"Haha, không ngờ em sợ như vậy! " Đình Thư Huân nhìn con người sợ đến mức tỉnh cả ngủ như vậy có chút buồn cười. Thật ra là tại hắn khiến cô lờ đờ như vậy, nếu đêm qua hắn kiềm chế lại thì có lẽ tốt hơn rồi. Tay hắn bưng lên một cô soup hàu theo phong cách châu Âu. Vừa múc vừa thổi để cho bớt nóng đi. “Anh tha em được không vậy? Sắp bị anh làm cho chết mất…” Thục Yên có chút bực bội trong lòng mà mắng mỏ anh. Nhưng bụng đã trống rỗng thật sự muốn ăn món trước mặt mình. Miệng cứ a mà chờ hắn đút cho ăn. Đình Thư Huân cũng rất cưng chiều cô, thổi một muỗn nhỏ tới đưa vào miệng cô. Tay kia đưa ra sau xoa xoa lấy tấm lưng trần của cô. Cái lưng này đêm qua chịu đau nhất rồi. Vẫn là chăm bẵm cô thật tốt mới được. “Được rồi, đợi em ăn xong rồi thay đồ, anh đưa em về Chu gia.” Nhắc đến Chu gia thì hai mắt cô liền sáng lên, nhanh chóng cầm lấy chén soup mà ăn một mạch, nóng đến phỏng cả lưỡi rồi. “Ăn từ từ, em không cần kích động như thế!” Đưa đến ly nước ép hạt lựu cho cô uống, tay anh vuốt nhẹ sống lưng của cô. Ăn nhanh đến mức hai má cũng không chứa nổi rồi. Thật tình lại gấp gáp như thế, cô nhanh hay chậm thì cũng về Chu gia mà thôi. Đình Thư Huân nhìn cô đã ăn xong mọi thứ mới hài lòng để cô đi thay quần áo. Bản thân hắn đã nhanh thay chiếc áo sơ mi cùng quần đen theo phong cách châu Âu. Cầm lấy chiếc kính mát trông gần như trẻ đi vài tuổi. Dù sao anh cũng mới ba mươi mốt, thể lực vẫn rất cường tráng, vẫn là khiến bao chị em điêu đứng không thôi. Lần này về Chu gia, có lẽ hắn vẫn nên ngồi xe lăng. Ít nhiều tai mắt của Đình Quân Ký ở khắp nơi, thêm cả Lưu Phi hiện đang ở Đình gia. Nên cách này là an toàn cho cả cô và hắn nhất rồi. Bước xuống sảnh nhà chờ Thục Yên, hắn nhìn xung quanh vài món mình đã chuẩn bị để tặng anh rể, quay sang lão Đàm nhìn ông vẫn đang bận rộn làm vài thứ. Thư Huân cảm thấy có chút thiếu. Là anh trai của vợ hắn, thật sự không nên tặng vài món qua loa. “Này lão Đàm.” “Vâng ông chủ.” Nghe tiếng gọi của hắn, ông dừng công việc lại rồi bước tới cạnh Thư Huân. Hân chỉ vào vài món đồ này mà tiếp lời. “Cặp vòng mã não, tỳ hưu trạm đá thạch anh, đôi kỳ lân ngọc rồng, cả cặp vòng mà tôi tặng Chu Yến Quân để dự phòng cho vợ anh ta, như vậy đã đủ chưa?” “Ông chủ, đủ rồi ạ.” Lão Đàm nheo nheo mắt đã dính vài ba nếp nhăn ở đuôi mắt mình lại. Mọi thứ trước mắt gần như là đồ trân quý của một đời người. Thâm tâm ông thầm nghĩ thật sự lần này ông chủ quả là hào phóng cho người nhà phu nhân rồi. Thế mà lại nghĩ rằng không đủ, sợ là người ta không dám nhận những món đồ đắt giá như này a. “Thôi tặng tạm trước vậy. À mà Chu Thị dạo này ổn định chưa?” Thư Huân tạm chấp nhận, liền nhớ đến công việc làm ăn của Chu gia mà nhắc. Từ khi được Đình Thư Huân viện trợ cho nhiều chi phí, Chu Thị quả thật làm ăn phất lên như diều gặp gió. Huống hồ là dưới danh anh rể của Đình Thư Huân, trong giới nghe cũng kính trọng hơn vài phần. “Xem như là tốt vượt bậc rồi ạ.” “Ừm.” Hắn hài lòng mà gật đầu. Việc hắn đã hứa khi đưa cô đi ở bệnh viện, hân nhất định sẽ làm. Còn làm tốt hơn thế nữa. Vừa lúc Thục Yên cũng bước xuống. Nay cô mặc chiếc váy bó sát liền thân, lưng hở cả một gang tay, chân mang cao gót hôm trước Đình Thư Huân cho người đem tới. Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, cả gương mặt đều toát lên vẻ kiêu sa sang trọnh, hai gò má ửng hồng lên dưới nắng sớm. Dáng vẻ yêu kiều này, thật sự đã giết chết trái tim của hắn rồi. Thục Yên đi đến cạnh hân, vỗ nhẹ vào má đánh thức hắn tỉnh mộng, miệng liền giở giọng trêu ghẹo. “Không cần say mê em như thế, đi thôi ông xã!”.