Đỉnh Luyện Thần Ma
Chương 130 : Hiểm tử hoàn sinh
"Ầm ầm ầm ầm ầm!! "
Chưởng lực kia bao phủ một viên cở nhỏ Tử Tinh, ép nó thành phấn vụn, không gian xung quanh còn đang xuất hiện một hố sâu.
Thông Thần chi uy, kinh khủng như vậy.
"Ân! Không có ai, đây là có chuyện gì? " Lệ Độc Hành có chút kinh ngạc nói, vừa rồi hắn phát hiện đạo thần thức kia từ phương hướng kia truyền đến, không kịp dùng thần thức quan sát lập tức động thủ, chỉ là sau khi động thủ xong dùng thần thức tra xét thì lại không có ai.
"cái này không nên a, không lẽ ta tu luyện lâu năm sinh ra ảo giác! " chỉ trong nháy mắt xuất hiện tại nơi Diệp Tử Phàm vừa đứng, Lệ Độc Hành có chút không chắc nói.
Nếu như mà bị chưởng lực kia của hắn đánh trúng, cho dù là người hay Yêu Thú trước khi chết cũng sẽ lưu lại một tia linh hồn khí tức, đằng này một chút tung tích cũng không có, hắn đang hoài nghi về trực giác của mình.
"Chỉ còn ít thời gian nữa là sẽ đến lần thứ tư Thần Viện đệ tử thí luyện, đến lúc đó ta cũng có thể ly khai địa phương quỷ quái này, nơi này thật sự là không phải để cho người ở mà! "Lệ Độc Hành chửi thầm một tiếng, không có phát hiện gì khác liền quay người rời đi, biến mất tại chỗ không một tia vết tích.
"Hô! Nguy hiểm thật, cũng may là ta chạy trốn được nhanh, nếu không đã bị tên kia diệt sát rồi!!! " Ở tại trong Luyện Thần Đỉnh, Diệp Tử Phàm lòng còn sợ hãi nói.
Khi mà chưởng ấn kia vừa xuất hiện, hắn biết mình không thể nào chống lại cho nên chui vao trong Luyện Thần Đỉnh trốn, sau đó dùng ý niệm biến hóa Luyện Thần Đỉnh thành một hạt bụi trôi nổi bên trong vũ trụ.
Luyện Thần Đỉnh có thể ngăn cách bất kỳ một loại tinh thần lực lượng nào thăm dò, vì vậy cho nên hắn mới có thể chạy thoát được một kiếp.
Hắn bây giờ còn vì quyết định anh minh của mình mà mừng rỡ không thôi, hắn từ bên trong Luyện Thần Đỉnh quan sát uy lực của đạo chưởng ấn kia, chỉ có thể dùng bốn chử "vô cùng khủng khiếp" để mà hình dung, hiện tại bên ngoài không gian vẫn còn hỗn loạn, nếu như mà hắn chính diện chống đỡ lại, có thể nói là ngay hắn sẽ bị đánh cho cả tra cũng không còn.
Hắn đang còn y y mình là Thiên Hoang đệ nhất nhân, nhất là khi dễ dàng chế phục ba tên Yêu Vương cường giả, trong tâm lý còn có chút xem thiên hạ anh hùng bằng nửa con mắt đâu.
Lần này gặp được vị Thông Thần cảnh Lệ Độc Hành này đã cho hắn một bài học sâu sắc, với thực lực hiện nay của hắn có thể giống như thằng chột làm vua xứ mù, như vùng khỉ ho cò gáy Thiên Hoang còn được, ra bên ngoài đó chính là làm thức ăn cho người ta cũng không đủ.
"Chủ nhân! Ngài đừng vội rời đi Luyện Thần Đỉnh!" Đang lúc Diệp Tử Phàm cảm giác đã an toàn, muốn ra bên ngoài Luyện Thần Đỉnh rời đi nơi này, thì bị Đại Hắc gọi lại.
"Đại Hắc! Tên Thông Thần Cảnh Lệ Độc Hành kia đã rời đi ba ngày rồi, ngươi muốn ta ở trong này làm cái gi?" Diệp Tử Phàm có chút khó chịu nói, hắn cũng đã tại bên trong Luyện Thần Đỉnh này ba ngày rồi.
Mấy ngày trước tuy là không kiên nể gì dùng thần thức quan sát tứ phương, dẫn đến bị tên Thông Thần cảnh kia đuổi giết, nhưng mà không phải là hắn không có thu hoạch, ít ra hắn cũng phát hiện được một mảnh Thao Thiết Yêu Đan mảnh vỡ cách hắn không xa, chỉ có hai trăm vạn km mà thôi, chỉ cần ra ngoài lấy đi mảnh Yêu Đan kia là hắn có thể hồi Thiên Hoang Đại Lục được rồi.
Chỉ cần Hỗn Độn Bá Thần Quyết đột phá đến đệ Tứ Trọng cảnh giới, hắn cũng không cần phải kiên kỵ tên Lệ Độc Hành kia nữa.
Đây cũng không phải là không có cơ sở, vì khi đột phá đệ Tứ Trọng, thân thể lực phòng ngự của hắn sẽ đạt đến Trung Phẩm Phòng Ngự Đạo Khí, tên Thông Thần cảnh kia tuyệt đối sẽ không làm gì được hắn, lòng tin của hắn cũng có cơ sở vì hắn phát hiện mảnh kia Yêu Đan so với hắn đã từng Thôn Phệ thì lớn hơn gấp hai, giúp hắn đột phá Tứ Trọng là không có vấn đề.
"Chủ nhân, ngài xem, tên Thông Thần cảnh cường giả kia còn không có đi đâu!" Diệp Tử Phàm nghe Đại Hắc nói vậy, nhìn vào Quang Ảnh, chỉ thấy khoảng cách mấy trăm vạn dặm bên ngoài tinh không tên Thông Thần cảnh kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào phương hướng của hắn, không những vậy, chỉ trong chốc lát hắn đã hiện thân tại cách Luyện Thần Đỉnh không đến mười mét.
"Có lẽ là ta đa tâm, nơi này thật sự là không có ai!" Lệ Độc Hành lần nữa quay trở lại, dùng thần thức qua sát kĩ lưỡng một lần nữa, không có phát hiện gì hắn mới quay đầu rời đi.
"Mẹ kiếp ngươi Lệ Độc Hành, ta chỉ nhìn sơ qua Linh Mạch của ngươi một chút mà thôi, cũng không có ý định lấy đi, có cần phải bám lấy không tha hay không? thù này tiểu gia ta nhớ kỹ! " Bên trong Luyện Thần Đỉnh, Diệp Tử Phàm tức như nổ phổi cất tiếng mắng.
Hắn chẳng qua chỉ nhìn qua một chút Thượng Phẩm Linh Mạch của tên kia mà thôi, cũng không có thật sự động thủ có cần phải tuyệt tình như vậy hay không.
Đại Hắc rất là khinh thường nhìn hắn, ngài không phải là không muốn lấy đi mấy đầu Linh Mạch kia, mà là không có thực lực đi lấy mà thôi, nếu như có đủ thực lực, ngài bỏ qua cho đám Linh Mạch kia mới là chuyện lạ.
Chỉ là những cái này hắn cũng chỉ có để trong lòng, không dại gì mà nói ra, hắn cũng không muốn vị chủ nhân này giận chó đánh mèo hắn.
"Đại Hắc? Lần này hắn thật sự đã đi rồi chưa?" Không dám sử dụng thần thức ra ngoài quan sát, Diệp Tử Phàm chỉ có thể Thông qua Quang Ảnh thuật xem xét ngoại giới.
Hắn thấy lần này tên Lệ Độc Hành kia thật sự đã về đến hang ổ của hắn nhắm mắt tu luyện, nhưng mà hắn cũng không dám đại ý, cẩn thận hỏi Đại Hắc.
"Chủ nhân, lần này ngài có thể yên tâm, tên kia thật sự đã bế quan tu hành, không còn quan sát về bên này nữa!! "Đại Hắc nói.
Cái tiểu xảo đi rồi quay lại của tên Lệ Độc Hành kia, tại trước đây lão chủ nhân của hắn cũng sử dụng không biết bao nhiêu lần, cho nên chỉ nhìn sơ qua hắn cũng đã phá được tiểu kế kia.
"Thần Viện! Đây là một nơi như thế nào? " Rời đi Luyện Thần Đỉnh, Diệp Tử Phàm lẩm nói.
Trước đây từ Phong Vũ Xuân trong miệng nghe đến một lần, hắn cũng có để tâm đến, nhưng mà bây giờ hắn mới có một chút ẩn tượng trực quan về thế lực này, ngay cả một vị Thông Thần cảnh trung kỳ cũng chỉ có thể đến đây trông cửa, có thể nói đây là một thế lực vô cùng khổng lồ.
Hắn cũng không có chờ ai trả lời, hướng một phương hướng khác di chuyển, vấn đề này thời gian không xa khi thực lực cũng đủ cường, hắn sẽ biết tất cả mà thôi.
"Đây chính là nơi mảnh Yêu Đan kia rơi xuống rồi! " Đứng trước một viên tử tinh chỉ nhỏ bằng một đầu trăm vạn dặm sơn mạch này, Diệp Tử Phàm ánh mắt phát sáng nói.
Một ngay qua, hắn vừa phi hành, lại vừa đề phòng cái tên Lệ Độc Hành kia dùng thần thức quan sát, chỉ khi đi ra phạm vi hai ngàn vạn km hắn mới có thể tăng tốc.
Thông Thần cảnh trung kỳ thần thức chỉ sử dụng trong phạm vi hai ngàn vạn km, vượt qua tầm đó, thần thức của Thông Thần cảnh trung kỳ sẽ không có hiệu quả, cho nên hắn mới lớn gan chạy hết tốc độ.
"Ầm ầm!!! "
Diệp Tử Phàm xuất ra một chưởng, nhằm ngay nơi có Lục Giai Yêu Đan mảnh vỡ công đến, chỉ trong vòng giây lát, một viên to gấp đôi lòng bàn tay hắn xuất hiện, phát ra một đạo lục quang, trong u ám tinh không này phá lệ chói mắt.
"Xem ra lần này đi không có uổng phí! " Cầm viên Lục Giai Yêu Đan này trong lòng bàn tay tay, Diệp Tử Phàm cảm thấy mọi nguy hiểm mình bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
Có viên Lục Giai Yêu Đan mảnh vỡ này, hắn cảm thấy được Tứ Trọng cảnh giới đang hướng về hắn vẫy tay.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
36 chương
198 chương
94 chương
126 chương