Định mệnh đưa anh đến với em
Chương 96 : xử lí
"Sao thế cô?" Thái Vy khó hiểu nhìn Diệp Mạc.
Việt Dã lúc này mới khẽ nói cho cô biết lí do tại sao. Ờm... thực sự là... khó nói muốn chết. Kì phùng địch thủ, ghét nhau đến mức gặp nhau là sẽ đánh. Ấy vậy mà giờ đây vì cô mà có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện như vậy được.
"Cái gì? Bố em với ông và bác chính là đối thủ truyền kiếp á?" Cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, lẽ nào lại trùng hợp đến thế.
"Không còn hơn cả thế." Việt Dã tiếp tục nói qua về chuyện của công ty cả hai từng đấu đá gay gắt thế nào.
"Wtf? Nói vậy chính là... ôi dồi ôi... thế này mà đòi lấy con nhà người ta..."
Thái Vy đưa tay gãi gãi đầu lộ ra vẻ mặt rất rất khó xử nhìn ông mình. Tay của cô cảm thấy nặng trĩu vì đống vòng tay vàng. Cô là con gái của hai người, thách đố ông không dám nhận, dáng vẻ lo được lo mất hiện rõ trên mặt ông Tước. Một pha khá là khó xử đây...
Diệp Mạc ôm lấy Thái Vy vỗ vai nhẹ một cái rồi đẩy cô về phía ông Tước. Nhìn vẻ mặt khó xử của cô bà đương nhiên có chút xót, đại khái làm như vậy chính là chọc tức ông Tước một chút.
"Ơ."
Bà mỉm cười khẽ đáp: "Tối nay con cứ ở lại đây đi, mai cô đến đón."
Thái Vy nhìn bà không nói gì nữa khe khẽ gật đầu. Mễ Tư cùng Việt Dã trực tiếp xoay người ra về. Thì Mễ Tư cậu bị cô kéo lại.
"Riêng em ở đây, chị còn có việc nhờ."
Mễ Tư cau mày nhìn đám sói nhà họ Long ở trước mặt, vẻ mặt của cậu đầy đau khổ nhìn Thái Vy không biết nên từ chối hay không. Đáp án chính là nên từ chối nhé nhưng Diệp Mạc đáp luôn một câu: "Tư ở lại với con bé đi, cô sẽ bảo với mẹ con."
Trời đất ơi... Hãy cứu tôi đi sao lại xui xẻo thế này.
Cậu cau mày khẽ kéo cánh tay của Thái Vy rồi nói: "Thái Vy có phải chị muốn chơi em có đúng không?"
Cô lúc này có chút buồn cười nhún vai không đáp.
Bụng của Thái Vy lúc này cũng biểu tình, trưa nay cô cũng không ăn gì mà giờ trời cũng tối rồi.
"Đói rồi à, ông đưa con đi ăn cơm." Long Thiên Tước sủng nịnh nhìn cháu gái. Không quên lườm cậu thanh niên đứng bên cạnh Thái Vy.
Mễ Tư nổi da gà hơi hãi hãi nhưng không thể làm gì khác.
"Đứng đấy làm gì đi đi." Thái Vy quay người kéo Mễ Tư.
Vợ chồng bác Long, cùng với Long Thiên Vũ và Bảo đi sau cùng. Cô không để ý cấu trúc của căn nhà lắm, giờ mới nhận ra, chính là một từ đẳng cấp, tất tần tật đều là gỗ thậm chí có vẻ cái kia vàng chóe chính là vàng thật 100% chứ không phải rát vàng. Cô đưa hai tay mình lên nhìn 5 chiếc vòng tinh xảo ở trên tay mình mà không khỏi cảm thán. Chắc phải nửa tỉ bạc cô đang đeo trên người, mà có khi hơn ấy chứ. Mắt cô lại liếc qua chiếc vòng cổ, hình như cái viên trắng trắng này là kim cương thì phải? To thế này? Vậy mệnh giá? Nghĩ đến con số tiền làm cô hoa mày chóng mặt.
"Chị lại làm sao, ngồi hẳn hoi lên con gái con nứa rõ là vô duyên." Mễ Tư ngồi bên cạnh trực tiếp vỗ vỗ vào lưng của cô.
"Mày thì biết cái gì, chị đang nhẩm tính đống này có giá trị bao nhiêu đây này, mà nghĩ một cái lại." Thái Vy thở dài nhìn đống vòng tay đeo trên người cùng với sợi dây chuyền đeo trên cổ.
Tiếng thì thầm to nhỏ của hai người bị Long Thiên Vũ nghe thấy hết, anh ghé đầu vào nói ra đáp án: "Khoảng 1 tỉ 5 nhé, em không cần nghĩ nhiều đâu, cho em rồi em cứ nhận."
Đôi mắt xanh của Thái Vy lại mở to biểu cảm khá là hoảng hốt. Bàn tay nhanh chóng tóm lấy chiếc vòng định tháo ra thì ông Tước ngay lập tức đưa tay ngăn chặn.
"Con không được tháo. Có phải con chê ông đúng không?"
Cô đương nhiên chính là bối rối lắc đầu thật mạnh, giá trị quá lớn cô không thể nhận được, mặc dù là người thân gặp lại thế này là quá nhiều. Không biết nên đáp sao cho phải thì cơm đã được người trong bếp mang ra. Cái bụng đói cồn cào của cô lại vang lên. Bỏ qua nha ông, con đang đói mất sức lắm. Ăn như hùm, loáng cái lại xin bác gái bát cơm khiến Mễ Tư câm nín, người này chính là thích nghi với môi trường mới nhanh quá đi. Thật ra cô đang đói nên mới thế nhé, có thực mới vực được đạo mà.
Mọi người vui vẻ nhìn cô thôi cũng no lây. Đặc biệt là ông Tước nay ông còn ăn nhiều hơn mọi khi hẳn hai bát. Tên Bảo gì đó vẫn chính là nhân vật đáng ghét cô nhìn không thể thuận mắt nổi. Mà tên này lại ngồi đối diện cô. Tí nữa cô sẽ phải trút hết cơn giận hồi sáng vào người tên này cả Long Thiên Vũ nữa.
"Này này, thế bảo em ở lại đây làm gì?" Mễ Tư lại cau mày nhìn cô, may mà thức ăn còn ngon không thì chắc chắn cậu ta sẽ thái độ nữa.
"Yên tâm tí có việc ngay ấy mà."
Cơm nước xong xuôi no say, Thái Vy hồi phục thể lực một cách tràn đầy, miệng liên tục khen cơm ngon, thế này ai mà ghét cho được.
Đã đến lúc trả thù rồi!
Cô kéo áo của Long Thiên Vũ nói: "Vệ sĩ mấy tên lúc sáng giờ còn ở đây không "anh họ"?"
Không nghĩ ngợi nhiều anh liền đáp: "Còn, có chuyện gì?"
"Anh gọi lên hết trên này đi."
Một lúc sau mấy người đàn ông cao to đã xuất hiện vẻ mặt cực kì khó xử. Ấy thế mà lại là cô nhà, động vào cô nhà là không xong rồi.
Một, hai, ba, bốn, năm. Có năm người nhưng chỉ có bốn người lúc sáng dám động tay động chân với cô và Diệp Oanh.
Cô đi thẳng đến chỗ của Bảo đang đứng hóng hớt trực tiếp cầm cổ áo kéo xuống lôi đi trong sự ngỡ ngàng của ông và hai bác.
"Long Thiên Vũ anh ra đây!"
Khuôn mặt đầy khó chịu của Bảo nhìn cô tròng trọc. Mọi người đều đang đứng ở sân gồm cả mấy người vệ sĩ vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
"Tốt, chúng ta cần nói lại chuyện hồi sáng. Bốn người kia từ trái qua phải cộng thêm tên lừa tình này là năm. Riêng anh sẽ không tính thêm. Tớ làm chủ chịu, hai người tốt nhất là chuẩn bị đi, trong vòng 5 phút tới tôi sẽ không lương tay." Thái Vy gỡ hết vòng tay trên người đặt vào chiếc khăn mà Mễ Tư đang cầm.
Hai người đàn ông còn đang đứng như trời trồng, mặt kiểu hiểu chết liền. Thì ngay lập tức Thái Vy tung cước trực tiếp hướng đến Bảo, cậu ta phản xạ rất nhanh nhưng cái chính là uy lực khá là mạnh lập tức phải hôn đất, cánh tay đỡ đòn của Thái Vy chắc chắn bị bầm tím.
"Cô bị điên à!" Bảo tức giận gầm lên ánh mắt rất là khó chịu nhìn cô.
Long Thiên Vũ cũng hãi nhìn Thái Vy không nói không rằng tiếp đến chính là xông tới mình. Có đỡ được nhưng cũng khá là đau điếng.
Thái Vy không nói không rằng trực tiếp ra đòn liên tiếp đánh hai người đàn ông lên bờ xuống ruộng. Họ chỉ có thể đỡ chứ không phản công. Điều ban sáng bọn họ chính là đã làm một cách sai lầm! Giờ phải gánh chịu hậu quả.
Mễ Tư khá là hưng phấn, lòng cậu cười khúc kha khúc khích. Ông Tước cũng vậy vẻ mặt cực kì hài lòng. Vợ chồng bác Tường thì càng hài lòng hơn.
"Cháu gái ông có khác, ông cảm nhận về chị ấy thế nào ạ?" Mễ Tư hí hửng trò chuyện với Long Thiên Tước.
"Rất cá tính, ông rất thích!" Mặc dù không giống với con gái của ông khuôn mặt này còn mang rất nhiều nét giống với kẻ địch truyền kiếp, nhưng ở đôi mắt cùng cặp lông mày kia thì không thể sai được, di truyền từ mẹ Thái Vy giống mẹ nhất chỉ có hai thứ này!
Mễ Tư lúc này cũng nhận ra ông Tước không khó tính như cậu tưởng.
Tiếng bíp một cái, năm phút nhanh chóng kết thúc. Đôi mắt xanh thu hồi công kích lại trở lại trạng thái bình thường, cô nhẹ nhàng hít đều điều chỉnh hơi thở. Đánh hai người cùng lúc đúng là mệt hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Hai người đàn ông quần áo lê lết bẩn thỉu, cả người có chút đau nhức do những đòn đánh trí mạng mà Thái Vy gây ra mặc dù có đỡ được nhưng cảm giác đau này chính là bầm tím, cô đánh rất đầm người mục đích chính là trút giận nên bị vậy chính là nhẹ.
"Cháu xem còn đáng mặt đàn ông không?" Nhìn cháu trai như vậy mặc dù có chút buồn cười nhưng cái chính vẫn là cần phải răn dạy anh.
"Em ấy là em cháu lẽ nào cháu đánh lại, tránh rất mất công chả lẽ ông không biết." Long Thiên Vũ cau mày khó chịu phủi bụi.
Thái Vy đưa tay ra cả hai có chút ngỡ ngàng cộng nghi ngờ.
"Nhanh lên, mỏi tay chết đi được."
Bảo lúc này rất tức giận nhưng cũng đành cầm lấy tay của cô.
"Rồi, chàng trai lừa đảo cậu tên gì để tôi còn biết."
"Lừa đảo?" Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì cậu thề sẽ giết người con gái này một nghìn lần.
"Tống Bảo."
....
Mễ Tư đang kiểm tra vết thương của hai người này. Cậu không khỏi cảm thán sự ra tay của Thái Vy, đánh cảnh cáo mà cũng thâm ra phết! Bị ăn hành nhiều nhất chính là Tống Bảo. Còn Long Thiên Vũ thì bị ít hơn.
"Tàn độc quá đấy." Mễ Tư nhìn vết thương cảm giác ớn ớn, sau này có cho tiền tỉ cậu cũng có dám mà trêu vào người này.
"Mới là 3/4 lực thôi."
Mễ Tư cạn lời...
Còn Thái Vy lúc này lại rơi vào trầm tư khi suy nghĩ về việc của Tống Bảo, cậu ta...cô có cảm giác không thể cảm nhận được mặc dù cậu ta tràn đấy khí giận... Hệt như mấy lần cô bị trục trặc về phần cảm nhận.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
15 chương
63 chương
108 chương
21 chương
56 chương
126 chương