“Em học thế nào mà có môn triết lí lại rớt lên rớt xuống vậy? Còn thi lại năm lần?” “Anh không nghĩ bà xã mình xuất sắc các môn, riêng có môn triết lí lại bị đánh giá rất nhiều lần là tệ, tệ, tệ!” Thục Yên tái cả mặt mày, cô không tin là người đàn ông trước mặt này lại biết nhiều như thế, lại còn biết rõ cả môn học cô thi lại năm lần, xấu hổ quá là xấu hổ mà! “Đừng tưởng anh không biết, mọi nhất cử nhất động của em ở trường anh đều nắm rõ nhất đó, bà xã.” “Anh là nhất rồi.” Thục Yên nghiến răng nghiến lợi đáp lại. Cô không thể nổi giận được, cô không thể nổi giận được! Đang có thai nên hòa nhã, nên tịnh tâm lại tâm hồn của mình. Lòng cô không ngừng trấn an bản thân. Đình Thư Huân biết cô đã giận, nhưng lại vui vẻ véo nhẹ cằm cô xoa dịu tâm tính đang muốn bộc phát. Thật ra hắn nói đúng mà, lần thi thứ sáu nếu hắn không nhờ đến sự can ngăn và yêu cầu với giám thị thì đừng nói là thi lại năm lần, có khi mười hay hai mươi lần cũng nên! Vẫn là để hắn phải ra tay mới an tâm. Thục Yên nghe được chất giọng thánh thót từ nữ nhân kia, có hơi nghi ngờ: “Nhưng mà lạ thật đấy ông xã.” “Lạ làm sao?” “Em nhớ là Điềm Điềm đâu nói chuyện được đâu nhỉ?” Thục Yên vẫn nhớ như in, vì cô khá là ấn tượng với Đồng Tư Điềm. Điềm Điềm chuẩn mẫu mực con nhà người ta, tài giỏi, siêng năng, vui vẻ và tài đánh dương cầm điêu luyện nữa. Chỉ tiếc là Đồng Tư Điềm bị khiếm khuyết ở điểm đấy. Dù vậy nhưng nó không gây bất lợi cho Điềm Điềm, cô ấy vẫn là cô gái hoạt bát năng động, còn tốt bụng giúp đỡ cô làm luận văn nữa chứ! Đồng Tư Điềm thật sự là một cô gái tốt, chẳng hiểu vì sao lại vướng trúng kẻ bạc tình như thế. Mọi ánh mắt đều đổ về chỗ ồn ào ở đấy, dường như không ai có ý muốn can ngăn, Đình Thư Huân nhìn quanh lại chẳng thấy Bạch Khúc cùng Đồng Nhất Hoàng ở đâu cả. Thiên Dương cũng đi đến thông báo với hắn một tiếng là hai người họ đã sớm rời đi đánh mạt chược với các bô lão khác rồi. Đình Thư Huân day day thái dương, cả hai người đàn ông quyền lực với bọn họ không có ở đây, hắn sao giải quyết được nội bộ rắc rối này chứ? Thục Yên nhích lên một chút, kéo kéo cánh tay áo của Yến Quân, tò mò mà hỏi: “Anh, sao họ lại đánh nhau vậy?” “Là do…” Yến Quân ái ngại, chẳng biết có nên kể trước mặt Bạch Nhiễm hay không. Dù sao đây cũng là bạn gái của anh, ít nhất anh nên giữ bộ mặt cho nhà người yêu mình. Nói huỵch tẹt ra như vậy sợ là Bạch Nhiễm sẽ giận. Nhưng Bạch Nhiễm lại chen lời, cô ấy kể cho cô nghe mọi chuyện: “Đó là chị dâu của tôi. Nhưng là chuyện của mấy tháng trước rồi. Trong lúc chị tôi đang mang thai, anh ấy vì thú vui trêu hoa ghẹo huyệt, lại bị chị dâu bắt gặp. Chị ấy tức giận đến mức tử cung co rút, kết quả là xảy thai. Cũng từ đó chị ấy uất ức, chẳng hiểu tại sao lại nói trở lại, nhưng câu đầu tiên chị ấy nói là: Bạch Khiếu, tôi hận anh. Sau đó chị ấy nhất quyết đòi ly hôn, rồi bị anh tôi phá như thế, anh trai tôi muốn yêu lại với chị ấy. Nhưng gương vỡ đâu thể lành lại được, huống hồ đứa trẻ là bước ngoặc khá lớn ngăn cản hai con người đó quay trở về với nhau. Lần này anh trai nghe chị ấy sẽ tham gia tiệc tùng cùng gia đình, lại nghe được Khổng Nam cũng đến đón chị tôi nên có lẽ anh ấy mới đến đây.” “Thật là mất mặt quá, xin lỗi mọi người nhiều, xin lỗi Đình gia gia vì vấn đề này.” Bạch Nhiễm cúi đầu xin lỗi hắn vì cớ sự xảy ra ngày hôm nay. Rồi cô ấy buông tay Yến Quân ra, bước đến gần ngay đó. Thiệu Khiêm một bên cũng bước đến, cậu từ lúc chứng kiến đã không muốn để Bạch Khiếu gây thêm rắc rối, cũng là cậu quen biết con người này nên muốn ngăn cản mấy hành động dại dột của Bạch Khiếu. Thục Yên có phần bất ngờ nữa, cô đưa tay về phía Đình Thiệu Khiêm muốn hỏi là cậu biết sao, nhưng Đình Thư Huân lại kéo tay cô về, không vui nói: “Cứ hỏi ông xã em đây này. Không gì là anh không biết đâu đấy nhé?” “Khiêm quen bọn họ sao” Bỏ qua con người tự luyến này, cô chỉ muốn hỏi để thỏa lòng thắc mắc của bản thân mình mà thôi. Đúng như cô nghỉ, Đình Thư Huân cũng kể lại chuyện xưa. “Khiêm lúc trước cùng Bạch Khiếu là những tay ăn chơi khét lẹt có tiếng luôn đấy. Khiêm thì nghiêng về mấy thứ chất cấm, còn Khiếu thì nghiêng về mấy cô em hấp dẫn, bọn họ đi đâu cũng được người ta tung hô nhiều lắm. Năm, sáu năm trước anh bắt Khiêm quay về California học hành, kể từ đó chỉ còn Khiếu ăn chơi thỏa thích. Nhưng nghe đâu hơn một năm trước Bạch Khiếu lấy vợ, chính là Đồng Tư Điềm này đây. Do Bạch Khiếu cùng anh trai Đồng Tư Điềm là bạn, hai nhà lại thân nên mới ép cậu ta lấy vợ đó, anh biết được từ Khổng Nam là cậu ta không yêu thương gì cô gái kia cả.” Thục Yên nghe Đình Thư Huân kể như thế, lòng có chút xót cho Đồng Tư Điềm. Cô thì may mắn rồi, được ông xã thương yêu, còn Đồng Tư Điềm lại khác, không được hạnh phúc chắc chắn sẽ đau khổ vạn lần. “Anh của Nhiễm Nhiễm tệ bạc thật, đã không trân trọng lại muốn đi giành giật lại.” Yến Quân một bên cũng phụ họa cho câu nói của hắn. Thật ra mấy tháng trước, ngay ngày anh muốn hẹn Bạch Nhiễm đi ăn, kết quả là cô nói đi đánh ghen phụ chị dâu, rồi lại thành ra như thế. Anh cũng có an ủi Bạch Nhiễm nhiều lắm, cô ấy mới thôi tức giận với anh trai mình. “Anh ta không đáng được tha thứ đâu nhỉ?” “Sao em nghĩ vậy?” Đình Thư Huân làm bộ dạng không tin vào lời cô nói, Thục Yên chỉ lắc đầu, mỉm cười đáp lại: “Vì anh ta xứng đáng!” “Hay thật.” Hắn cốc nhẹ vào đầu cô, rõ là con người này cái gì cũng có thể nói ra được. Nhưng cô nói đúng, Bạch Khiếu ăn chơi cho không bõ công đời cùng gia thế, đến cả khi có vợ lại không biết trân trọng nên đáng bị như thế thôi. Nếu là Đình Thư Huân trong tình cảm như thế, hắn cũng sẽ không tha thứ đơn giản như vậy đâu. Sự việc được êm xuôi khi phu nhân của Bạch gia đến giải quyết mọi chuyện, bà ấy đã lôi đầu con trai mình về, còn mở lời xin lỗi Đình Thư Huân rất nhiều. Sự viêc hôm nay được tổ chức tại Tâm Cung thuộc địa phận của Đình gia, cư nhiên con trai mà vô phép vô tắc đến quấy rầy. Đình Thư Huân cũng không truy cứu điều gì, chỉ nói họ hãy giải quyết với bên truyền thông, mấy tên báo chí có thể đã moi móc được sự kiện lớn ở đây. Bạch Khiếu cũng tiến lên, xin lỗi hắn rồi rời đi ngay sau đó. Khổng Nam đang nắm chặt tay Đồng Tư Điềm cũng khổ tâm nhìn Đình Thư Huân. Hắn cũng không hề nói thêm gì, chỉ phất tay để cậu ta đi luôn, Khổng Nam gật đầu cảm tạ cũng tạm biệt cả luôn. Mọi việc bị xáo trộn cả lên, Đình Thư Huân cũng không có hứng thú tiếp đãi mọi người nữa, chỉ căn dặn lão Đàm sau khi đãi bọn họ xong hãy đem chút quà mọn tặng cho họ. *** Thục Yên thở dài thườm thược, cô chán nản nằm trên chiếc ghế lười làm bằng bông lụa mềm mại. Đôi mắt trong veo cứ nhìn lên bầu trời chiều, lòng cứ buồn bã không tỏ lí do. Đình Thư Huân thấy cô đang nằm ở ngay sân thượng, tay cầm dĩa trái cây tay cầm ly sữa hướng đến cô. “Bà xã, em làm gì đấy?” Thục Yên ngẩn đầu, quay ngoắc lại phía sau, là hắn đang bước đến. Mọi ngày hắn vẫn đem những thứ trái cây bổ dưỡng thai nhi cho cô, bộ dạng rất rất chăm sóc. Chỉ sợ hắn vỗ béo đến mức cô lăn mới được. Thục Yên nằm ngã ngắn lại, khó nhọc đáp trả: “Không…không có gì.”.