Đỉnh cấp rể quý
Chương 720
Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả người đàn ông trung niên trọng tài đã tham gia vô số trận đấu, lúc này cũng có chút lúng túng, nhất thời không biết có cần ngăn cản đối phương tiến hành hay không.
“Hừ, một con khỉ mà thôi, mày nhớ ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!”
Ron tuy không có trực tiếp đồng ý, nhưng từ lời anh ta nói có thể nghe ra được, anh ta đã chấp nhận lời thách thức này.
“Ngài trọng tài, xin ngài và các khán giả đây làm nhân chứng, hôm nay tôi và Ron sẽ tiến hành trận chiến sinh tử!”
Trần Dật Thần không quan tâm Ron, mà chắp tay nói với trọng tài ở bên cạnh.
Trần Dật Thần vốn không muốn phá hoại quy định của cuộc thi võ học thế giới, nhưng cái đức hạnh không biết sống chết đó của Ron thực sự đã chọc giận anh rồi, cho nên anh mới nói ra trận chiến sinh tử.
Nhưng Trần Dật Thần biết nếu như chỉ đơn giản là tỉ thí thì không thể lấy tính mạng của đối phương, bởi vì lỡ như Ron thấy chuyện không hay thì còn có thể chọn đầu hàng, cho nên anh nói là trận chiến sinh tử, chỉ có như vậy mới khiến đối phương không có đường lui.
Hơn nữa, tiến hành như vậy, cho dù có giết Ron, thì tổ chức võ học thế giới cũng sẽ không có ý kiến gì với mình.
“Hừ, không biết sống chết, nạp mạng đi!”
Còn chưa đợi trọng tài nói gì, thì Ron đã gào lớn xông tới, anh ta điều chỉnh khí tức đến trạng thái tốt nhất, lúc này khí thế cực thịnh, như hổ dữ xuống núi, như muốn giết chết Trần Dật Thần.
“Tôi, trọng tài của lần này, làm chứng cho hai người!”
Trọng tài trung niên này do dự một hồi, vốn không có ngăn cản trận chiến sinh tử của hai người, mà ngược lại trực tiếp mở miệng làm chứng cho hai người.
Vốn dĩ cuộc đấu của Ron và Trần Dật Thần là vào ngày mai, nhưng trận chiến sinh tử đột ngột này, hoàn toàn làm loạn sự sắp xếp ban đầu, nhưng hai người đã quyết tâm muốn quyết sinh tử rồi, thì cũng không tiện can thiệp vào quá.
Tuy nói trận đấu đột ngột này làm ảnh hưởng đến sắp xếp phía sau, nhưng ảnh hưởng cũng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
“Được!”
“Vốn tưởng ngày mai mới được xem hai người chiến đấu, không ngờ bây giờ đã bắt đầu rồi!”
“Không sai, hơn nữa còn là trận chiến sinh tử, thật đúng là khiến người ta trông đợi!”
Khi trọng tài trung niên tuyên bố trận chiến sinh tử được thành lập thì trên khán đài được một phen sôi sục, phải nói người vui nhất là bọn họ, lúc này ai cũng hưng phấn, ngửa cổ lên hét lớn.
Đám khán giả muốn xem cuộc đấu căng thẳng và kích thích, mà lúc này không có thứ gì có thể khiến người ta chú ý bằng trận chiến sinh tử nữa, mua vé đúng là không uổng phí, đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Đừng nói đến mấy khán giản bình thường này, mà ngay cả các võ giả xung quanh, có người xem đấu, cũng có người tham gia đấu, bất kể bọn họ có thân phận gì, thì lúc này cũng đều bị trận chiến sinh tử của Trần Dật Thần và Ron thu hút.
Trận chiến sinh tử của Trần Dật Thần và Ron, bọn họ vốn không bất ngờ, cho dù là Đông Thần hoặc là bọn người Hồng Dịch đều có thâm thù đại hận với Trần Dật Thần, trận chiến sinh tử vốn không lạ, chỉ là không ngờ cuộc đấu lại đến sớm như vậy.
Mà Võ Chí Châu ngồi ở khu VIP lúc này, sắc mặt vô cảm, vốn không có bị xao động vì trận chiến sinh tử của hai người Trần Dật Thần và Ron.
Nhưng Solo Childef ở không xa kia, lúc này trên mặt mang đầy nụ cười lạnh, nhìn Trần Dật Thần ở trên sàn đấu, như đã nhìn thấy cảnh tưởng chết thảm của Trần Dật Thần rồi vậy.
“Hai người đều là cao thủ, không biết hai người ai sẽ giành chiến thắng đây?”
Câu hỏi này vừa được đề ra thì tất cả mọi người đều bàn tán.
“Theo tôi thấy, thì người thắng chắc chắn là Trần Dật Thần rồi!”
“Ừm, không sai, tôi cũng cho là như vậy, Trần Dật Thần bất luận là những sự tích trước đây, hay là mấy cuộc đấu lần này, thì đều có thể nhìn ra được thực lực thâm hậu của anh ta!”
“Không không không, tôi lại thấy ngược lại, phải biết sự tích hoặc thực lực của Trần Dật Thần ngay cả chúng ta mà cũng đều biết, thì đừng nói tới Ron, ở dưới tình hình này mà đối phương còn dám ứng chiến, điều đó nói rõ là có nắm chắc rất lớn!”
“Không sai, có thể là tên Ron này lắm.”
Đối với cuộc đấu này, tất cả mọi người đều bàn tán kịch liệt, một bên cho rằng Trần Dật Thần sẽ thắng, bên còn lại cảm thấy Ron có hy vọng thắng được, vì vậy mà cãi nhau ầm trời.
Mà mấy võ giả ở bên kia cũng chẳng rảnh rỗi, hơn nữa đều đang đưa ra đánh giá thực lực của hai người.
Chỉ có điều quan điểm của bọn họ cũng xuất hiện chia rẽ, có người ủng hộ Ron, cũng có người ủng hộ Trần Dật Thần, nhưng tổng thể mà nói, người cho rằng Trần Dật Thần có thể thắng là không ít.
Chính vào lúc tất cả mọi người đều đang suy đoán cho trận chiến sinh tử này, thì Trần Dật Thần đã nhúc nhích, anh vốn không có ra tay với Ron, mà đi đến bên cạnh Fedido.
Lúc này trọng tài đã đồng ý cho cuộc đấu của hai người, nhưng Trần Dật Thần không có vội, trước khi đấu, anh phải thu dọn xác cho Fedido, không thể để thi thể anh ta nằm ở đây được.
“Xin lỗi, là tôi đã hại cậu!”
Trần Dật Thần chậm rãi ngồi xổm xuống, trong lời nói ngập tràn sự tự trách, đôi mắt Fedido mở to, chết không nhắm mắt, Trần Dật Thần giơ tay lên khép mắt lại cho anh ta, sau đó nói: “Fedido, cậu yên tâm, thù của cậu, tôi sẽ báo cho cậu!”
Trần Dật Thần bế thi thể của Fedido lên đi về phía rìa của sàn đấu.
Trên sàn đấu, đội trưởng của nước Pakistan lập tức tiến lên trước.
“Sao thế? Không phải là sợ chết, muốn chạy đó chứ?” Vẻ mặt Ron mang đầy vẻ mỉa mai, lúc này khí tức của anh ta đã được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, có thể ra tay vào bất kỳ lúc nào.
Lúc lời nói truyền đến, Trần Dật Thần vốn không có đáp lại, mà bế thi thể của Fedido, chuẩn bị giao cho đội trưởng của Ba Quốc.
“Hừ, ấu trĩ, vào lúc này rồi mà còn gom xác cho một tên phế vật, không biết lát nữa ai dọn xác cho mày nữa!”
Thanh âm vừa dứt, Ron đột nhiên xông về phía Trần Dật Thần, hiển nhiên muốn đột ngột xông lên giết Trần Dật Thần vào lúc này một cách bất ngờ.
Không ngờ Ron lại là loại vô nhân tính như vậy, ngay cả cơ hội gom xác cũng không cho nữa.
Đối với Fedido, trong lòng Trần Dật Thần hổ thẹn, nếu như không phải vì mình thì Fedido cũng sẽ không chết, nếu đã chết rồi thì anh muốn gom xác cho đối phương, chỉ là anh muốn như vậy, nhưng Ron vốn không cho anh chút cơ hội nào.
Lúc này sự phẫn nộ của Trần Dật Thần đã đột phá đến đỉnh điểm, sau khi đặt Fedido xuống, liền quay người tức giận gào một tiếng: “Mày tìm chết!”
Chỉ thấy Trần Dật Thần búng chân một cái, mặt đất xuất hiện một vết nứt, tốc độ lập tức đạt đến đỉnh điểm, xông về phía Ron.
“Xem thử là ai chết!”
Ron hừ lạnh một tiếng, một tay đấm ra, tung thẳng về phía mặt của Trần Dật Thần.
Võ thuật của nước H có thể nói là trăm hoa cùng nở, so với bên Âu Mỹ chỉ chú trọng quyền pháp và kiếm pháp.
Đừng thấy Ron chỉ vung một đấm đơn giản như vậy, nắm đấm này rất có uy lực, cái này chính là “Chiến Thần Quyền” nổi danh đỉnh đỉnh của Âu Mỹ, chiêu này được tạo ra bởi một bậc thầy vào thế kỷ trước, dung nạp bằng cú đấm của Indian, Hồng Môn ở nước H và Phật giáo ở Ấn Độ, có thể nói là sáng lập bằng cách dung nạp chiêu thức của các môn pháp, cực nguy hiểm và khủng bố.
Mà có sát thương nhiều nhất trong Chiến Thần Quyền chính là Chiến Thần Bạo.
Tuy tên có hơi bình thường, nhưng uy lực của chiêu này lại không bình thường, nghe nói người sáng lập sau khi nhìn thấy hình dạng của bom nổ, đã mô phỏng ra nó, dung nhập nội kình vào nắm đấm, sau đó trực tiếp tấn công vào cơ thể đối phương, sau đó phá hoại cơ cấu cơ thể của đối phương.
Ron vừa ra tay thì đã là sát chiêu mạnh nhất, tất cả những thứ này là vì cái chết của Lý Xương Hy trước đó đã nhắc nhở anh ta, đừng thấy anh ta xem thường Trần Dật Thần, nhưng khi thật sự giao đấu, anh ta lại lên tinh thần rất nhiều..
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
15 chương
30 chương
29 chương
640 chương
501 chương