Định mệnh đưa anh đến với em
Chương 130 : Không mang tiền
Thái Hoàng rút chân ra khỏi đôi dép cói của mình, từ từ đỡ Thái Vy dậy. Lúc này cô vẫn cứ bù lu bù loa lên, trông rất xấu, đặc biệt lại còn mếu máo nhận sai với ông. Lặp đi lặp lại không ngừng.
"Đi dép vào đã, sau đó khóc tiếp cũng chưa muộn."
Nghe được câu nói của bố mình đôi mắt xanh của Thái Vy lập tức mở to trừng ông, nước mắt từ khóe mắt đi ra nhìn thấy rất rõ ràng, về điểm này giống mẹ không trượt tí nào luôn. Cô hâm hực xỏ dép, đưa tay lau hết nước mắt trên mặt, xúc động thì xúc động lời vừa nãy bố cô nói thế làm hỏng hết cả mạch cảm xúc của cô rồi.
Bàn tay to lớn, khẽ chạm vào lưng của cô đẩy nhẹ một cái. Thái Vy quay đầu nhìn khuôn mặt của ông, ý tứ rõ ràng. Cô cũng đã hiểu. Chuyện như thế này không thể tránh mà nó cần xử lí ngay lập tức. Nghĩ đến những chuyện mà bố mình một mình chịu đựng trải qua cô lại càng xót xa. Nhưng chuyện ông làm ra thì làm cô không thể nào xót xa được nữa.
"Bố biết rồi à." Miệng cô khô khốc hỏi, cả hai chầm chậm tiến đến chỗ có phần mộ tinh xảo đẹp nhất.
Thái Hoàng khẽ gật đầu đáp: "Ừ."
Đáy mắt và khuôn mặt của ông lộ rõ vẻ ảo não cam chịu. Thái Vy mím môi, đầu óc tính toán không biết nên xử lí thế nào cho phù hợp.
Chốc lát hai người đã đến đứng trước phần mộ của mẹ cô - Tiêu Trân Ái hay có thể gọi là Long Thiên Tương.
Thái Hoàng quy củ quỳ xuống trước mộ của vợ mình. Cô không ngăn cản.
Đôi mắt nghiêm nghị của bố cô nhìn vào bia mộ khắc tên của mẹ. Không khí trong lành yên tĩnh lạ thường. Thi thoảng có vài cơn gió thổi nhẹ nhàng đến, đây chính là một điều mà cô rất thích nơi này. Đôi mắt xanh đảo qua chỗ cỏ bị ngồi đến nát hết, chắc là hai mẹ con nhà kia đã ngồi ở đây. Còn một chỗ cách chỗ bố cô đang ngồi một chút, không cần nghĩ cũng biết là đêm qua bố cô cũng đã quỳ suốt ở đây.
Thái Vy đảo mắt, quay lại nhìn vào ngôi mộ của mẹ mình. Một cơn gió lớn thổi vào, nó rất mạnh tạt vào rất khó chịu kèm theo bao nhiêu khói bụi từ đâu bay đến, bỗng chốc cái nơi yên tĩnh sạch sẽ này lại có thể có mấy cái thứ này...? Trùng hợp đến mức là góc chuẩn để tạt vào mặt của bố cô. Cô xoay người nhìn ông, ngoài việc thi thoảng chớp mắt do khô ra thì ông vẫn vậy. Cam chịu triệt để. Gió lúc này thậm trí còn mạnh hơn nữa, tiếng sấm truyền đến, có lẽ là sắp chuẩn bị mưa rồi...
Thái Vy nhếch miệng khẽ mỉm cười, cơn gió như một tinh linh nhỏ bé lập tức xoay tạt thẳng về phía đằng sau lưng cô, điều này làm tóc của cô bay ngược về trước mặt. Thật là...
Bắt đầu có những giọt mưa nhỏ li ti rơi xuống. Thái Vy ngồi ở thành mộ của Thái Hoàng liền nhảy xuống. Đi đến bia mộ của mẹ mình chậm rãi đốt hương. Mùi hương tỏa ra, ngay lập tức được cắm vào bát hương.
Nén còn lại ở trên tay cô, Thái Vy chắp tay lại đôi mắt xanh nhìn về bia mộ.
"Hôm nay thế này là đủ rồi mẹ. Bố còn sống, là còn có thể hành được. Nếu mẹ không hành con cũng hành. Vậy nên hôm nay đến đây thôi, mai hay ngày kia ngày kìa nữa chắc chắn bố phải có mặt đều."
Gió ngừng lại, tiếng sấm chớp không có còn. Trời âm u cũng biến mất, bầu trời trong xanh bắt đầu hiện ra. Thái Vy trèo ra khỏi mộ đi đến chỗ bố mình đưa nén hương còn lại cho ông.
Thái Hoàng hiểu. Đứng dậy, cơ chân đau điếng vì quỳ lâu...
Cô chớp mắt nhìn bố mình ông lúc này cũng trèo ra ngoài.
"Bố này, thế cái mộ này chắc..."
Thái Hoàng nheo mắt nhìn mộ của chính bản thân. Cảm giác thật sự rất rất khó tả...
"..."
"Mai con bảo người ta hạ cái bia mộ xuống nhé."
Ông khẽ đáp: "Ừ."
Thái Vy lại nói: "Nhưng mà thế thì mẹ sẽ cô đơn lắm..."
Thái Hoàng: "..."
Nhìn con gái nhẹ nhành nở một nụ cười tinh nghịch lòng của ông cũng xua tan không ít muộn phiền.
"Khoảng độ gần năm tháng trước, từ cái lúc gặp lại ông ngoại, mẹ đã nhập vào người của con độ 5 giây. Ngay sau đó con cảm thấy trống rỗng và có một vài thứ mới mẻ con có thể cảm nhận được. Từ lần đó đến mộ của bố mẹ ngoại trừ mẹ thì đối với mộ của bố con không có cảm xúc lắm. Ngay sau đó con đã nghĩ đến chuyện là bố còn sống. Ai mà ngờ được lại là thật." Thái Vy nheo mắt từ từ nhớ lại.
Thái Hoàng sắc mặt thay đổi trầm trọng nhưng gương mặt của ông không lộ ra biểu cảm gì. Thái Vy quay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của ông nghiêng đầu khó hiểu. Lẽ nào...
"Bố đói quá." Cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, ông lập tức nói. Nếu để con gái mình suy nghĩ thêm một giây nữa chắc chắn sẽ...
Mọi thứ đã đi quá xa so với dự đoán của ông. Thậm trí con gái còn bảo là đã gặp ông ngoại chính là bố vợ của ông...
Thái Vy cũng gật gù nghĩ nghĩ một chút.
"Gần đây có quán phở, chắc ăn cũng được."
Thái Hoàng được con gái ở đằng sau đẩy đi một cách nhanh chóng. Nhìn không thấy con xe máy Sh đâu lúc này đôi mắt xanh của Thái Vy như bốc hỏa. Đảo một vòng quanh vẫn không thấy... Cảm xúc của cô lúc này thực sự là rất rất...
Đôi mắt của con gái bốc hỏa như muốn thiêu đốt cả cái cổng vào. Lẽ nào là mất xe?
"Bình tĩnh đi, để bố đi hỏi đã."
Thái Vy mím môi khẽ gật đầu. Lúc này trong bốt bảo vệ một ông chú bụng bự đi ra hớt hải hỏi: "Sh trắng nhập đúng không?"
...
Nhìn em yêu trắng xinh xẻo được dựng cẩn thận sau bốt bảo vệ Thái Vy sung sướng cười híp mắt với ông chú đó suốt.
"Cảm ơn anh, con gái tôi tính nó không cẩn thận lắm."
Ông chú bụng bự gật đầu, cái xe này lần trước là được cậu nào nhìn đẹp trai lắm đi đến nghe cấp trên bảo là chủ đầu tư cho khu này để xây dựng khang trang như bây giờ. Ông liền thuộc lòng hết tất cả biển số của cái cậu này đi đến. Mà phải nói thực số nào cũng là siêu phẩm...
"Cảm ơn bác."
...
Hai bố con lúc này đã chén sạch hai bát phở, cũng chính là lúc cả hai nhận ra không mang theo tiền... Cô lập tức lục tung cả cái cốp xe cũng không nổi một món đồ giá trị nào.
Bà chủ quán nhìn xe rồi lại nhìn hai bố con ăn mặc lôi thôi này thực sự là không chút tin tưởng... May mà có cái xe đắt tiền nên miễn cưỡng một chút.
Đưa điện thoại cho Thái Vy, cô nhập số điện thoại nghĩ ngợi một chút cũng vẫn là nên gọi cho Nam Cường hơn là cô Mạc.
Chưa đầy hai lần chuông giọng nói của anh vang lên.
"Nam Cường à..."
Giọng nói này đánh chết anh cũng phải nhớ! Anh giằn giọng đè nén sự giận giữ đáp: "Em trốn đi đâu rồi?"
Thái Vy nheo mắt lòng lại nhảy lên lập tức đáp: "Ai trốn, em đi tìm bố... Mà anh đến nhanh đi em không mang tiền."
Nói xong địa chỉ Thái Vy mỉm cười hiền trả lại cho bà chủ quán.
"Bác thông cảm, tí có người mang tiền đến ngay đây ạ."
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
15 chương
63 chương
108 chương
21 chương
56 chương
126 chương