“Khỏi.
Ông tôi không cần ông đem những thứ rẻ mạt này đến.
Cũng đừng gọi con trai, ông nên nhớ ông chỉ có duy nhất một đứa con gái tên Mã Cát Phi!”
Ông Mã phút chốc đang vui vẻ cười tươi rói, lại bị mấy lời của chính con trai ruột mà mình từ bỏ làm cho cứng đờ cả mặt mày.
Ông nhìn những người xung quanh dần dần nổi lên một trận bàn tán lại không được đẹp mặt mũi cho lắm!
Sau lưng Mã Vận Huy cũng nhanh xuất hiện một người phụ nữ đã đứng tuổi.
Nhìn qua bà ta rất sang chảnh, ăn mặc có hơi diêm dúa nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý của người có tiền.
Bà ta hung hăng đá đổ mấy hộp bánh ở dưới đất mà quay sang ông Mã cằn nhằn:
“Đấy! Nói đừng mua ba thứ đồ vô bổ này mà còn cố mua rồi đem đến.
Giờ thì đẹp mặt rồi ông thấy chưa? Mã gia tôi nghèo mạt đến mức ông đem ba thứ nghèo nàn này đến biếu ông cụ Chu sao?”
Người đàn bà này không ai xa lạ chính là phú bà họ Mã- Mã Lệ Lệ.
Ngày trước Mã gia làm ăn phất lên cũng là nhờ vào tính cánh khôn khéo lừa gạt của bà ta.
Là dựa vào nhan sắc tầm trung của mình để kết hôn cùng phú ông giàu có, rồi lại ly hôn và có được một phần tài sản kế thừa từ chồng cũ.
Bà ta đã qua hai đời chồng, đến đời của ông Mã là thứ ba, và đã trụ được gần hơn mười năm trời.
Cả hai có một đứa con gái, nhưng lại là con gái riêng của bà Mã.
Ông Mã dù không thích mấy nhưng vì bị đồng tiền che mờ đi đôi mắt mà đã chấp nhận thay tên đổi họ chỉ mong bám víu lấy người đàn bà này mà đổi đời.
Giờ thì hay rồi, cả hai con người không biết mặt dày liêm sỉ mà chạy đến đây thờ cúng ông Cụ.
Nhớ ngày này năm trước ông cụ Chu mất, Yến Quân đã bỏ hết cả mặt mũi chỉ để đến kêu Mã Vận Huy về thắp nén nhang cũng như chịu tang ông cụ Chu.
Không ngờ ông ta buông lời mắng chửi xối xả, còn kêu người đuổi ra khỏi cổng Mã gia.
Lửa hận từ đó cũng sinh ra đối với người không xứng đáng làm cha này!
Mã Vận Huy vừa bị Yến Quân khinh bỉ, lại bị lời mắng nhiếc của Mã Lệ Lệ trước mặt bao nhiêu người, ông thật sự đã không biết giấu mặt mũi vào đâu.
Ông cười hề hề, nhanh chóng đuổi khách khứa đến ra ngoài để việc cha con ông hàn thuyên chút chuyện.
Mọi người cũng câu nặng cậu nhẹ mắng chửi, nhưng Yến Quân lại không muốn rắc rối mà lên tiếng giải vây:
“Mọi người cứ đến sảnh nhập tiệc, nhanh nhất tôi sẽ đến cùng mọi người để tưởng nhớ ông tôi!”
Dù sao ở đây cũng là nơi thờ ông cụ Chu, Yến Quân không muốn bị tiếng ồn ào nào lấn ác nơi đây kể cả hai con người trước mắt!
“Đấy, xem Quân Quân nói ngắn gọn thế không chứ!”
Mã Lệ Lệ hài lòng nhìn anh, lại có chút bứt bối tiếp tục nói ông Mã.
Giọng điệu của bà ta lại vô cùng thân thiết với anh khi gọi thân mật"Quân Quân."
Yến Quân chau lại mi tâm, đút tay vào túi quần thư thả mà nhìn hai người, muốn xem xem bọn họ lại tiếp tục giở trò gì nữa ở đây.
Mã Lệ Lệ liền cười xuề xòa, nhanh chóng vào chủ đề chính:
“Này Quân Quân, con xem xem dạo này dì hơi nhớ gia đình của chồng mình, dì muốn nhận nuôi hai chị em con có được không?”
Bà ta hóa thân thành người phụ nữ hiền lành mà mở lời nói, Mã Vận Huy bên cạnh cũng bồi thêm câu phụ họa:
“Đúng đấy! Dì nhìn hai đứa neo đơn như thế thì đau lòng lắm! Cả cha cũng vậy.
Hay là hai đứa mau về nhập tên vào nhà Mã gia, chúng ta sẽ là người một nhà có được không?”.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
50 chương
71 chương
27 chương
23 chương
26 chương
46 chương
97 chương