Đỉnh cấp rể quý
Chương 78 : cố minh sâm xảy ra chuyện
Động tác của Trần Dật Thần giống như nước chảy mây trôi khiến Hạ Nhược Y trợn mắt há mồm, thật chỉ có cảm giác, nghĩ Trần Dật Thuần chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.
“Đôi vợ chồng trẻ các cậu, hơn nửa đêm còn ồn ào…” Từ Dao mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, đôi mắt ngái ngủ hét lên, sau khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt, giọng nói của cô ta liền im bặt.
“Đây là có chuyện gì?!” Đôi mắt đẹp của Từ Dao trợn tròn, cô mới đi ngủ một giấc, tại sao lại có thêm hai người.
“Bọn họ tới tìm cô!” Trần Dật Thần nhíu mày, anh không ngờ, nhà họ Bạch lại đến trả thù nhanh như vậy.
“Bạch Quảng Nghĩa phái người tới?”
Từ Dao biến sắc, nói.
“Cái gì Bạch Quảng Nghĩa? Từ Dao, có phải cậu giấu tớ việc gì không?” Hạ Nhược Y kinh ngạc nhìn Từ Dao một chút, cô còn tưởng rằng, hôm qua người chặn Từ Dao trong phòng chỉ là một tên lưu mạnh, bây giờ xem ra, lại rõ ràng không phải như vậy.
Sắc mặt Từ Dao âm tình bất định, cô vẫn chưa nói chuyện về Bạch Quảng Nghĩa cho Hạ Nhược Y, thế lực nhà họ Bạch quá mức kinh khủng, cô ta không muốn để Hạ Nhược Y bị liên lụy.
“Nhược Y, tớ…” Từ Dao cắn môi một cái, không biết nên nói gì cho phải.
Trần Dật Thần thở dài trong lòng, nói: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nói không chừng tôi và Nhược Y có thể giúp cô!”
Từ Dao rõ ràng đã nhận thấy anh không phải người tầm thường, cô ta có thể lựa chọn việc thông qua Hạ Nhược Y, đem mình kéo xuống nước, để mình giúp cô ta.
Nhưng Từ Dao cũng không làm như vậy, điều này cho thấy rõ trong lòng cô ta coi Hạ Nhược Y là chị em, cũng không phải loại chị em giống như nhựa plastic kia.
Lúc này, nếu Trần Dật Thần vẫn không ra tay, lại có vẻ như hơi hẹp hòi.
“Ừm.” Từ Dao nhẹ nhàng gật đầu, đem mọi chuyện trong nhà và việc mời Bạch Quảng Nghĩa giúp đỡ nói ra.
Sau khi nghe xong, Trần Dật Thần lập tức hiểu rõ, hóa ra là ba mẹ bị người ta hãm hại, chẳng trách Từ Dao lại tìm tới Bạch Quảng Nghĩa.
Hạ Nhược Y lại nhíu mày, cô ở Kim Lăng có quen biết mấy người bạn học, nhưng những người bạn học của cô, không có ai có thể chọc vào chuyện này.
“Trần Dật Thần, anh có thể hay không…” Hạ Nhược Y có chút ngượng ngùng nhìn Trần Dật Thần một cái, lúc này, cũng chỉ có thể đem hi vọng ký thác lên người Trần Dật Thần, Trần Dật Thần luôn có thể mang đến cho cô những bất ngờ ngoài mong đợi, nhưng mỗi lần làm phiền đến Trần Dật Thuần, cô lại cảm giác có chút nói không nên lời.
“Mộng Dao, đừng làm phiền Trần Dật Thần, chuyện này tớ sẽ tự mình nghĩ cách.” Từ Dao vội vàng nói, ngăn Hạ Nhược Y lại, mặc dù cô ta không biết rốt cuộc Trần Dật Thuần có bối cảnh gì, nhưng cho dù là bối cảnh gì, cứu người cũng sẽ hao phí ân tình và tài nguyên, cô ta không muốn vì mình, lại khiến Trần Dật Thuần bất mãn với Hạ Nhược Y.
“Không có gì phiền phức, chuyện này cứ giao cho tôi đi.” Trần Dật Thần nói, trở về liên gọi điện thoại cho Trần Lâm, hỏi Trần Lâm một chút, ở Kim Lăng có người nhà họ Trần không.
“Thế nhưng…” Từ Dao muốn nói lại thôi.
“Không nhưng nhị gì hết.” Trần Dật Thần trực tiếp ngắt lời Từ Dao, anh biết Từ Dao muốn nói gì, chỉ là một nhà họ Bạch đơn thuần, cũng không có tư cách để anh để ở trong mắt, huống hồ Cố Minh Sâm còn đắc tội nhà họ Bạch.
Cố Minh Sâm!
Trong đầu Trần Dật Thần đột nhiên xẹt qua một ý niệm, sau đó âm thầm hô, nguy rồi!
Bạch Quảng Nghĩa đã phái người tới chỗ này tìm Từ Dao, như vậy phía bên Cố Minh Sâm, tất nhiên cũng phái người tới!
Cố Minh Sâm sẽ gặp nguy hiểm!
Trần Dật Thần có chút nổi cáu, chuyện này là do anh sơ sót.
Đúng lúc này, Hàn Long gọi điện thoại tới.
“Cậu Trần, Cố Minh Sâm xảy ra chuyện.”
“Nói!” Trần Dật Thần kiếm chế cơn tức giận trong lồng ngực nói.
“Mấy anh em dưới tay nói với tôi, có hai người áo đen đến huyết tẩy hội sở của Cố Minh Sâm, giết mười mấy người, bắt Cố Minh Sâm đi.” Hàn Long trầm giọng nói, anh ta cũng không ngờ, Bạch Quảng Nghĩa lại trả thù nhanh như vậy.
“Cố Minh Sâm còn sống?” Trần Dật Thần thở dài một hơi, nghe thấy Cố Minh Sâm chỉ bị mang đi, vậy có nghĩa rằng người vẫn chưa chết.
“Hẳn là còn sống, tôi đoán Bạch Quảng Nghĩa vẫn muốn tự mình ra tay với Cố Minh Sâm, trút giận lên người Cố Minh Sâm, bây giờ Cố Minh Sâm có lẽ đã bị người ta đưa về Kim Lăng!”
“Thu xếp xong xuôi, tôi muốn lập tức đến Kim Lăng một chuyến.” Trần Dật Thần trầm giọng nói, anh còn nợ Cố Minh Sâm một món nợ ân tình, nếu quả thật ngồi nhìn Cố Minh Sâm bị giết, vậy sắc mặt anh cũng không dễ nhìn, hơn nữa cũng sẽ khiến cho trái tim mấy người Hàn Long rét lạnh.
“Cậu Trần, đã trễ thế như vậy, chỉ sợ không có vé máy bay.” Thương Châu cách Kim Lăng một khoảng, đi máy bay cũng phải mất hai đến ba giờ đồng hồ.
“Vậy mua vé tàu hỏa.” Trần Dật Thần nói, anh cũng không dễ hỏng như vậy, hơn nữa thời gian không chờ đợi, chỉ cần anh đến trễ một chút, chỉ sợ thứ nhìn thấy chính là thi thể của Cố Minh Sâm.
“Vâng, cậu Trần!” Hàn Long vội vàng đáp lại, trong lòng không khỏi cảm thán, Trần Dật Thần không giống với những cậu chủ nhà giàu khác, anh giống như một người không bao giờ máu lạnh, đi theo người như vậy, mãi mãi cũng không cần lo lắng một ngày nào đó mình sẽ bị bỏ rơi.
Cúp điện thoại, Trần Dật Thần nhìn về phía Hạ Nhược Y, cười khổ nói: “Nhược Y, có thể anh phải đi đến Kim Lăng trước, em và Từ Dao hãy cùng nhau đến sau!”
“Cố Minh Sâm xảy ra chuyện rồi?” Hạ Nhược Y cắn môi hỏi, Cố Minh Sâm xảy ra chuyện, Trần Dật Thần sẽ không lo cho bản thân mình, chỉ là đến Kim Lăng, chưa quen cuộc sống nơi đây, Trần Dật Thần chỉ sợ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Ừm.”
“Thật xin lỗi, Trần Dật Thần.” Từ Dao vô cùng áy náy, suy cho cùng, Cố Minh Sâm vì cô ta nên mới đắc tội với Bạch Quảng Nghĩa, nhưng Trần Dật Thần cứu được cô ta, nhưng không cứu được Cố Minh Sâm.
“Không sao.” Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Người còn sống, cùng lắm chỉ chịu đựng một chút đau khổ trên da thịt mà thôi!”
“Vậy bản thân anh phải cẩn thận!” Nhược Y dặn dò.
“Yên tâm.” Trần Dật Thần cười cười, sau đó ra cửa.
Sau khi ra cửa, Trần Dật Thần gọi điện thoại cho Hàn Long, để Hàn Long phái một vài người tới, hai mươi bốn giờ bảo vệ Hạ Nhược Y và Từ Dao, anh lo sau khi mình đi, Bạch Quảng Nghĩa lại phái sát thủ tới.
Sau khi đến nhà ga, Hàn Long đã đợi ở đó, đồng thời Trần Dật Thần còn phát hiện A Hào cũng có mặt.
“Cậu Trần, nửa giờ sau có một chuyến xe lửa.” Hàn Long cung kính nói.
“Ừm.” Trần Dật Thần nhẹ gật đầu, nhìn về phía A Hào: “Cậu cũng muốn đi?”
“Vâng, Cậu Trần!”
A Hào vẫn trước sau như một vẫn trầm mặc ít nói, vừa rồi lúc Bạch Quảng Nghĩa phái người tới, anh ta cũng không ở hội sợ, vậy nên Cố Minh Sâm mới bị người ta mang đi, nếu anh ta ở hội sợ, có lẽ mấy người của Bạch Quảng Nghĩa, sẽ không mang Cố Minh Sâm đi một cách đơn giản như vậy.
“Vậy thì đi cùng nhau đi!” Trần Dật Thần cũng không nói cái gì, anh vẫn rất coi trọng A Hào, là một người thông minh, hơn nữa rất coi trọng nghĩa khí, lại còn ít nói.
“Cậu Trần, có muốn dẫn thêm mấy người anh em không?” Hàn Long thử thăm dò, Trần Dật Thần chỉ đưa A Hào qua, ở bên kia có lẽ rất khó khăn.
Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Không cần, binh tốt không cần nhiều, mang quá nhiều người đi qua lại có ảnh hưởng không tốt!”
“Vâng, cậu Trần!” Hàn Long gật đầu, hoàn toàn chính xác, dựa vào thân thủ của Trần Dật Thần, mang quá nhiều người tới lại là vướng víu.
Nửa giờ sau, Trần Dật Thần và A Hào ngồi lên xe lửa.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
25 chương
142 chương
23 chương