“Anh…anh đang bị thương đó!!!”
“Yên tâm, huynh đệ anh rất ổn không bị thương tật, đảm bảo thoả được em suиɠ sướиɠ!”
“Anh…!!!”
Thục Yên cứng miệng, lời nói mẫn cảm như vậy mà hắn có thể buông lời ra dễ dàng như vậy? Con người đầy dục vọng sắp xuất hiện hành hạ cô nữa rồi.
Một bên tay đang băng bó không thuận tiện cho việc cởi cúc quần, hắn nhìn lên Thục Yên vẫn bất động như khúc gỗ, không chậm mà thốt lên:
“Em muốn tự cởi cho anh hay là anh được em cởi?”
"Huân… "
“Anh nghe!”
“Đừng vô sỉ nữa…”
Đây là điều mà cô vạn lần cũng đã nói, nhưng vạn lần nghe xong hắn sẽ phạt cô! Là phạt nặng đó!!!
“Vậy em cởi!”
Đình Thư Huân đành nằm ngửa trên giường, đầu kê gối, tay chân thả lỏng ra chờ đợi cô “xơi”.
Nhưng Thục Yên lại suy nghĩ khác hắn, cô đang xót thương cho vết thương của Đình Thu Huân.
Tay cô chạm vao gương mặt này, cô muốn gỡ lớp băng gạt này ra cẩn thận xem vết thương, nhưng khi cô vừa chạm đến, hắn đã nắm tay cô lại, đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô, như không muốn cô xem nó vậy
“Huân, em muốn coi…”
“Nó xấu lắm, em sẽ sợ.”
“Với anh thì không đâu.”
Thục Yên cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn khiến hắn càng an tâm hơn.
Tay Đình Thư Huân từ từ buông lỏng, cô cũng cởi lớp băng trắng nhuộm đầy máu ra.
Dần dần gương mặt hắn hiện rõ sau khi được cô cởi bỏ hết.
Một vết sẹo dài từ trên trán kéo dài xuống gần mang tai của Đình Thư Huân.
Tuy nó không ảnh hưởng mấy đến góc chính diện của khuôn mặt nhưng nếu nhìn ngang thì rất là khó coi.
Thục Yên run rẩy, tay cô nửa muốn chạm nửa muốn không, Đình Thư Huân nhìn mặt cô đã tái đi vì sợ, hắn né tránh sang một bên, thầm thì:
“Anh đã nói em sợ mà…”
Hắn nghĩ rằng vết sẹo này sẽ khiến cô rất hoảng nên hắn đã băng bó cả nửa khuôn mặt mình đi, lòng lại lo cô sẽ e ngại khi đối diện với mình…
Nhưng trái với suy nghĩ của Đình Thư Huân, cô nâng nhẹ gương mặt hắn lên, đặt vào khắp gương mặt hắn vô số nụ hôn, đến tận xương quai xanh, cô cắn nhẹ cà cạ răng vào mình.
Cảm giác tê dại xuất hiện khiến đầu óc hắn dâng dâng cảm giác, hắn hơi bất ngờ nhìn tiểu yêu tinh trước mặt.
“Yên, em…”
“Huân…em không sợ, em yêu anh.”
Thục Yên quay lại trên gương mặt hắn, môi đỏ mọng đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ Đình Thư Huân nghe được lời như thế càng khiến hắn dâng lên sức mạnh, hắn kéo đầu cô xuống, hôn môi kiểu Pháp.
Cả căn phòng đều nghe rõ từng tiếng, cơ thể ngập tràn dấu hôn chi chít, đến tận khi cô sắp hụt hơi hắn mới chịu buông tha, tay không lịch sự mà đặt lên mông cô vỗ bôm bốp.
Bàn tay vừa luồng vào trong váy kéo chiếc quần lót cô đến nửa đùi thì cô đã vỗ nhẹ vào ngực hắn mà nhắc nhở.
“Anh làm không được đâu, anh đang bị thương!”
“Anh bảo huynh đệ vẫn ổn cơ mà!”
Đình Thư Huân không nghe thêm gì nữa từ cô, trong đầu hắn bây giờ là hình ảnh Thục Yên đang nằm dưới thân mình, trán đã nổi đầy gân xanh không nhịn được.
Hắn đã nhịn hơn tuần rồi, nếu mà đêm nay lại nhịn nữa hắn thề sẽ không bao giờ sử dụng anh em tốt của mình nữa.
Nhìn cô sau màn hình camera hay đứng từ xa, hắn đã muốn nhảy bổ lên ôm lấy cô cho thoả lòng nhung nhớ, nhưng khi nghĩ đến an toàn của cô là trên hết, hắn mới thôi nghĩ đến việc đó.
Bàn tay càn rỡ giật phăng chiếc quần lót, tùy ý vứt bỏ.
Chiếc váy cũng không ngoại lệ, hắn bỏ qua phần trên mà đã muốn chạy thẳng xuống phía dưới rồi.
Thục Yên vẫn là e sợ, tay cô vịnh lấy vai hắn, tránh sự hạ ngực xuống gần sát ngay mình, cô cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh không vội như con người đang nằm trên kia.
“Huân…tay anh đang bị thương, anh tránh vận động mạnh đi a…”
“Tôi sẽ hết sức nhẹ nhàng, mau nhích lại gần đây.”
“Có ma mới tin anh làm nhẹ.”
“Anh là ma đây, giờ đây anh đang tìm chỗ ẩm thấp mà trú ngay.”
Lời lẽ đê tiện này chính là lúc Đình Thư Huân ở trên giường mới dám nói ra.
Ở ngoài hắn đường hoàng chính trực bao nhiêu, lên giường thì cầm thú bấy nhiêu!
“Huân…anh…”
“Đã nói đừng gọi anh khi đang trên giường, giờ đây anh vô cùng hưng phấn, muốn đè chết em thôi Yên Yên!”
Đầu cô đã ba chấm, cô hết lời để nói con người mất hết cả liêm sỉ này rồi.
Đình Thư Huân luồng tay kéo áo cô vứt sang một bên, chiếc áo lót mỏng manh không thể bao trọn lấy vòng ngực vô cùng đẫy đà kia.
Hắn bật cười thành tiếng, tay chạm vào không quên khen ngợi bản thân mình:
“Xem ra hai cái bánh bao này đã lớn lên rồi, nhờ công anh nắn đấy nhé.”
Xúc cảm vô cùng mềm mại, vô cùng ấm áp, hắn cúi đầu cắn nhẹ lên nhũ hoa của cô, chiếc lưỡi hư hỏng mà liếm dọc xung quanh đầu nhũ.
Da đầu Thục Yên tê rần, sự mẫn cảm này đối với sự kích thích của hắn quả là không bật lại được, hắn thành công việc dẫn dụ cô vào con đường đen tối.
“Ư…Huân…”
“Tôi liền thỏa mãn em!”
Tay hắn cởi chiếc quần tây vô cùng thành thục, sau lớp quần lót mỏng manh kia cô nhìn được cự vật đang bành trướng, muốn bung ra xé toạt đi sự cản trở của nó.
Thục Yên thầm nuốt một ngụm nước bọt, lần này cô có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi Đình Thư Huân.
“Yên, nó rất nhớ tiểu cô nương của em.”
“Ít ra nó phải được sung sướng sớm chút nữa.”
“Anh đừng nói nữa được không? Mặt em sắp nóng phừng phừng cháy lửa rồi.”
Thục Yên co chân lại khép hờ chân mình, mặt cô đỏ rực đã không còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy dục vọng kia.
“Được được, tôi sẽ chầm chậm lại không nói mà làm!”
Đình Thư Huân ép cô mở chân ra, hắn che người vào giữ người cô, bàn tay to lớn chạm nhẹ chạy dọc ngược từ đùi đến chỗ eo hẹp đầy mê người kia.
Dường như những khoái lạc lúc nãy hắn tạo kèm cùng với những gì hắn làm với cô, bên trong Thục Yên đã ẩm ướt, chất dịch từ từ chảy dọc giữ hai khe thịt mềm mại, nhỏ từng giọt xuống tấm grap giường đen tuyền.
Hắn nâng mông cô lên cao, hạ thân liền chầm chậm hướng xuống khe hẹp kia mà đâm xuyên ra.
Khoái cảm dần dần hình thành, eo hắn luân phiên luận động, lực chạy nước rút trên người cô.
Thục Yên bật lên những tiếng rên rỉ yêu kiều, không ngừng co lại phía dưới khiến hắn như muốn nổ tung.
Quả là tiểu yêu tinh mê người, suýt nữa đã muốn ra vì cô rồi.
Thân thể màu đồng rắn chắc ẩn hiện đầy dấu cào cấu của đôi tay nõn nà.
Thục Yên sắp bị Đình Thư Huân hắn bứt chết rồi! Cô nhỏ giọng run rẩy cầu xin:
“Ư…Huân…chậm…chậm lại, nhanh quá…”
“Rồi rồi, bà xã ạ.”
Hai từ bà xã càng làm cô thêm ngại ngùng, hai từ này đã lâu rồi cô không được nghe, bây giờ nghe lại, thật đẹp, thật tốt lành làm sao.
Lực chạy ra vào không ngừng nghỉ, đến khi hắn phóng thích liền thúc một cú thật sâu chạm vào bên trong thành tử cung của cô.
Hắn thật mong cô sẽ sinh cho hắn những đứa trẻ đáng yêu, nghĩ đến đó thôi mà bảo bối đang nằm sâu bên trong cơ hồ lại thức tỉnh, dường như còn cứng cáp hơn trước.
Thục Yên sau khi bị dày vò như thế, cứ tưởng được nghỉ ngơi nhưng cảm nhận bụng dưới đang căn cứng trở lại, đôi mắt ngơ ngơ nhìn hắn, cánh môi run sợ vô cùng.
Con người này sức dai thật đấy!
“Yên Yên, một lần nữa!”
Lại là ba từ “một lần nữa”, Thục Yên biết bản thân mình sẽ bị hành hạ đến sáng mai rồi, đêm nay có lẽ không thể ngủ yên được.
Nỗi nhớ được hắn thỏa lấp trong khoang bụng của cô, sự cô đơn này đã sớm chấm dứt, nếu không hắn thật sự sẽ chết mất!
Từ trời chiều cho đến khi nửa khuya, rồi đến tờ mờ gần như sắp sáng mà một thân hình kia vẫn cày cuốc trên người cô, bất kể cô có đang mơ màn thức giấc hay đã ngất lên ngất xuống vì mệt mỏi rã rời.
Thật là một đêm xúc cảm đầy thăng hoa..
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
50 chương
71 chương
27 chương
23 chương
26 chương
46 chương
97 chương