Tám giờ tối. Chị Dư chần chừ đứng trước của phòng làm việc của tổng giám đốc, cuối cùng cũng đưa tay gõ nhẹ lên cửa. Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm vọng ra, “Vào đi.” Chị Dư hít một hơi thật sâu đi tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm, “Tổng giám đốc.” Đàm Dịch Khiêm đang trầm tư đứng bên sổ sát đất. Chị Dư chậm rãi mở lời “Đã muộn thế này, cậu chưa về sao?” Đàm Dịch Khiêm đưa lưng về phía chị Dư, nói lạnh lùng “Có chuyện gì sao?” Vì hơi sợ Đàm Dịch Khiêm nên chị Dư do dự mấy giây, nhưng trong đầu lại vụt qua hình ảnh gương mặt thương tâm đầy nước mắt của Hạ Tử Du, chị Dư lấy dũng khí nói, “Tổng giám đốc, hôm nay cô Hạtìm tôi.” “Nói.” Chị Dư nói từ tốn, “Cô Hạnói với tôi, cô ấy không muốn rời khỏi Los Angeles…” Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, lời nói rõ ràng không vui, “Chuyện này không phải do cô ấy quyết định.” “Tổng giám đốc…” Chị Dư đột nhiên thốt ra, “Hôm nay nhìn thấy vẻ đẫm nước mắt của cô ấy, tôi thật sự đau lòng… Cùng là phụ nữ, tôi có thể cảm nhận được trong lòng cô Hạluẩn quẩn và bất lực thế nào, nếu một người phụ nữ không thực sự yêu sâu đậm một người đàn ông sẽ không bao giờ vứt bỏ tự ái với kiêu ngạo để kiên trì, cố gắng theo đuổi tình cảm của mình ….” Chị Dư biết Đàm Dịch Khiêm đã quyết định sẽ không dễ gì thay đổi nhưng chị vẫn muốn tranh thủ cơ hội cho Hạ Tử Du. Đàm Dịch Khiêm nói không hề do dự, “Tôi sẽ không thay đổi chủ ý, chị ra ngoài đi.” Lúc này chị Dư đành im lặng ra ngoài. Nhìn Hạ Tử Du đứng bên ngoài phòng làm việc đợi, chị Dư chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Hạ Tử Du vẫn đứng chờ ngoài phòng làm việc, những lời chị Dư và Đàm Dịch Khiêm nói hồi nãy cô đều nghe thấy. Nhìn bóng lưng lạnh lùng mà cô đơn bên cửa sổ của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du bước chầm chậm vào phòng làm việc. Lúc rời đi chị Dư đã biết ý đóng cửa phòng, để cho họ có không gian riêng để nói chuyện. Đàm Dịch Khiêm nghe thấy tiếng động nhỏ sau lưng, cũng đã đoán được người ở sau lưng mình là ai. Ánh mắt Hạ Tử Du dừng ở bóng lưng cao lớn của anh, nói giọng nghèn nghẹn, “Vì sao chúng ta lại không thể?” Dường như Đàm Dịch Khiêm không hề phản ứng, mắt vẫn nhìn về phía trước. Hạ Tử Du tiến từng bước tới gần Đàm Dịch Khiêm, cô chợt vươn tay ôm lấy anh từ phía sau… Đàm Dịch Khiêm chấn động toàn thân. Mặt Hạ Tử Du áp chặt trên lưng anh, mặc cho nước mắt thấm ướt áo anh. Cô nhắm nghiền hai mắt khẽ nói, “Em không phải là người phụ nữ chỉ biết đeo bám dai dẳng, nếu quả thật chúng ta không có khả năng, em sẽ không miễn cưỡng nữa.” Đàm Dịch Khiêm lặng yên. “Được rồi, chúng ta sẽ không nói đến chuyện này nữa, anh cứ để em ôm anh như vậy lần cuối, tối ngày kia em sẽ đi…” Cô thì thầm, hai tay luồn vào áo khoác vuốt ve thắt lưng anh. Đàm Dịch Khiêm xoay người tách khỏi vòng tay đang ôm chặt trên eo anh, cất giọng khàn khàn, “Em có biết em đang làm gì không?” Cô đang đùa với lửa. Hạ Tử Du bỗng nhón chân, chủ động khóa lấy môi anh. Đêm qua anh đã phải dùng nước lạnh dội lên toàn thân chứng tỏ rằng anh không tự chủ được trước cô, lúc này lại đối diện với cô, mặc dù thân thể anh nóng bừng, nhưng vẫn cố khắc chế bản thân, kéo cô khỏi người anh. Khi hôn anh môi lưỡi cô phảng phất như có hơi rượu, giọng của anh có phần không vui, “Em uống rượu?” “Bởi vì muốn tìm anh nói rõ về quan hệ giữa chúng ta nên em uống chút rượu.” Cô khẽ cười, hai má đã đỏ hồng. Trước khi tới đây cô đã uống một bai vang đỏ, tửu lượng của cô không cao, nhưng may mà chất cồn còn chưa kịp ngấm vào người cô, nếu không lúc này cô đã không thể đứng đây bình tĩnh nói chuyện với anh, uống rượu chỉ để làm tăng dũng khí để đối diện với anh. Đột nhiên thân thể của cô lảo đảo. Anh kịp thời ôm lấy thân thểchuếnh choáng của cô, thấp giọng mắng “Đáng chết.” “Em muốn hôn anh…” Hạ Tử Du lại dâng đôi môi đỏ mọng đến gần anh. Đầu óc choáng váng, cô nghĩ nếu không phải cô đã uống rượu thì chắc cả đời này cô cũng không dám nói ra những lời nói ám muội kia. Đàm Dịch Khiêm nhíu mày không vui, ôm ngang người cô, nói “Em say rồi….” Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đặt lên sofa trong phòng làm việc, khi anh đặt cô nằm xuống, hai tay cô lại càng ra sức kéo áo sơ mi của anh ra khỏi quần Tây. Đàm Dịch Khiêm cố gắng áp chế sự rung động của bản thân, kéo hai tay cô ra, sau đó định rời đi. Thời khắc anh xoay người, cô lại ôm chặt lấy anh, “Đừng đi, có được không?” Đàm Dịch Khiêm hô hấp nặng nề, lúc này anh không còn tỉnh táo và khắc chế nữa, “Em thật sự muốn thế sao?” Hạ Tử Du nở nụ cười hạnh phúc, đáy mắt ánh lên vẻ đắm đuối, “Em yêu anh, Đàm Dịch Khiêm.” Lần này, không đợi Hạ Tử Du chủ động, Đàm Dịch Khiêm đã cúi xuống điên cuồng hôn lên môi cô, vừa hôn vừa với tay mở cửa phòng nghỉ, sau đó bế ngang người cô từ sofa vào phòng nghỉ, dùng chân đóng sầm cửa lại. Anh đặt cô xuống trên giường lớn trong phòng nghỉ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô gái kiều diễm nằm trên drap giường lớn rộng rãi, vội vã phủ lên người cô. Cô kéo thân thể anh xuống như thể khát vọng đến cực độ, dùng môi của mình hôn lên đôi môi mỏng nóng bỏng của anh. Anh vùi đầu vào cổ cô, cô ôm anh, có phần căng thẳng và luống cuống…. Anh hôn trán cô, bờ môi nóng rực trượt dài xuống chiếc cổ mịn màng, gặm cắn nhẹ nhàng như muốn lưu lại dấu ấn điên cuồng của anh. “Ưm…” Cô khẽ kêu vì đau đớn. Anh đứng đậy tự cởi bỏ hết quần áo trên người, để lộ thân thể màu đồng săn chắc, trên người lấm tấm vài giọt mồ hôi vì phải kiềm chế quá độ. Cô thở hơi gấp gáp, ngước đôi mắt mê ly lên nhìn thân hình cường tráng của anh ở ngay trước mắt, cô không khỏi ngượng ngùng liền nhắm mắt lại. Quần áo cô có phần xốc xếch để lộ ra cảnh xuân có những vết đỏ tím của anh để lại. Cô nhắm mắt, dường như không dám mở to mắt nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng thiêu đốt của anh. Tay anh chợt để lên áo của cô. Thế nhưng lúc này cô lại không thể khống chế, đưa tay đẩy anh, ngăn cản hành động của anh theo bản năng. “Đừng mà.” Cô đẩy anh ra, sau đó túm chặt cổ áo nhảy xuống giường. Cô biết nếu tiếp tục như thế cô sẽ không còn đường lui…. Cô không ngờ cảm giác giữa cô và anh sẽ thành ra như vậy, cảm giác đó khiến cô vô cùng bối rối, cô không hề muốn làm như thế… Cô nghĩ, lúc này nếu rút lui, sau này cho dù cô và anh không ở bên nhau, chắc hẳn sâu thẳm trong suy nghĩ anh cũng sẽ nhớ tới đã từng có cô gái đơn thuần hiền lành xuất hiện trong cuộc sống của anh, còn nếu cô tiếp tục như vậy, cô tin rằng sau này anh sẽ không bao giờ nhớ tới cô nữa…. “Xin lỗi.” Cô xoay người muốn rời đi. Nhưng lúc này Đàm Dịch Khiêm cũng không cho cô cơ hội né tránh, tay của cô vừa đặt lên nắm cửa đã bị anh chặn lại. Bắt cô trở lại đè ở dưới thân, anh khàn giọng nỉ non bên tai cô, “Hiện tại đã quá muộn…” “Đừng mà…” Không cho cô có bất kỳ đường lui nào, anh nhanh chóng lột bỏ hết tất cả quần áo trên người cô và anh. Thoáng chốc thân thể hai người đã không còn gì che đậy, anh nhìn cô tỉ mỉ khiến cô khó chịu mà nghiêng đầu sang hướng khác…. Anh tách đôi chân càng lúc càng khép chặt của cô ra, đầu tiên là cúi xuống liếm láp hôn lên vùng bụng mẫn cảm của cô, tiếp theo từ từ trượt xuống phía dưới vừa gặm cắn nhẹ nhàng vừa bú mút. Hạ Tử Du khó mà kiềm chế nổi, hai tay nắm chặt drap giường, từng đợt công kích của anh khiến cô run rẩy, ban đầu cô còn nhỏ giọng rên rỉ rồi dần dần biến thành gào thét kịch liệt. Cô đã không còn sức kháng cự, anh đưa vật đã sớm đứng sừng sững vào giữa hai chân cô. Hai tay cô cố sức đẩy thân hình đang từ từ hạ xuống của anh, nhưng anh đã vươn tay bắt lấy hai tay cô vòng qua eo mình. Chặt đứt ý nghĩ mở tưởng muốn rút lui của cô, anh nhấn mạnh thắt lưng xuống…. Ưm… Đau… Lúc này cô có thể cảm nhận được đau đớn và khoái cảm, có lẽ sau hai năm không gần gũi nên cô có phần không thích ứng, cô hoàn toàn không có sức chống đỡ. Anh hoàn toàn không hề thả lỏng mà còn ôm chặt phần dưới cơ thể cô, nhấn xuống càng lúc càng nhanh, càng lúc càng điên cuồng, ra vào nơi ẩm ướt của cô mãnh liệt. “Dịch Khiêm….” Cô không thể nào khống chế lên tiếng cầu xin tha thứ, ôm chặt lấy thắt lưng anh. Khi cả hai không thể rút lui, phần dục vọng nguyên thủy tận đáy lòng của hai người đã hợp hai thành một. Dần dần ôm chặt lấy nhau, hưởng thụ cảm giác hai thân thể hòa lẫn vào nhau….. Cảm xúc mãnh liệt bùng nổ suốt cả một đêm. ----- Trưa hôm sau. Ánh mặt trời ấm áp khẽ vuốt ve gò má cô, cô ưm một tiếng, tiếp tục tìm vị trí thoải mái nhất để ngủ, gương mặt cô lại chạm vào khuôn mặt tuấn lãng của ai đó, cô mơ hồ ngái ngủ rồi như nhớ ra điều gì đó, cô chợt mở mắt ra. Trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm qua, khuôn mặt cô nhanh chóng nhuốm đỏ. Cô xấu hổ vô cùng, muốn rời khỏi chỗ này, cô cố gắng rời khỏi bàn tay anh đang ôm ngang eo cô, nhưng mà bên tai cô lại truyền đến âm thanh trầm thấp, ngái ngủ, “Ngủ thêm một chút….” Giờ khắc này anh lại ôm cô chặt hơn. Động tác thân mật của anh khiến cô chấn động, cô yên lặng, trong đầu nhớ lại nguyên nhân khiến cô thay đổi hai ngày nay, dần dần cô không còn cảm giác xấu hổ nữa, nhưng trong mắt có tầng sương mờ che phủ. Như vậy có thể coi là thành công sao? Nhưng tại sao lại không cảm thấy vui sướng? Cô nhướng mắt nhìn anh, lại phát hiện anh vẫn chưa tỉnh… Nhìn anh mà trong lòng cô chợt chua xót, cô chợt cảm thấy buồn phiền, khó chịu, cô muốn nói chuyện với anh, nhưng cô lại không thể nói gì, cuối cùng, cô chỉ có thể dang tay ôm anh thật chặt… Vào lúc này cô rất rõ ràng, cô chỉ muốn đơn thuần ôm anh mà không có một tạp niệm nào, như thể hai năm trước lúc cô suy sụp gặp được anh, cứ thổn thức bất lực như vậy mà ôm anh…. --- ----- Cô tỉnh lại lần nữa đã là năm giờ chiều, bên cạnh giường đã trống không, chỉ còn vương vấn hơi thở của anh, chắc hẳn anh mới rời giường được một lúc. Cô quấn chăn ngồi dậy rồi cầm bộ quần áo đặt ở tủ đầu giường lên. Bộ quần áo tối qua không thể mặc lại được, chắc hẳn anh đã chuẩn bị cho cô. Cô mặc bộ quần áo anh chuẩn bị, rất hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của cô. Sau đó mở của phòng đi ra. Cô không ngờ chị Dư đang đứng ở cửa phòng tổng giám đốc chờ cô, vẻ mặt tươi rói. Đêm qua không thấy Hạ Tử Du rời khỏi phòng tổng giám đốc, chị Dư đã đoán rằng cô và Đàm Dịch Khiêm đã xảy ra chuyện kia, hơn nữa buổi chiều anh sai chị đi làm chút chuyện, chị Dư càng thêm chắc chắn. “Cô Hạ.” “Á, tôi ngủ dậy muộn…” Cô không biết nói gì, chỉ lúng túng nói một câu. Chị Dư mỉm cười, “Cô vào toilet rửa qua mặt đi… Còn nữa, tổng giám đốc đang chờ cô ở nhà hàng đối diện công ty.” Hạ Tử Du gật đầu, “Ồ....Được.” Hạ Tử Du rời phòng làm việc của tổng giám đốc, chị Dư nói khẽ theo bóng lưng của cô. Cô Hạ, cố lên! Vào toilet, cô cảm thấy lòng mình rối loạn vô cùng, cảm giác vừa buồn phiền vừa hối hận, cô chỉ có thể dùng nước lạnh hắt vào mặt để cho đầu óc thanh tỉnh. Cô nhìn mình trong gương mấy giây, sau đó hít một hơi thật sâu bước ra ngoài. Vừa bước ra cô đã nghe thấy giọng nói của chị Dư, giọng có vẻ gấp gáp. “Cô Đường, tổng giám đốc không có ở công ty…” Hạ Tử Du bất chợt đưa mắt nhìn Đường Hân đang đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Đường Hân mới vừa tới Los Angeles. Đường Hân đang bước vào phòng làm việc nhìn thấy Hạ Tử Du liền dừng lại. Nhìn thấy cảnh này, chị Dư ngăn cản Đường Hân nhưng không được, cuối cùng đứng yên tại chỗ. Đường Hân mặc một bộ âu phục trắng ngà kiểu Tây xuất hiện trước mắt Hạ Tử Du, tóc dài gọn gàng, nhìn vẫn thanh thuần động lòng người như trước đây. Hạ Tử Du hơi giật mình. Đường Hân nhíu chặt lông mày, “Sao cô lại ở đây?” Hạ Tử Du không cần vòng vo mà nói thẳng, “Tôi tới tìm Đàm Dịch Khiêm.” Ngay lúc đó, ánh mắt Đường Hân vô tình liếc qua cửa phòng nghỉ để mở ở bên trái, mặc dù trên giường không hề lộn xộn, chăn mềm và hai cái gối tuy rằng đã được sắp xếp nhưng rõ ràng đã có người từng sử dụng, điều này nhắc nhở Đường Hân một sự thật.