Đỉnh cấp rể quý

Chương 69 : mùi vị của son môi không tệ

“Thẩm tổng đã ăn cơm tối hay chưa, nếu không thì ngồi xuống cùng ăn luôn đi, món ăn ở đây có mùi vị cũng không tệ lắm đâu.” Trần Dật Thần cười nói, mấy ngày nay Thẩm Kình Thiên vẫn luôn ở châu âu vì chuyện của núi ngọc tuyền mà bôn ba, cũng không biết đã tiến triển như thế nào rồi. “Cậu Trần, tôi không đói bụng.” Thẩm Kình Thiên nhắm mắt nói, sao ông ta không đói bụng được, mới vừa xuống từ trên máy bay, nước vẫn còn chưa kịp uống một ngụm thì đã chạy đến đây rồi, nhưng mà lúc này ông ta cũng không dám dùng cơm cùng với Trần Dật Thần. “Vậy thì thôi.” Trần Dật Thần cũng không kiên trì nữa, lại ăn mấy miếng, Trần Dật Thần đứng dậy nhìn đám người ở hiện trường một chút, thản nhiên nói: “Ngày hôm nay, chuyện xảy ra ở đây tôi không hy vọng có bất kỳ người nào nói ra ngoài.” Đám người đương nhiên vội vàng gật đầu, nói đùa à, người đàn ông có thể để cho Hàn Long cam tâm tình nguyện làm chó, để Thẩm Kình Thiên tình nguyện cúi đầu, địa vị tuyệt đối cao đến chân trời, người như thế này muốn chơi chết bọn họ so với chơi chết một con kiến còn dễ dàng hơn. Ai dám chọc vào? “Mặt khác, Thẩm tổng, Hàn Long, tôi mong rằng hai người giữ bí mật thân phận của tôi.” Trần Dật Thần cười nói, có rất nhiều chuyện cần anh đứng ở phía sau để khống chế, anh cũng không thể ra mặt được. “Vâng cậu Trần, cậu yên tâm đi.” Đương nhiên là hai người bọn họ nhanh chóng gật đầu, vốn dĩ Thẩm Kình Thiên biết thân phận thật sự của Trần Dật Thần, Hàn Long thì có thể đoán được một chút. Có thể để cho Thẩm Kình Thiên cung kính như thế, đồng thời còn mang họ Trần, còn có thể có liên quan đến hạng mục núi tuyền sơn ở Thương Châu. Ngoại trừ Trần Dật Thần, cậu cả nhà họ Trần – vị thần long nhìn không thấy mặt thì còn có thể là ai nữa. Chỉ là… Đây chính là cậu cả của nhà họ Trần đó, trong đáy mắt của Hàn Long xẹt qua một tia khẩn thiết, nếu như ông ta sớm biết thân phận thật sự của Trần Dật Thần, không cần Trần Dật Thần phải ép buộc ông ta, ông ta sẽ chủ động chạy đến quỳ xuống làm chó cho Trần Dật Thần. Không phải vì anh, chỉ vì sau lưng của Trần Dật Thần chính là nhà họ Trần! Vô số người chen lấn nhau cũng không thể nào có liên quan được với nhà họ Trần. Trần Dật Thần bước ra cửa một mình, sau khi bước ra ngoài thì liền nhìn thấy một mình Hạ Nhược Y đang đứng cô đơn ở đó. Thấy Trần Dật Thần bình yên vô sự, Hạ Nhược Y cũng không khống chế mình được nữa, nhào tới ôm chầm lấy Trần Dật Thần. Nhìn hốc mắt của Hạ Nhược Y đỏ ửng, Trần Dật Thần cảm thấy đau lòng. “Được rồi, không sao rồi.” Trần Dật Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Hạ Nhược Y, nói lời an ủi. “Sau này không cho phép tùy tiện đánh nhau với người khác nữa.” Hạ Nhược Y nhắn khuôn mặt nhỏ nhắn lại mà dạy dỗ, lúc nãy vừa mới đi ra ngoài thì cô liền phản ứng được lúc đó Trần Dật Thần có thể đi cùng với cô, tin tưởng là Thẩm Hà Du cũng không dám cản trở, nhưng mà Trần Dật Thần lại ở lại. Mặc dù là không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể làm cho cô lo lắng một hồi lâu. Trần Dật Thần cười khổ gật đầu, nếu như có thể nói thì anh cũng muốn nói chuyện đạo lý với người khác. Nhưng có một vài người, bạn nói chuyện đạo lý với hắn ta thì hắn ta lại nói chuyện bằng nắm đấm với bạn, bạn nói chuyện nắm đấm với hắn ta thì hắn ta lại muốn nói đạo lý với bạn. “À đúng rồi, anh…” Hạ Nhược Y do dự nhìn Trần Dật Thần, muốn hỏi tại sao thân thủ của Trần Dật Thần lại giỏi như vậy, nhưng lời nói đến miệng thì lại bị cô nén trở về. Bởi vì đây là bí mật của Trần Dật Thần, cô muốn đợi Trần Dật Thần chủ động nói với mình. “Sao vậy?” Trần Dật Thần ngẩng đầu lên. “Không có gì, lần trước ở Golden Age, có phải là anh đã cứu em hay không?” Hạ Nhược Y hỏi, lần trước Trần Dật Thần nói là đúng lúc gặp phải cảnh sát mới cứu được cô, nhưng mà bây giờ xem ra căn bản cũng không phải là cảnh sát, mà là Trần Dật Thần. Bao gồm cả lần ở Cổ Nguyệt Sơn Trang với Từ Dao, Cố Minh Sâm cũng không phải là nhìn thấy cô mới bị dọa đến nỗi hoảng hốt, mà là nhìn thấy Trần Dật Thần. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Hạ Nhược Y có chút phức tạp, dường như trên người của Trần Dật Thần có rất nhiều bí mật. “Là anh.” Trần Dật Thần cũng không phủ nhận, hôm nay Hạ Nhược Y đã nhìn thấy thân thủ của anh, tiếp tục lừa gạt nữa thì cũng không có ý nghĩa gì. “Ừ, về nhà thôi.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp đã lộ ra nụ cười. “Được.” Trần Dật Thần mỉm cười nói. “Đúng rồi Nhược Y, son môi trên môi của em là nhãn hiệu gì vậy?” Trần Dật Thần làm như lơ đãng mà hỏi. “Anh hỏi cái này để làm gì?” Hạ Nhược Y thắc mắc. “Không có gì, chỉ là cảm thấy son môi này có mùi vị rất không tệ.” Trần Dật Thần nghiêm túc nói. “Anh muốn chết hả!” Khuôn mặt nhỏ của Hạ Nhược Y lập tức đỏ bừng lên, nhéo mạnh một cái vào lớp thịt ở bên eo của Trần Dật Thần, sao có thể không biết được Trần Dật Thần đang nhắc đến chuyện lúc nãy cô chủ động hôn anh. “Sao vậy, anh cũng chỉ nói là son môi có mùi vị không tệ thôi mà, em nghĩ đi đâu đó.” Trần Dật Thần một mặt vô tội. Hạ Nhược Y tức giận trừng mắt nhìn Trần Dật Thần một chút, cô phát hiện lá gan của Trần Dật Thần càng ngày càng lớn, cũng dám đùa giỡn cô, nhưng mà cô rất thích bầu không khí giữa hai người như là hiện tại. Trước kia Trần Dật Thần đối xử với cô rất lạnh lùng, hai người ở cùng với nhau ngay cả trò chuyện cũng ít, càng không có đến việc nói đùa. Có điều là bây giờ cô và Trần Dật Thần càng ngày càng giống với một đôi vợ chồng nhỏ yêu thương nhau. Sau khi Trần Dật Thần đi rồi, trên tầng cao nhất của tòa nhà Hoàng Hậu. Vẻ mặt của Thẩm Kình Thiên căng cứng cực kỳ. “Cậu nói là một mình cậu Trần, chẳng những đánh ngã được mười người vệ sĩ của Hà Du, ngay cả Phương Đào là đàn em của cậu cũng không phải là đối thủ của cậu Trần?” Hàn Long cười khổ gật đầu nói: “Nói thật đó, ông chủ Thẩm à, cho đến bây giờ tôi cũng không dám tin tưởng trên đời này lại có người giống như cậu Trần. Thân thủ thì không nói, còn có bối cảnh cao ngất trời, dạng người nhân trung chi long như thế này sao lại can tâm tình nguyện đi ở rể ở nhà họ Hạ nhỏ bé vậy?” “Tôi cũng không biết nữa.” Thẩm Kình Thiên thở dài, tiếp tục nói: “Từ lúc mới bắt đầu thì tôi đã nhìn không thấu cậu Trần này rồi, bây giờ càng ngày càng nhìn không thấu.” “Ừ đúng rồi ông chủ Thẩm, khoảng thời gian trước chuyện Cố Minh Sâm bị người khác chặt một cánh tay, anh có biết không?” Hàn Long thử thăm dò, Cố Minh Sâm và ông ta đều là ông trùm của thế giới ngầm ở thành phố thương châu, cho nên ở bên chỗ của Cố Minh Sâm có gió thổi cỏ lay gì thì đều không thể gạt được ông ta. Bị chặt một cánh tay, chuyện lớn như vậy đương nhiên Hàn Long cũng biết, nhưng mà Cố Minh Sâm vẫn luôn giữ kín như bưng về chuyện này, ông ta đã nghe ngóng một hồi lâu mà cũng không nghe ra được tin tức gì. Bây giờ xem ra việc này cũng không thoát khỏi liên quan với Trần Dật Thần. “Có biết.” Thẩm Kình Thiên gật đầu: “Ý của cậu là tay của Cố Minh Sâm là do cậu Trần chặt à?” “Nếu như không có bất ngờ gì thì chính là cậu Trần.” Hàn Long nói. “Được rồi, chuyện này cứ bóp chết ở trong lòng đi, sau này đừng nhắc tới nữa.” Thẩm Kình Thiên dặn dò. Trước kia ông ta chỉ kiêng kỵ nhà họ Trần ở phía sau của Trần Dật Thần, nhưng mà bây giờ ông ta lại bắt đầu kiêng kị con người của Trần Dật Thần! Sau khi về nhà với Hạ Nhược Y, lại phát hiện Từ Dao không có ở trong nhà. Trần Dật Thần không khỏi nhíu mày, bởi vì duyên cớ ở lầu một cho nên anh biết rõ hai ngày nay Từ Dao đều trở về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, hơn nữa mỗi lần về nhà thì trên người đều là mùi rượu nồng nặc. Hiển nhiên Từ Dao đã gặp chuyện gì đó, chỉ là cô ta không nói thì Trần Dật Thần cũng không hỏi. Hi vọng không phải là một chuyện lớn gì, Trần Dật Thần thở dài ở trong lòng. Bạn bè của Hạ Nhược Y đã ít rồi, bạn thân cũng chỉ có một mình Từ Dao thôi, nếu như Từ Dao xảy ra chuyện gì, vậy thì Hạ Nhược Y cũng sẽ không vui vẻ.