chọc ghẹo cô làm anh thấy thích thú.
Chợt anh nghĩ ra một trò hay. Tranh thủ lúc Dora không chú ý, anh ném một hòn đá xuống dưới chân cô khiến nước văng tung tóe.
“Này! Anh khiêu chiến phải không?”. Cô nhăn mặt vì bị nước bắn. Anh ngó lơ, huýt sáo. Nhưng anh không bình chân được lâu, cái té nước của Dora làm anh hăng máu.
“Này! Cô muốn nghênh chiến luôn đó hả?”
“Này, này! Anh nên nhớ là anh gây sự trước đấy”. Cô lấy tay che làn nước vừa bị bắn lên tung tóe rồi cô phản công ngay.
…
“Này! Nghỉ không? Cô nhìn thê thảm quá! Kẻ bại trận”. Christ nói lớn từ đằng xa, đứng gần dễ “hứng đạn” lắm. Nhưng tia nước vừa bắn tới vẫn không chịu thua. Christ đưa hai tay lên đầu.
“Rồi. Tôi đầu hàng được chưa. Nhìn cô thở kìa”. Chưa đợi Dora đồng ý anh đã lôi cô đến một tảng đá lớn gần đó và đỡ cô ngồi xuống. Anh hơi rùng mình và rút nhanh tay mình lại. Một thứ cảm giác mới mẻ chưa từng có nhàng xâm chiến trái tim anh. Dora vừa ngồi xuống đã thở hồng hộc.
“Cô mệt thế à?” Anh hỏi.
“Chút vấn đề về đường hô hấp thôi. Nhưng may là không nặng”. Cô nói trong khi vẫn còn thở gấp. Christ cau mày, “cô có bệnh à? Sao cô không ngừng lại mà cứ cố chơi thế. Đầu hàng là được rồi mà”.
“Chịu thua anh hả? Đừng có hòng!”. Cô nói.
“Cứng đầu thật”. giọng anh có chút giận, nhưng cô giống anh. Anh không bao giờ chịu thua trước bất kì chuyện gì, cứ cố hết sức rồi ra sao thì ra. Christ liếc mắt xuống bàn tay đang xoa xoa chân của Dora.
“Chân cô sao thế?”
“Hơi ê một chút. Chắc tại sỏi trong suối”.
“Tôi biết cách xoa bóp chân đấy! Đưa đây tôi xoa cho”. Nói xong, Christ cúi xuống và nắn bàn chân của cô một cách nhẹ nhàng. Dù sao có việc để làm cũng hơn là đứng ngắm cô ấy. Christ nghĩ.
“Tôi không!”
Dora toan phản đối nhưng cô ngưng bặt ngay khi bàn tay Christ chạm vào chân cô. Bàn tay to lớn nhưng khá mềm mại. Dora mỉm cười khi biết cô đang cảm nhận bằng… chân. Cô đã tránh không đụng chạm nhiều với Christ. Cô sợ sự cạnh khóe trong lời nói của mình sẽ biến mất. Cô không muốn yêu con người này, anh quá kiêu ngạo và anh cũng quá hấp dẫn. Dù anh cũng có điểm tốt đấy chứ, mà còn rất nhiều nữa. Nhưng cô vẫn cứng đầu với những định kiến mà chính cô đã dựng nên. Cô nhìn xuống người đang khom khom trước mặt mình. Áo jacket đen của anh đã được cởi ra và treo ở cành cây. Bờ vai rộng rung theo từng nhịp của đôi tay. Anh mặc áo sơmi carô trắng xanh nhã nhặn với quần jean. Cách ăn mặc bụi bặm này làm anh có vẻ năng động và trẻ trung hơn thường ngày. Bây giờ anh đang ở rất gần cô, chạm vào cô, dù chỉ ở bàn chân, một cách cẩn trọng và dịu dàng. Cô khẽ rùng mình, hít một hơi thở sâu. Cô cần phải củng cố lại tinh thần trước khi bị đổ gục trước gã đàn ông đa tình này. Cô không muốn bị tổn thuơng.
“À, ừm”. Cô hắng giọng. “Chân tôi hết đau rồi, anh không cần phải làm thế nữa đâu, Christ”.
Tên anh phát ra từ môi cô sao nghe có vẻ ngọt ngào lạ lùng, anh muốn được nghe thêm lần nữa, và dùng môi anh nuốt lấy những lời đó trên môi cô. Christ mạnh bạo dừng dòng suy nghĩ, anh cần sự kiềm chế vững vàng vào lúc này, không phải ham muốn.
“Vậy sao, thế thì tốt”.
Anh ngước lên nhìn cô, nháy mắt và nở một nụ cười tinh quái. Nụ cười sáng lên làm mặt cô ửng đỏ. Cô vội đứng dậy và đi về phía đồng cỏ, nơi để thức ăn. Christ lững thững theo sau, không có ý vượt lên trước.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
34 chương
263 chương
343 chương
107 chương
48 chương
45 chương