Khi Thục Yên tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau. Cả người đều cuộn tròn trong chăn bông mền mại, gương mặt hồng hồng vẫn còn dư lại khoái cảm đêm qua. Đình Thư Huân lúc này đã bưng lên chén cháo hào sữa quen thuộc cùng ly sữa ấm. Vừa nghe tiếng đóng cửa phòng, Thục Yên nửa mê nửa tỉnh, nhướng một bên mắt mà nhìn xem người vừa bước vào. Nhìn gương mặt cả đêm qua đã đổ đầy mồ hôi, trán đầy gân xanh, sung sức mà bây giờ lại vô cùng sảng khoái khiến Thục Yên ôm một bụng bực tức, cô kéo mền cao lên trùm kín cả đầu mình. Bây giờ xung quanh cô đều đau nhức, nhưng khổ nhất vẫn là cái lưng đáng thương và đôi chân tê rần vì đêm qua bị giơ lên cao hơn mấy tiếng. Bắt cô đánh trận hay thức mấy đêm liền còn đỡ hơn việc phải chịu dày dò như thế này… Đình Thư Huân hài lòng nhìn con người đang tỏ ra giận hờn vu vơ kia, hắn đặt cháo cùng sữa xuống bàn, đưa tay chuẩn sát vỗ vào mông cô. Hắn cảm nhận được ngực cô đã dần dần lớn lên, cả cái mông quyến rũ này lại như nở nan thêm vậy, chỉ nghĩ đến thôi bụng dưới đã rục rịch. Rõ ràng là hắn rất dễ bị khuất phục dưới con người này mà. “Yên, ăn sáng thôi nào, rồi chúng ta về Đình gia.” “Em không muốn ăn…” Thục Yên nghe chất giọng khàn khàn kia đang kêu mình ngồi dậy ăn sáng, cô liền từ trong chăn không muốn ra nữa, từ bên trong nói vọng ra. Đình Thư Huân ngả người nằm tựa đầu vào đùi cô, từ bên ngoài chăn vuốt ve dọc theo đôi chân thon dài này mà muốn giở giọng trêu ghẹo. “Em muốn ăn cháo hay là ăn anh đây?” “Đình Thư Huân…” “Anh đây…em muốn ăn anh bù bửa sáng sao?” Chỉ chờ câu nói đấy, Thục Yên liền mặc kệ bản thân đêm qua đã chịu uất ức thế nào, mặc kệ cơ thể đang khỏa thân mà mở chăn ra, tay nhanh nhảu cầm lấy chén cháu đã được Đình Thư Huân làm nguội qua mà ăn sạch sẽ. Bản thân còn suýt nữa đã nghẹn, nhưng bị như vậy vẫn hơn là sẽ “bị” hắn cho ăn sáng. Chu Thục Yên cô đã sợ muốn quéo cả người luôn rồi. Đình Thư Huân bật cười, đưa ly sữa cho cô uống kẻo lại nghẹn thức ăn. Thật là! Hắn nói như vậy mà cô cũng nghĩ là thật sao? Nếu cô nghĩ là thật, xin chúc mừng cô đã đoán đúng, hắn đã muốn dùng cô làm bữa ăn sáng của mình rồi. Mắt nhìn dấu hôn xanh tím ẩn hiện khắp cả người cô, nhiều nhất vẫn là trên đôi gò bồng trắng trẻo kia, thật kích thích mắt hắn mà. Cô sau khi nốc vội ly sữa, liền đặt một cái cạch xuống bàn, tay quệt ngang miệng mà như thể cô đã ăn xong rồi, không cần bonus thêm bất cứ cái gì nữa đâu. Hắn chỉ phì cười, nhưng tầm mắt lại nhìn khuôn ngực đang phập phồng lên xuống theo từng hơi thở, cổ họng hắn dần trở nên khô khốc lại. Thục Yên thật sự muốn khóc rồi, cô lao đến ôm còn người đó nức nở nói. “Anh…anh không được dùng ánh mắt đó nhìn em. Tha em đi, em mệt lắm rồi…” “Huân, chúng ta để khi khác nữa được không?” “Chẳng phải anh nói chúng ta sẽ đến Đình gia sao? Anh đừng có như vậy nữa mà!!!” Đình Thư Huân cắn răng, nhịn xuống nhịn xuống! Hắn đẩy cô ra, lấy khăn bông choàng lên người cô, bế thốc cô lên mà ôm vào lòng. “Anh…” “Đi tắm, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã rơi khắp trên đùi rồi, đêm qua anh lau chưa kĩ.” Câu nói đầy sự quan tâm, mà cũng đầy ái mụi của hắn khiến cô vùi sâu vào lồng ngực, mất mặt hết chỗ nói. Rõ là đêm qua bên trong người cô căng đầy đến mức không thể phóng thích nữa rồi, hắn mới chịu rút ra phóng lên chiếc bụng phẳng lì của cô. Sau khi xong mấy trận liền mới lấy khăn ấm lau lau khắp người cho cô, hành động săn sóc này khiến tim cô dần tan chảy. Có ông xã thật là tốt! Đình Thư Huân đặt cô vào chiếc bồn tắm rộng lớn, làn nước ấm lan tỏa khắp cả thân thể của cô. Thục Yên thoải mái rên nhẹ một tiếng. Đã lâu rồi cô không thấy thư thái như vậy nha… Tay hắn lấy một chút hương xà phòng, tay xoa đều tạo bọt mà đặt lên da cô, từ từ thoa đều khắp vùng lưng. Nhưng tay chưa kịp chạm thì Thục Yên đã cảnh giác, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn mà tra hỏi: “Anh định làm gì nữa đây?” “Bà xã à, anh định tắm cho em thôi.” “Em…em tự tắm được!” Thư Huân nheo nheo đôi mắt lại nhìn cô, dù là cô không muốn nhưng hắn đâu có ý định tha đâu? Hắn nắm lấy cánh tay, xoa đều xà phòng lên người cô. Gương mặt chuẩn mực người đàn ông ấm áp mà đáp: “Tôi thích tắm cho em. Chẳng phải em từng nói xem tôi như ba mà chịu đòn sao? Bây giờ tôi xem em như con gái mà hảo hảo cưng nựng!” Thục Yên than trời, cô còn muốn vả miệng mình vài cái khi lúc trước ví von nói như thế. Quả là chê người khác, không sớm thì muộn cũng bị người khác đá lại bởi câu nói của bản thân mình mà! Suốt quá trình đó, cô phải chịu đựng những hành động phạm phải lãnh thổ của mình, nhưng cô là không lên tiếng nói năng cái gì cả, cô biết mình mà nói nữa không chừng sẽ bị hắn quật lại mấy câu nữa. Thục Yên cô ê mặt lắm rồi a… Quá trình tắm kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Thật ra cô chỉ cần tắm nửa tiếng thôi nhưng con người này kì kèo kéo dài thời gian nên mới lâu như thế. Đã vậy đến khâu mặc quần áo, hắn còn cầm quần lót màu kem giơ lên, bắt cô vịnh vai hắn để hắn mặc cho cô. Mặc lên mặc xuống mấy lần, còn kêu cô ngồi lên đùi để hắn mặc giúp chiếc quần bò vào. Cái này thật sự xem như là cha chăm con gái rồi, có khi còn hơn như thế nữa!! Thục Yên cô khóc mất thôi, cũng chỉ tại cái miệng hại cái thân đây này!.