Định mệnh đưa anh đến với em
Chương 135 : Bức ảnh
"Anh nghĩ sao?" Đồng Chi nhìn bức ảnh được gửi đến là hình ảnh của Thái Vy và bà Thái đang cầm tay nhau trên đường đi đến chợ.
"Nghe vẻ có lẽ nhiệm vụ sắp tới sẽ có thể..." Đồng Khởi cụp mắt nhắm nghiền.
Khuôn mặt của Đồng Chi lập tức không còn giọt máu nào.
"Không thể nào, anh điên à, em không làm! Có chết em cũng không làm! Cậu ấy là bạn là bạn tốt của chúng ta không phải kẻ thù tại sao lại trở thành thế này cơ chứ..."
Có nhiều chuyện đến chính bản thân bọn họ cũng không thể quyết định được, nếu chỉ thị từ trên đưa ra bọn họ phải chấp hành và không còn cách nào khác.
...
"Con về nhà một tí chiều con về nhé ông." Thái Vy đầu tóc gọn gàng chỉnh tề từ trên xuống dưới, vẫy vẫy tay với ông Tước leo lên ô tô tốc biến trong nháy mắt.
Ông Tước chỉ dặn dò mấy câu sau đó liền gật đầu.
"Hôm qua là Tống Bảo đến đúng không đại ca?" Chiếc điện thoại áp lên tai của cô nói với đầu dây bên kia.
Long Thiên Vũ mở loa ngoài tay vẫn loạt xoạt xem giấy tờ được Tôn Á Á vừa đưa đến. Không nhanh không chậm đáp: "Ừ."
Thái Vy chờ đầu dây bên kia những vẫn không có tiếng trả lời tiếp.
"Anh..."
"Có chuyện gì nữa không, không thì anh cúp máy nhé chuẩn bị họp rồi." Cả hai đồng loạt lên tiếng.
"Anh không có gì để nói với em sao?"
"Thế mày muốn anh nói gì, người thay thế vẫn chưa có anh không tin tưởng người khác nên chỉ đành gọi Tống Bảo đến, mày cũng thì hay rồi sốt bệnh lai rai chắc phải được 3,4 ngày mà mày có nói cho ông và anh đâu?"
Thái Vy ở đầu giây bên kia thở dài đáp: "Em không có ý đấy. Em muốn hỏi anh bây giờ nên làm sao..."
Long Thiên Vũ yên lặng một hồi rồi đáp: "Nghe theo trái tim lý trí gì đó vứt qua một bên đi, sẽ có câu trả lời vào đúng thời điểm."
"...Vâng."
"Thế nhé, anh đi họp đã."
Tiếng tút tút truyền đến, Thái Vy thở dài một hơi đầu óc của cô chả suy nghĩ được đến đâu, ra được thì cũng chả có kết quả lắm. Mẹ con Tống Bảo giải quyết thế nào đây?
Thôi trước mắt gặp bố cái rồi tính, rõ ràng đây là tội ác tày trời mà bố cô tạo ra tại sao cô phải đau đầu hộ nhỉ. Mà không biết nó đã biết chuyện chưa, thử hỏi Tống Thư đó mà biết chuyện thì sẽ làm gì?
Lúc cô lái xe vào cổng trùng hợp cũng là lúc Thái Hoàng đi xe máy vào. Ái chà có vẻ bố con cô rất ăn ý đấy.
Kéo phanh tay, cô tắt máy lon ton nhảy xuống khỏi chiếc Mercedes Benz C200. Thái Hoàng mỉm cười nhìn con gái.
"Bố đi đâu thế?" Thái Vy hỏi một câu ròi xoay người lại lấy túi ở trong ghế phụ khuôn mặt gian xảo giấu cái gì đó ở sau lưng.
"Gì thế?" Thái Hoàng cùng giả vờ theo không khí gian xảo của con gái.
Lúc này không nhịn nổi cười Thái Vy giơ cái bằng lái xe đi vòng quanh người bố mình tự hào vỗ ngực hơn mình vừa đánh thắng quân địch đuổi giặc ra khỏi bờ cõi của đất nước ta vậy.
Nhìn biểu cảm khôi hài này bản thân ông cũng không nhịn nồi cười lớn.
"Bố thấy ngầu không? Mà không cần phải hỏi con cũng thấy con rất ngầu! Con thi một lần được luôn đấy, con giỏi không?" Nụ cười tươi rói cùng với đôi mắt xanh kia không thay đổi bao nhiêu so với 20 năm trước.
Chỉ khác biệt ngữ cảnh đôi chút.
"Con được 10 điểm đấy, Béo nó chỉ được 7 thôi. Bố thấy con giỏi không, giỏi không?" Thái Vy lúc đó mới 4 tuổi cầm tờ kiểm tra được gia sư chấm điểm chạy vòng quanh người Thái Hoàng. Làm việc mệt mỏi chỉ cần thấy con gái yêu vui vẻ thế này ông cảm thấy mọi thứ từ trước đến giờ mình làm hay thực hiện đều hơn cả xứng đáng.
Và bây giờ hiện tại vẫn vậy, trên cả xứng đáng!
"Rồi rồi con gái bố mà lị." Thái Hoàng cười khẽ đôi tay xoa đầu con gái, trong niềm vui Thái Vy không để ý trong nụ cười của ông bố mình lúc này buồn đến lạ thường...
Cô chìa hai tay ra ngỏ ý xin xỏ. Phải rồi ông đã từng nói, làm tốt cái gì đều có thưởng! Nhưng mà lúc này thì... Ông đang nghèo túng ấy...
"Thôi để lần sau, giờ bố không có tiền." Đây là điển hình của các ông bố. Bố không có tiền con vào xin mẹ đi và mẹ thì ngược lại. Mẹ không có con xin bố đi.
Cụt hứng thực sự.
"Bố nhớ nhơ. Mà hình như bố cũng chưa có bằng lái xe đúng không?"
Thái Hoàng lắc đầu mở ví lấy cho con gái xem bên trong một đống giấy tờ được xếp ngăn nắp.
Một chiếc bằng lái xe cũ kĩ nhưng đã quá hạn sử dụng gần 10 năm rồi. Mà không quan trọng, quan trọng là cái ảnh 3x4 ở trong kia kìa. Thập niên 7x hay nói bay giờ cái nhan sắc kia phải nói là cực phẩm của cực phẩm!
Chu choa mợ ơi...
"Con biết bố đẹp trai nhưng thế này thì phải nói là đẹp siêu cấp rồi..." Hình ảnh này chắc là giai đoạn bố cô 28 tuổi, ở độ tuổi đẹp nhất của đàn ông vừa trưởng thành.
Thái Hoàng bật cười, lục lọi lấy thêm một tấm ảnh nữa, cái ảnh này được ông cất sâu trong ví nên lấy có mất chút thời gian.
Đôi mắt xanh của Thái Vy nhìn tay bố mình rồi lại nhìn mặt ông, một chút gì đó đượm buồn u sầu từ sâu trong mắt, bên má còn vết đỏ đỏ do vết tát không chút lưu tình nào của cô sau bao nhiêu năm không gặp... Cô cảm thấy bố cô sắp làm ra chuyện gì đó... Nhưng cảm giác nửa vời này báo rằng lại không phải?
"Hôm đấy, con không giữ được bình tĩnh nên..."
Thái Hoàng đưa tay sờ mặt kẽ à một tiếng rồi đáp: "Không sao, lỗi của bố, con có đánh hay làm gì cũng được bố có lỗi với hai mẹ con con, không cần bận tâm chuyện nên làm. Bố còn thấy con ra tay hơi nhẹ." Khuôn mặt già theo năm tháng những đường nét tuấn tú không biến mất mà nó ẩn hiện như một ly rượu vang. Bạn phải uống thử thì mới biết nó ngọt và ngon như thế nào, sau dần sẽ đắm chìm vào trong bể tình mang tên rượu vang khó cưỡng. Đôi mắt xanh của Thái Vy như quét tia la re dò xét. Chẳng trách Tống Thư lại có thể không màng gì cả sẵn sàng đẻ con cho ông. Đàn ông thế này nguy hiểm lắm.
Có điều này Thái Vy còn nhỏ nên chưa hiểu hết:
Phụ nữ từng trải sẽ không còn tin đàn ông.
Đàn ông từng trải thì không thiếu phụ nữ.
Và đàn ông nhìn thấu thế gian chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ!
"Chắc đau lắm bố nhở."
Thái Hoàng mở miệng miễn cưỡng nói câu không đau nhưng trong tâm tự hiểu là đau như thế nào.
"Đây coi như là phần thưởng nhé." Ông đặt tấm ảnh con con vào tay con gái.
"Vào nhà đã, bố ngồi đi con lên lấy thuốc bôi cho." Cái mặt đẹp trai thế này mà có sẹo thì tiếc lắm.
"Ơ?" Tấm ảnh được thu nhỏ lại khổ 15x15 thời đấy có ảnh màu rồi nhưng chụp đắt lắm, ảnh được bọc kĩ trong túi zip. Trong ảnh là bố mẹ cô thời còn trẻ. Thanh niên và thiếu nữ đứng cạnh bên nhau rất xứng đôi vừa lứa. Nhìn mặt bố cô sao kiểu không quan tâm thế nhở, còn mẹ nhìn phát biết ngay thiếu nữ trồng cây si con trai nhà người ta điển hình rồi.
"Cái ảnh này sao bố giữ kĩ thế, hồi nhỏ rõ ràng bố bảo hết ảnh về mẹ rồi cơ mà?"
Thái Hoàng quý cái ảnh này lắm nên không nỡ đưa cho con gái. Thật ra còn một cái nữa còn quý hơn cái này.
"Vì thế bây giờ con mới được thấy đấy. Phần thưởng thì phải đặc biệt chứ." Ông đưa ra lí do rất hợp lí.
Thái Vy bĩu môi đáp: "Thế thì bố phải đưa con đi ăn, đi chơi, đi mua quần áo, đi du lịch cộng với cả bức ảnh này thì mới tính cơ."
"Ừ ừ, con thích thì bố đưa con đi." Nhưng lời hứa này đã...
Thái Vy nhoẻn miệng cười đi lên phòng mình lấy dầu bôi cho ông.
Từ xa xa Diệp Mạc và Nam Mộ nhìn thấy cảnh đấy không hẹn mà cười cùng lúc.
"Biết thế phải đẻ thêm đứa con gái." Diệp Mạc nói đầy tiếc nuối.
"Bây giờ đẻ thêm có làm sao đâu?" Ông cười gian xảo hôn vào môi Diệp Mạc một cái. Này nhé cả hai gần 50 đến nơi, con cái thì lớn hết chuẩn bị bế cháu. Đẻ cái gì hả cha nội...
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
15 chương
63 chương
108 chương
21 chương
56 chương
126 chương