Trong tấm ảnh là một cô gái trang điểm đậm, toàn thân toát vẻ phong trần lại cực kỳ xinh đẹp làm Hạ Tử Du mãi không thề hoàn hồn. Cô đã cho rằng mình đã lãng quên người này… Nhưng khi nhìn vào tấm ảnh cô không sao kìm nén được sự chua xót. Trí nhớ của một cô bé bảy tuổi đủ cho cô nhận ra người phụ nữ trong ảnh là ai, giọng Hạ Tử Du run run vì quá kích động, “Sao anh lại có ảnh của mẹ tôi?” Kim Trạch Húc nói chi tiết “Thực ra tấm ảnh này cũng không thuộc về tôi, mà thuộc về một vị trưởng bối tôi rất tôn kính.” Hạ Tử Du cố gắng bình tĩnh. “Đó là ai?” “Ông ấy là Kim Nhật Nguyên, ba nuôi của tôi.” Hạ Tử Du nhíu mày “Tại sao ông ấy lại có ảnh mẹ tôi?” Kim Trạch Húc trả lời “Bởi vì hồi trẻ ông ấy và mẹ cô là một cặp tình nhân” “Tình nhân” Hạ Tử Du chợt nhớ lại hồi còn bé. Cô còn nhớ rõ khi đó mẹ cô bị các chị em khác cười nhạo… Muốn lấy một người đàn ông tốt có tiền nhưng cuối cùng lại mang bụng bầu, còn ngồi đó mà mơ mộng hão huyền… Nếu là tôi thì tôi sẽ không mơ mộng giữa ban ngày thế đâu… …………… Khi đó, cô cũng không hiểu những lời này nghĩa là gì, cho đến khi lớn lên cô mới biết mẹ cô bị một công tử nhà giàu lừa gạt rồi vứt bỏ. Hạ Tử Du hoàn hồn lại, im lặng. Kim Trạch Húc giải thích “Cô và mẹ cô rất giống nhau, cho nên lần đầu tiên gặp cô ở ven đường tôi liền nhớ tới tấm ảnh mà ba nuôi tôi thường xuyên lấy ra ngắm… Sau khi ba nuôi biết chuyện này đã sai tôi điều tra thân phận của cô, sau đó tôi xác định cô chính là con gái ruột của ba nuôi.” Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, chậm rãi cụp mi mắt “Ông Kim, xin lỗi, tôi không muốn biết bất kỳ chuyện gì liên quan đến mẹ tôi.” Ngày đầu tiên bị mẹ vứt vào trại trẻ mồ côi, cô cũng đã xem mình như một đứa trẻ mồ côi… Bây giờ sau khi đã làm mẹ, cô càng thêm đau đớn, khó chịu, bởi vì cô không thể nào tưởng tượng được một người mẹ lại có thể độc ác vứt bỏ đứa con ruột của mình như vậy. Kim Trạch Húc nghiêm mặt nói “Thật ra, ba nuôi rất hi vọng có thể đoàn tụ với người phụ nữ của mình, ông cũng muốn giải thích nguyên nhân mẹ cô muốn vứt bỏ cô.” Hạ Tử Du ôm con đứng lên, giọng lạnh nhạt “Ông Kim, xin hãy chuyển lời của tôi tới ông ấy, từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ mồ côi, cái gọi là sự trợ giúp của người thân đối với tôi mà nói như chuyện không có thật… Tôi nghĩ tôi và ông ấy không cần phải gặp nhau, nhưng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của ông ấy, sau này khi có khả năng tôi sẽ trả lại ông ấy tiền thuê luật sư.” Thấy Hạ Tử Du đứng dậy muốn bỏ đi, Kim Trạch Húc ngồi trên ghế salon cũng không ép, chỉ nói chậm rãi “Cô Hạ, tôi biết nhất thời cô khó chấp nhận, nhưng tôi thật sự hi vọng cô có thể đi gặp ba nuôi tôi, dù sao ông ấy cũng là ba đẻ của cô…” Hạ Tử Du nói kiên quyết “Tôi sẽ không gặp ông ta”. Dứt lời cô quay người rời đi. ………………. Trở lại nhà nghỉ, Hạ Tử Du đặt con lên giường chơi, còn cô khổ sở cười châm chọc. Kim Nhật Nguyên… Người này là ba cô? Tại sao hai mươi mấy năm qua cô chưa từng nghe tin về ba mình bây giờ đột nhiên lại được ba ruột giúp đỡ? A……. Cô biết Kim Trạch Húc không nói dối cô, bởi vì khi còn bé cô đã từng nghe mẹ cô say rượu gọi thầm “A Nhật.” Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến cô, kể cả mẹ cô giờ này có đứng trước mặt, cô cũng khônghề rung động, bởi vì cô cũng không cho rằng cô còn người thân trên đời này. Con gấu bông trên giường bỗng rơi xuống đất, con gái đáng yêu đang chơi đùa trên giường chỉ chỉ “Mẹ, gấu…” Hạ Tử Du nhặt con gấu lên, ôm lấy vai con gái, khổ sở nói “Bảo bối của mẹ, mặc dù mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nhưng nhất định mẹ sẽ mang lại một tuổi thơ tốt đẹp cho con…” Cô tuyệt đối không để con giống mình. Cô bé vui vẻ ôm gấu bông, bướng bỉnh lật tai con gấu, với khả năng của một đứa bé hơn một tuổi sẽ không thể hiểu được những điều Hạ Tử Du vừa nói. Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sáng của con, nhanh chóng quét sạch mọi thứ trong đầu. ……………….. Cùng lúc đó, tại vườn hoa biệt thự ngoại ô. Chị Dư báo cáo với Đàm Dịch Khiêm đang ngồi trong ô che nắng “Tổng giám đốc, những lời ngài muốn chuyển tới cô Hạ, tôi đã chuyển rồi…” Tầm mắt Đàm Dịch Khiêm vẫn nhìn ra xa, đáp đại một tiếng “Được” Biết Đàm Dịch Khiêm muốn yên lặng, chị Dư nói “Vậy tôi đi trước.” Chị Dư vừa xoay người thì bắt gặp vẻ mặt cô đơn của Đường Hân. Vì mối quan hệ của Đường Hân và Đàm Dịch Khiêm vẫn giữ nguyên, chị Dư vẫn cung kính với cô ta “Cô Đường.” Đường Hânkhẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời Đàm Dịch Khiêm. Chị Dư không chần chừ rời đi. Đường Hân đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, cúi thấp đầu, nghẹn ngào gọi “Dịch Khiêm.” Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, xoay người rời đi. Đột nhiên Đường Hân dang tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm từ sau lưng, nước mắt rơi xuống, nức nở nói “Dịch Khiêm, em biết là em đã làm sai nhiều việc, em cũng biết là anh khó mà tha thứ cho em, nhưng mà… Em cầu xin anh đừng rời bỏ em, em không thể không có anh…” Đàm Dịch Khiêm mặc cho Đường Hân ôm, nói lạnh nhạt “Anh đã cho em rất nhiều cơ hội.” Chỉ sợ Đàm Dịch Khiêm sẽ biến mất trong giây lát, Đường Hân càng ôm chặt hơn, khóc không thành tiếng “Hãy cho em thêm một cơ hội nữa… Em gạt anh đều là vì em yêu anh! Từ lúc mười sáu tuổi em đã bị bọn buôn người bán sang Mỹ, em bị bán vào ổ chứa. Nếu em không làm gì, bọn chúng sẽ ngược đãi em… Sau đó biết một đại ca xã hội đen rất tốt với em, đã giải cứu em khỏi ổ chứa đó, khi đó một người tứ cố vô thân như em cho là đã gặp được người tốt, ai biết đượcanhta ép em làm tình nhân, sau đó ngược đãi từng ngày, em mới biết anhta là một kẻ vô cùng biến thái… Em muốn trốn nhưng không có khả năng, cho đến một ngày nhà anhta xảy ra hỏa hoạn, lúc này em mới may mắn trốn thoát, nhưng vì chạy không kịp mà lưng bị bỏng như thế… Sau đó, anh tìm được em, em thật sự cảm thấy thật may mắn, bởi vì đã bao năm mà anh vẫn không quên ước định của chúng ta, ở bên nhau cả đời…”