“Anh…anh…anh nói Đào gia? Anh có chắc không vậy??” “Chắc chắn! Thục Yên có lẽ biết nhưng mà nó quên ấy. Con bé có tính hay quên, nhất là chuyện làm nó không vui.” Bộ mặt ngờ nghệch xen kẽ sự kinh ngạc của Thiệu Khiêm, cùng với câu hỏi xem Yến Quân có nói đúng không làm anh gật đầu một cái, còn chắc chắn bồi thêm một câu nữa. Anh nhớ năm Thục Yên mười tám, mười chín tuổi. Một mình em gái anh cùng lúc làm hai công việc chỉ để kiếm tiền mua thứ đồ cô thích. Tuy lúc đó Chu thị không mấy khá khẩm, nhưng vẫn có thể mua được thứ đồ cô muốn mua. Anh đã ngõ ý mua tặng cho em gái mình nhưng Thục Yên lại dứt khoát từ chối, không đồng ý. Đến tận hai tháng sau mới tích góp đủ tiền mua. Nào ngờ trong một lần bất cẩn làm rơi lúc đi cắm trại cùng trường đại học. Thục Yên về khóc với anh mấy ngày trời, anh cũng có ý mua tặng cô cái khác, nhưng hôm sau Thục Yên đã đem về một chiếc lắc bạc, đính trên đó là một trái châu, ba viên kim cương. Còn có kí tự EK dính trên ba viên nữa. Lí do anh để ý cũng như nhớ lâu như vậy là do anh đã một lần nhìn thấy chữ cái đó, cũng tò mò mà tìm kiếm như Thiệu Khiêm bây giờ. Chỉ là sự việc của ba, bốn năm trước. Bây giờ tìm lại chữ EK đó trên truyền thông hay mạng thông thường thì hơi bị khó. Anh nghe đâu tập đoàn đó đã xóa sổ mọi thứ và biến mất vĩnh viễn rồi. Nên Thiệu Khiêm không thể tìm ra là đúng! Thiệu Khiêm gật gù, quả là hỏi đúng người rồi. Biết trước như vậy cậu đã bay qua hỏi Yến Quân từ trước, không cần phải thức mấy đêm liền làm như vậy. Nhưng cũng làm lạ, nếu là nói đã sụp đổ từ gần hai mươi năm trước mà Yến Quân hiểu rõ như vậy à? “Mà sao anh biết tập đoàn EK đó? Chẳng phải khi nó suy sụp anh mới mười tuổi hơn thôi hay sao?” “Tôi cũng chỉ nghe Mã Vận Huy nói. Lần đó ông ta hợp tác cùng với Đào Lập Đông làm dự án về chế tác máy bay. Nhưng đã gặp vấn đề gì ấy, rồi tự nhiên Đào thị suy yếu, bị Đình thị thâu tóm luôn. Cũng từ đó Chu thị của tôi ngày một đi xuống, đã lỗ vốn rất là nặng. Lần đó ông tôi đã mắng chửi Mã Vận Huy rất là thậm tệ suốt hai, ba ngày liền ấy chứ!” Yến Quân sờ sờ cằm mình, mông lung nhớ lại quá khứ cũ. Cũng đã gần hai mươi năm anh cũng không chắc chắn có phải mọi chuyện là như thế không. Nhưng trong tiềm thức, đó là kỉ niệm anh không bao giờ quên được. Thiệu Khiêm có chút kinh ngạc với trí nhớ siêu phàm của Yến Quân. Chuyện đã lâu như vậy mà vẫn nhớ, cậu nâng nhẹ khóe môi, tán thưởng người anh em của mình. “Tốt lắm! Không ngờ cậu nhớ dai như thế.” Yến Quân cười như không cười, anh lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu: “Do lần đó làm ăn thất bại, Chu thị gần như suy yếu, Mã Vận Huy đã cam tâm tình nguyện đi theo Mã Lệ Viên mà vứt bỏ ông cùng mẹ con tôi.” Thiệu Khiêm cũng không muốn xoáy sâu vào câu chuyện này nữa, cậu biết bản thân hỏi vào câu chuyện tang thương của anh. Bịch bịch bịch… Từ trên lầu đã vọng lại tiếng ai đó đang tháo chạy, cả Yến Quân cùng Thiệu Khiêm đều đưa mắt nhìn lại. Không đoán cũng biết là Thục Yên rồi. Cô chạy vội vàng xuống dưới lầu, tay còn cầm cái hộp đen, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, như đã biết được thứ kinh khủng gì vậy. Chạy đến trước mặt hai người, cô chống hông thở hồng hộc, đưa hộp đen để cả hai cùng xem. Yến Quân nhanh tay đưa ly nước ép cho cô uống, tay vỗ dọc theo sống lưng, giúp cô ổn định hơi thở lại: “Em chạy bán sống bán chết thế? Nào uống chút nước đi.” Thiệu Khiêm nhận lấy cái hộp từ tay cô, nghi ngờ trong đây có phải đựng cái gì lạ không. Thục Yên nhận lấy nước từ tay anh, uống ừng ực, rồi chỉ tay vào cái hộp, cố gắng phát ra âm thanh rõ nhất: “Cái lắc…EK.” Vừa nhắc đến cái lắc, cậu đã nhanh tay mà mở ra. Quả thật bên trong là chiếc lắc. Mặc dù đã có chút bụi bặm, trầy xước nhưng kí tự EK vẫn được giữ nguyên vẹn. Lúc này cô mới giải thích đôi chút: “Lúc nãy em vào phòng dọn lại đồ, vô tình thấy chiếc lắc năm đó Đào Lực tặng, em mở ra mới thấy kí tự này. Nó chắc chắn có liên quan.” “Em nói đúng. Kí tự này là viết tắt của tập đoàn Eknz thuộc Đào thị. Nhưng đã phá sản rồi.” Yến Quân cũng gật đầu đáp lại cô. Xem ra cô cũng đã nhớ lại chuyện này rồi. Nhưng anh lại không hiểu, tại sao em gái anh và cả Thiệu Khiêm lại muốn tìm EK chứ? Nó liên quan rất lớn sao? “Vậy không lẽ…quả bom đó là của Đào Lực muốn phá hoại Đình Thư Huân sao?” Lòng cô lại hụt hẫng đôi chút, cô không ngờ Đào Lực lại muốn triệt đường đi của ông mình đến như vậy. Đã bị hư hại, thêm phần mất mạng người, cả cô là người bên cạnh Đào Lực vài năm mà không thể ngờ được anh ta lại độc ác đến như vậy. “Chưa biết phải là Đào Lực hay không, cháu sợ người bên Đào gia vì bị Đình gia chèn ép quá nên mới muốn phá hoại.” Đình Thiệu Khiêm cũng không nghĩ đến là Đào Lực, người cậu nghĩ đến là một người khác. Cũng là mới phát hiện ra thôi, nếu cậu muốn biết tường tận mọi chuyện, ít ra phải đi hỏi người có tuổi, như ba của cậu vậy! Thiệu Khiêm gập máy tính lại, tiếp lời của mình: “Trước hết việc hầm sập đã biết chắc chắn là người ở Đào gia. Cũng xui cho họ rằng có một quả bom không nổ, nếu không cũng không biết được là ai.” “Vậy không lẽ chiếc xe của Đình Thư Huân…cũng do bọn họ cài?” “Tôi không nghĩ vậy.” Yến Quân lên tiếng phản đối. Xem ra là do nổ bom nên cả mấy ngày nay Thiệu Khiêm mới tìm kiếm như vậy. Nhưng ý anh lại suy nghĩ khác về trường hợp này. Thiệu Khiêm cũng chau mày khó hiểu, không kém gì cô ở bên cạnh. “Ý cậu nói là sao?” “Tự nhiên nổ bom ở hầm mỏ như vậy, chưa gì đã nổ ngay ở xe nữa. Không lẽ hung thủ gấp gáp đến mức như vậy à?” “Có thể hắn ta muốn nhanh gọn lẹ thì sao?”.