“Có thể hắn ta muốn nhanh gọn lẹ thì sao?” “Muốn nhanh đến mức vậy sao chứ?” “Hai người đừng cãi nhau nữa. Là ai thì từ từ sẽ rõ.” Thục Nhiên can ngăn hai con người trước mặt, cô gập hộp đen lại rồi liếc mắt nhìn sang, cánh tay của Đình Thiệu Khiêm cũng đang đeo chiếc vòng đen chạm đá, nó giống hệt với chiếc mà Đình Thư Huân cùng Đào Lực từng đeo. Cô cũng đã nhìn thấy vài lần rồi. Lòng dâng lên câu hỏi, đấy là chiếc vòng gì tại sao trên dưới Đình gia đều đeo? Cô nắm lấy bàn tay của Thiệu Khiêm, chỉ về chiếc vòng này mà hỏi: “Vòng này là vòng gì thế Thiệu Khiêm?” “À, là người Đình gia thì đều đeo nó. Như là để người ngoài nhận ra đây là người của Đình gia không nên đụng ấy. Việc này có từ lúc ông nội cháu rồi.” Thiệu Khiêm xoay xoay chiếc vòng đen, giải thích về nguồn gốc nó cho Thục Yên biết. Nhìn bên ngoài, tuy nó đơn giản nhưng chất liệu tạo nên nó không hẳn là đơn giản đâu. “Vậy, con rể, con dâu, cháu ngoại đều có thể đeo à?” “Đúng vậy. Đào Lập Đông cùng Đào Lực đều có đeo.” Thiệu Khiêm gật đầu chắc chắn. Cậu tuy là không được Đình Quân Tâm công nhận là con từ trước, nhưng Đình Văn ông nội cậu lại không muốn mất đi cháu đích tôn, một mực muốn nhận nuôi cậu, và năm cậu lên năm tuổi đã cho phép đeo, nó minh chứng cho việc cậu là người của Đình gia. Hơn nữa, lúc trở về Đình gia, cậu đều để ý Đào Lập Đông cùng Đào Lực đều có đeo, nên chắc không thể nhầm lẫn gì được. “Thảo nào nhìn ai cũng đeo nó…” Thục Yên càng thêm kiên định trong lòng về suy nghĩ từ trước. Nhưng sao cô lại thấy bất an như thế nào vậy… Yến Quân cũng không mấy chú tâm đến vòng này. Dù sao cũng là trang sức, không hẳn là việc quan trọng, anh nhìn giờ đã chín giờ sáng hơn, chán nản thở dài. Vốn dĩ hôm nay anh hẹn Bạch Nhiễm đi ăn, không ngờ cô lại nói mình bận đi đánh ghen hộ chị dâu nên không thể nào đến được. Anh đành gác lại chuyện vui vẻ mà dậy sớm một hôm coi như nghỉ ngơi. Với cái đà này, mọi chuyện ập tới ào ào, ngay cả ngủ anh ngủ cũng chẳng được ấy chứ! Đình Thiệu Khiêm cũng đã giải quyết xong chuyện này, vậy tiếp theo sẽ là tìm hiểu về chú nhỏ sao? “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” “Đến thăm Đình Thư Huân.” “Dì không nói đùa chứ?” Thục Yên gật đầu chắc nịch. Nhìn cô cũng không phải đang muốn giỡn cho lắm. Trong lòng cậu có chút lo lo, đêm qua rõ ràng là bị đuổi về không còn mặt mũi, chưa gì sáng nay cô lại muốn đến thăm hắn rồi. Dì nhỏ có yêu chú nhỏ nhưng cũng phải giữ chút mặt mũi chứ!!! “Thay đồ, đi thôi.” Thục Yên nói câu trước, câu sau đã vội vã như vậy rồi. Chưa đợi anh trai cùng cháu mình nghe kịp đã vội chạy lên lầu thay đồ. Chẳng biết sao, cậu cứ thấy Thục Yên lạ lạ, cứ như là biết được điều gì ấy! “Thay đồ đi, tôi sẽ chuẩn bị xe.” “Được rồi!” Thiệu Khiêm gãi gãi tai, nghe nhức hết cả đầu. Mặc dù vậy, cậu vẫn phải đi cùng Thục Yên, lỡ đâu chú nhỏ hắn lại nổi cơn thịnh nộ như tối qua nữa! Vết thương ở chân cũng chẳng biết dì nhỏ có làm sao không nữa. Đêm qua nói cô cẩn thận dáng băng keo cá nhân mà cô ứ ậm ừ bảo nghe rồi biết rồi, mà không biết có làm không. *** “Thập Lưu đi trốn trước rồi à?” “Vâng.” “Hừ, đúng là lũ nhát cáy!” Ngài hừ lạnh cho bõ ghét. Đúng là làm có tí việc mà cũng không xong, lại để tìm ra được Đình Thư Huân, bây giờ lại chạy trốn nữa rồi! Cũng may còn Lưu Phi ở đây, nếu không lão cũng không biết phải sai ai làm. Lưu Phi im lặng nghe ông ta lải nhải, để Thập Lưu chạy trước đúng là quyết định đúng đắn của hắn ta. Nếu Thập Lưu không may bị Ngài bắt về được từ bệnh viện, không biết đã phải chịu bao cú đánh vào người rồi. Tuy Thập Lưu và Lưu Phi không ưa gì nhau, nhưng hiện tại cả hai lại phải hợp tác vì mọi thứ. Hắn ta cũng không biết phải làm gì tiếp theo, đành mở lời hỏi: “Ngài, vậy bây giờ ta nên làm gì?” “Tông chết Đình Thư Huân, ta nghe được ở thiết bị nghe lén, hắn đã đòi về sáng nay. Nhất định sẽ đi qua con đường số 99. Cho người đứng chờ sẵn ở đấy đi!” “Vâng.” “Nhất định phải tông chết hắn ta!” Lão ta nhắc lại một lần nữa, cố ý nhấn mạnh một mục tiêu duy nhất chính là Đình Thư Huân. Lưu Phi chỉ biết gật đầu nghe lệnh. Hắn ta ngoài mặt làm việc cho Đình Quân Ký nhưng ở đây lại làm việc cho lão ta. Trung thành, thì cũng chỉ với một. Bởi đây chính là cơ hội sống sót duy nhất, hắn ta không thể bỏ lỡ được. Lão ta nhếch môi cười, tay vân vê lấy chiếc vòng đen sáng lấp lánh trong đêm. Thật là nực cười. *** Tại bệnh viện. Từ trong phòng bệnh đã nghe tiếng của lão Đàm, ông líu ríu nói bên tai hắn đang có ý muốn rời khỏi bệnh viện để trở về nhà. Dù được bác sĩ khám hắn không có bị gì cả, nhưng ít ra vẫn xem chừng lỡ đâu có di chứng! “Ông chủ, ông chủ xin hãy ở đây thêm một chút nữa.” “Quản gia, ông đừng phiền phức nữa được không? Tránh ra.” Đình Thư Huân nhăn nhó cả mặt mày, hắn đẩy lão Đàm qua một bên, nhìn lên Lý Kha kêu cô ta mau đi nhanh một chút. Ở bệnh viện khiến hắn cảm thấy ngột ngạt, đã vậy phải uống thuốc khiến hắn không thích cho lắm. Nhất quyết muốn xuất hiện mà trở về nhà. Nhưng hắn lại muốn nói nhà ở đây, chính là Canada xa xôi kia. Lý Kha đẩy chiếc xe lăn, nhìn lão Đàm cứ chắn đường đi của bọn họ như thế, cô ta liếc mắt ông hăm doạ: “Ông mà không tránh xa, anh Huân sẽ đánh chết ông đấy lão già.”.