Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 118
Nghe giọng nói trêu chọc của Robert, Hạ Tử Du không khỏi bị chọc cười.
Thấy Hạ Tử Du muốn ngồi xuống, Robert lập tức kéo ghế cho Hạ Tử Du, "Chị dâu, mời ngồi."
Hạ Tử Du mỉm cười, "Cảm ơn."
Sau khi ngồi vào chỗ của mìn, Robert rất đứng đắn hỏi thăm Hạ Tử Du, "Chị dâu, tôi muốn nói cho chị biết một bí mật có liên quan đến chồng chị."
Hạ Tử Du tỏ vẻ hứng thú, "Được."
Ngay sau đó Robert ghé vào tai Hạ Tử Du khẽ nói ra.
Sau khi Hạ Tử Du nghe Robert nói xong thì ngẩn ra, rồi đỏ mặt tới tận mang tai.
Sau khi nói xong Robert mới chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm, anh tỏ ra không có việc gì rời ánh mắt về nơi khác.
Hạ Tử Du cũng không dám nhìn Đàm Dịch Khiêm, đỏ mặt cúi đầu dùng cơm.
......
Sau khi dùng bữa trưa xong, Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du trở về biệt thự.
Hạ Tử Du ngồi trong xe, vẫn luôn im lặng. Nhưng sau khi Robert nói với cô về việc của ai đó, Hạ Tử Du liền không dám ngước mắt nhìn Đàm Dịch
Khiêm.
Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm mất kiên nhẫn dừng xe bên khúc đường vắng người, đột nhiên áp cô vào cửa xe, đợi sau khi hô hấp hòa lẫn với nhau gần trong gang tấc, anh híp mắt lại, nói lời xấu xa, "Robert đã nói gì với em?"
Hạ Tử Du rất mở to mắtvô tội, "Không có......"
Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nâng cằm Hạ Tử Du lên, trầm giọng nói, "Không nói?"
Hạ Tử Du nhất thời cảm thấy nhiệt độ trong buồng xe lên cao kì dị, mà hơi thở ai đó nhẹ nhàng phả tới môi cô cũng càng ngày càng dồn dập.
"Em nói......" Tay Hạ Tử Du đẩy lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, khó có thể mở miệng, nhỏ giọng nỉ non, "Anh ta nói...... Anh ta nói anh....." Ánh mắt
Hạ Tử Du chậm rãi di chuyển từ lồng ngực Đàm Dịch Khiêm xuống hạ bộ của anh.
Đàm Dịch Khiêm nhướng mày, "Ừ hử?"
Hạ Tử Du vội ghé vào bên tai Đàm Dịch Khiêm nói, "Anh ta nói lúc đại học anh không có cảm giác nào với người đẹp nên anh ta đã từng nghĩ anh là Gay, nhưng mà......"
Đàm Dịch Khiêm cảm thấy trọng điểm của những lời này còn ở phía sau, "Nhưng mà cái gì?"
Hạ Tử Du đột nhiên nghiêng đầu để lộ dấu hôn thấp thoáng trên cổ ra cho
Đàm Dịch Khiêm xem, ngượng ngùng nói như muỗi kêu, "Anh ta nói anh ta đã từng lo lắng cho cuộc sống vợ chồng không hòa hài của chúng ta, sau khi nhìn thấy vết hôn trên cổ em, anh ta xác định chúng ta nhất định sẽ rất hòa hợp!" Ai đó đúng là xấu xa, thậm chí không nói cho cô biết trên cổ cô có vết hôn, làm hại cô soi gương không thấy khác thường nên thế không hề che giấu mà xuất hiện ở nhà hàng. Thảo nào khi Robert kéo ghế giúp cô lại nhìn thấy dễ dàng như vậy.
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên muốn trêu chọc Hạ Tử Du, anh nhìn Hạ Tử Du đầy gian xảo, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, "Vậy em cảm thấy ông xã em có phải là Gay không?"
Cảm thấy không khí có phần khác thường, Hạ Tử Du cười he he nói, "Dĩ nhiên...... Không phải!" Lúc này, cô thầm chí còn không để ý anh xưng hai chữ “ông xã”.
Đàm Dịch Khiêm khẽ cau mày, "Sao anh cảm thấy em còn đắn đo?"
Hạ Tử Du phản bác, "Em nào có......"
Một giây sau......
"A!"
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên đè thân thể Hạ Tử Du xuống.
Ngay sau đó, xe mui trần chậm rãi kéo trần xe xuống, bên trong buồng xe kín mít bắt đầu có tiếng nam nữ hòa hợp cùng vang lên......
------
Hai ngày sau, trước mặt người đời Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du thực sự rất thân mật. Nhất là Đàm Dịch Khiêm, hai ngày nay anh hoàn toàn khôngđi làm, ở bên Hạ Tử Duphần lớn thời gian.
Nửa đêm khi Hạ Tử Du tỉnh lại thấy Đàm Dịch Khiêm nằm cạnh, cô sẽ cho rằng mình nằm mơ, nhưng khi cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh đang ở bên thì cô lại cảm thấy an lòng.
Hình ảnh ấm áp hài hòa hôm nay có lẽ là điều mà Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm không đoán trước được khi kết hôn ở Las Vegas......
......
Sáng sớm ngày thứ ba, Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc cũng phải đến Đàm thị vì có việc.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm rời đi, bởi vì vẫn còn sớm nên Hạ Tử Du nằm trên giường ngủ tiếp.
Hạ Tử Du không ngờ mình lại nằm ngủ đến trưa, mãi cho đến khi người giúp việc gõ nhẹ cửa phòng cô.
"Cô chủ, cô chủ......"
Hạ Tử Du tỉnh lại từ trong giấc mộng, mặc váy ngủ tơ tằm ra mở cửa.
Người giúp việc nhìn thấy Hạ Tử Du, ngữ điệu có vẻ nặng nề, "Cô chủ...Bà chủ và Cô Đàm tới, họ chờ cô dưới lầu."
Hạ Tử Du nhất thời không kịp phản ứng, "Hả?"
Người giúp việc giải thích, "‘Bà chủ’ là mẹ của Ông Đàm, Cô Đàm là Đàm Tâm, chị của Ông Đàm."
Hạ Tử Du hơi ngẩn ra, gật đầu, " Được, tôirửa mặt rồi sẽ xuống ngay."
Mấy phút sau, Hạ Tử Du đi tới đại sảnh lầu một của biệt thự.
Cô còn chưa bước xuống đã nghe thấy giọng nói dụ dỗ Liễu Nhiên của Đàm Tâm vang lên từ đại sảnh, "Bé con, mau......gọi bác đi..... Mẹ xem kìa, con gái Dịch Khiêm ngoan quá, gọi cô dễ thương quá đi......"
Lúc Hạ Tử Du xuống lầu vừa vặn nhìn thấy Đàm Tâm ôm Liễu Nhiên, Đàm Tâm cực kỳ thương yêu hôn Liễu Nhiên.
Bỗng dưng, Hạ Tử Du chú ý tới một bà chủ cao quý ngồi ung dung trên ghế salon trong phòng khách.
Hạ Tử Du hiển nhiên có thể nhận ra Bà Đàm ngày, dù sao Bà Đàm đã từng là viện trưởng "Tân Sơ" của trại trẻ mồ côi, khi Hạ Tử Du còn bé đã từng được Bà Đàm chăm sóc.
Người giúp việc đi tới trước mặt bà Đàm báo cáo, "Bà chủ, cô chủ đã tới."
Bà Đàm đặt tách trà trong tay xuống, ngước mắt nhìn Hạ Tử Du.
Khi còn bé Hạ Tử Du đã cảm thấy bà Đàm rất đẹp, gặp lại bà Đàm sau nhiều năm như vậy, Hạ Tử Du đột nhiên phát giác bà Đàm vẫn không hề thay đổi.
Xem ra Đàm Dịch Khiêm đẹp trai là do gien di truyền từ mẹ anh ấy.
Hạ Tử Du đi đến trước mặt bà Đàm, khẽ cúi đầu. Cô muốn gọi mẹ, nhưng lại không biết phải cất tiếng thế nào.
Sau khi Liễu Nhiên nhìn thấy Hạ Tử Du thì rất hưng phấn gọi. "Mẹ......"
Đàm Tâm ôm Liễu Nhiên đi tới trước mặt Hạ Tử Du, hai năm không gặp Hạ Tử Du còn đẹp hơn lúc trước. Đàm Tâm không khỏi khách sáo lên tiếng chào hỏi, "Tử Du, đã lâu không gặp!"
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Tâm, khẽ mỉm cười.
"Mẹ, con muốn mẹ bế......" Liễu Nhiên bắt đầu giãy giụa trong ngực Đàm Tâm.
Bà Đàm từ ái nhìn Liễu Nhiên, khẽ nói, "Cháu gái ngoan, bà nội muốn nói chuyện với mẹ con, con có thể đi chơi với bác không?"
Liễu Nhiên không hiểu nhìn Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du đi đến trước mặt Liễu Nhiên, khẽ nói, "Liêu Nhiên, con đi chơi với bác đi...... Chút nữa mẹ sẽ tới với con."
Liễu Nhiên khéo léo hiểu chuyện gật đầu, ngay sau đó đi theo Đàm Tâm ra vườn hoa.
Sau đó đại sảnh biệt thự chỉ còn lại Hạ Tử Du và bà Đàm. Bà Đàm rất có thiện ý vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, tươi cười nói, "Tiểu Du,con ngồi xuống đây."
“Dạ."
Khi Hạ Tử Du ngồi xuống, Bà Đàm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Hạ Tử Du nói, "Cũng hơn mười năm rồi bác không gặp con......Không ngờ rằng khi còn bé đen thui gầy gò thế, hôm nay lại có thể xinh đẹp đến vậy."
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bà Đàm, nói từ đáy lòng, "Viện trưởng,con rất vui vì còn có thể gặp viện trưởng, con thật sự cảm ơn viện trưởng đã chăm sóc con trong trại trẻ mồ côi."
Bà Đàm than nhẹ một tiếng, "Thật ra thì lúc con vào trại trẻ mồ côibác cũng có ấn tượng rất sâu sắc với con, bởi vì con không bị ba mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi từ lúc sinh ra như những đứa trẻ khác. Lúc ấy con có suy nghĩ, có ý thức, còn nhỏ tuổi lại còn cất giấu rất nhiều tâm sự ở đáy lòng."
Hạ Tử Du cười nhạt, "Hồi bé con có thể nhớ được rất nhiều việc, hiện tại con lại không nhớ rõ......" Cô không muốn mình trong mắt người kháclại là một đứa trẻ có nội tâm phức tạp.
Bà
Đàmnói chậm rãi, "Tiểu Du, hai năm qua Dịch Khiêm làm những chuyện đó vì Tiểu Hân, bác đã nghe nói, con...... có từng oán hận Dịch Khiêm không?"
Oán hận?
Nói thật, cô chưa bao giờ oán hận bất cứ ai.
Hạ Tử Du lắc đầu chân thành, "Chuyện đã qua con không nghĩ tới nữa."
Bà Đàm gật đầu, "Đúng vậy, nếu như con hận Dịch Khiêm, hôm nay con cũng sẽ không kết hôn với Dịch Khiêm."
Hạ Tử Du đột nhiên ngước mắt nhìn bà Đàm.
Bà Đàmnhư thể đoán trúng tâm tư của Hạ Tử Du, cười đáp, "Chuyện con kết hôn với Dịch Khiêm là Dư Mẫn nói cho bác biết......"
Hạ Tử Du im lặng.
Bà Đàmnhìn về phía xa xăm, "Haiz, Dịch Khiêm đột nhiên kết hôn cũng không nói cho ba mẹ biết......"
Hạ Tử Du an ủi bà Đàm, "Viện trưởng, Dịch Khiêm nói về sau sẽ dẫn con đi gặp mọi người." Thật ra thì Đàm Dịch Khiêm nhắc tới ông bà Đàm trước mặt Hạ Tử Du ông bà Đàm, nhưng Hạ Tử Du vì an ủi bà Đàm nên đành phải nói vậy.
Bà Đàm khẽ cau mày, "Dịch Khiêm đã nói vậy thật sao?"
"A......" Hạ Tử Du cảm thấy rất lúng túng khi nói dối, "Vâng ạ!"
Bà Đàm chất vấn, "Nhưnglàm sao Dịch Khiêm có thể dẫn con về gặp ba nó được?"
Hạ Tử Du nhất thời không hiểu.
Bà Đàm thở dài nói, "Quan hệ của Dịch Khiêm với ba nó vẫn luôn không tốt lắm......"
Hạ Tử Du nghi ngờ, "Tại sao lại như vậy ạ?"
Bà Đàm nghiêm nghị trả lời, "Cụ thể là nguyên nhân gì thì bác cũng không rõ lắm, nhưng mà, cho dù quan hệ của Dịch Khiêm với ba nó có tốt đi nữa, Dịch Khiêm cũng không thể dẫn con đi gặp ba nó, bởi vì......"
Cảm thấy bà Đàm khó xử, Hạ Tử Du không khỏi căng thẳng.
Bà Đàm dừng một chút, lúc này mới nói, "Bởi vì con là con gái Kim Nhật Nguyên."
Hạ Tử Du kinh ngạc.
Bà Đàm nói tiếp, "Chuyện con là con gái Kim Nhật Nguyên bác cũng mới biết được từ Dư Mẫn...... Con có thể không biết, chồng bác có thù hận không đội trời chung với Kim Nhật Nguyên, chồng bác tuyệt đối không cho phép
Dịch Khiêm cưới con gái của Kim Nhật Nguyên làm vợ."
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
179 chương
10 chương
49 chương
4 chương
28 chương
867 chương
66 chương