Đỉnh cao phú quý

Chương 307 : StringcapitalizeMục Tư Nhã Nói

“Ca … Cayenne?” “Không thể nào, Zotye còn tạm dược.” “Ngươi có bị mù không? ngươi có biết nhìn vào logo không, là Cayenne đó ba”. “Hả, ừ đúng rồi, tôi mù thật. đi giao đồ ăn nhanh chạy Cayenne sao?” “Thuê sao?” “Thuê Cayenne để giao đồ ăn?” “…” Các bạn học của Bạch An Tương đều bịt miệng lại vì kinh ngạc, cả đám đều trầm giọng nói. Lương Siêu hai mắt co rút lại đầy sắc bén. Nói tránh ra thật là cường điệu, nhưng mọi người lúc này dường như đã quên vẫy tay chào tạm biệt Bạch An Tương. Bạch An Tương cúi đầu, lẳng lặng mở cửa ngồi vào ghế phụ bên tay lái. Cayenne,mọi người đang chói mắt về nó,liền phóng đi. Mọi người ngẩn ra, đứng ở nơi đó một hồi lâu, quên mất định thần lại. Tuy nhiên, điều khiến họ ngạc nhiên. Cayenne cũng không lái đi ra ngoài bao xa, và dừng lại cách đó không xa, trước một tòa nhà biệt thự tốt hơn. “Hả? Tại sao hắn ta lại dừng lại?” “Xem điều này có nghĩa là gì, không chạy đi nữa sao?” “Chạy đi?” Lương Siêu chế nhạo “Vịnh Ánh Trăng là nơi nào? Thích là vào được sao? “Bảo vệ của Vịnh Ánh Trăng, nói không khoa trương nhưng có thể nói rằng đây là bảo vệ quyền lực nhất Tân Dương .bọn Họ không sợ bất kỳ thân phận hay địa vị nào cả, bởi vì Vịnh Ánh Trăng là bất độn sản của sản nghiệp Tập Đoàn Cẩm Đông, và nó ở Tân Dương là có Địa vị tồn tại cao quý nhất. “ “thuê một chiếc Cayenne, có thể tùy tiện ra vào biệt thự Vịnh Ánh Trăng sao? Nằm mơ .” Trước khi Lương Siêu lên tiếng, mười mấy nhân viên bảo vệ đã bước ra khỏi biệt thự kia. “Nhìn xem, có nhân viên bảo vệ ra chặn xe.” “Quả thật, Anh Siêu nói đúng. Nhân viên bảo vệ ở Vịnh Ánh Trăng là số … ái !” Cuộc thảo luận của mọi người đột ngột dừng lại. Không khí đột ngột như đóng băng, yên tĩnh đến chết người. Nhóm người này một lần nữa khôi phục lại vẻ kinh ngạc lúc trước. Khung cảnh vào lúc đó không chỉ là một câu nói có thể diễn tả hết được sự bàng hoàng của mọi người. Mười mấy nhân viên bảo vệ đi tới Cayenne, một trong số họ gõ cửa kính xe, Trình Uyên mở cửa sổ xuống, nhân viên bảo vệ vội vàng cúi chào, những người khác cũng cúi chào ngay ngắn. Và cánh cổng biệt thự ở Vịnh Ánh Trăng từ từ mở ra, chiếc xe Cayenne hùng vĩ di chuyển. Nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng không biết nói gì vào lúc này. Thay vì nói lúc trước, nghĩ rằng Lương Siêu nói Trình Uyên đang khoác lác,nhưng bây giờ … hoàn toàn chết lặng. “hắn ta thực sự là một người giao đồ ăn nhanh sao?” “Tôi nhớ hắn ta nói rằng hắn ta có rất nhiều biệt thự như thế này?” “chẳng lẽ hắn ta nói là sự thật?” “tiểu tử này tên gọi là gì?” “Tôi không để ý, hình như gọi là Trình gì ấy?” “Trình Uyên?” ” Đúng đúng đúng. . . !” “Trình Uyên? Trình Uyên … Trình …?” Khi cô gái tên Hách Linh nghe thấy tên Trình Uyên lần nữa, cô cau mày, nhai liên tục. Cô luôn cảm thấy cái tên đó rất quen thuộc, như thể đã nghe thấy ở đâu đó. Lúc nhớ tới Trình Uyên nói lúc trước anh có rất nhiều biệt thự như vậy, Hách Linh đột nhiên sửng sốt. “Làm Sao vậy Linh, cô biết chồng của Bạch An Tương sao?” “Trình Uyên …” Hách Linh sắc mặt thay đổi rõ rệt, giống như vừa mới xem phim kinh dị, giọng nói run run “Nếu, nếu tôi nhớ không lầm, cha tôi hình như có nhắc tới người này.” “Trình Uyên … hắn ta… không ngài ấy là … chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông!” “Hả!” Đột nhiên, mọi người sững sờ. Lương Siêu há hốc mồm càng thêm kinh ngạc, cảm thấy chuyện này quá vô nghĩa, không thể, không thể nào, chủ tịch của công ty nào lại nhàn rỗi như vậy, đi giao đồ ăn nữa chứ? Và hắn ta lại rất trẻ nữa? Cũng trẻ như những người này. “Không phải nói, Bạch An Tương gả cho một tên phế vật ở rể sao?” “Cái này … không thể nào?” Một số người vẫn không muốn tin vào điều đó. Hách Linh cau mày nói: “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là cùng tên cùng họ.” Cô hi vọng Trình Uyên thật sự chỉ trùng tên và họ với chủ Tập Đoàn tịch Cẩm Đông, nếu không … Cô cùng mọi người đã thuyết phục Bạch An Tương bỏ Trình Uyên đi theo Lương Siêu, rồi còn nói là cái gì mà đi theo Trình Uyên cái loại người này sẽ không có tiền đồ, nếu là cô, thì cô nhất định sẽ chọn Lương Siêu Nhưng trên thực tế? Nếu Trình Uyên thật sự là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, đừng nói là ly hôn, nếu như có thể gả cho Trình Uyên, cho dù để cô làm vợ bé cũng muốn. Tất nhiên, đây chỉ là quan điểm sống cá nhân của cô và không liên quan gì đến người khác. Nhưng có một điều vẫn khiến Hách Linh lo lắng, nếu Trình Uyên này thực sự là chủ tịch của Tập Đoàn Cẩm Đông, thì những gì cô ấy nói với Bạch An Tương sẽ truyền đến tai Trình Uyên, liệu cha cô có bị ảnh hưởng gì không? Xét cho cùng, công ty của cha cô cũng là của Tập Đoàn Cẩm Đông. “Ha Ha … cái gì mà cùng tên, chồng An Tương chính là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông.” Lúc này, Mục Tư Nhã một mực giữ yên lặng bỗng nhiên lúc này lên tiếng cười chế nhạo nói. Lời này vừa nói ra, nó lại gây náo động, sóng to gió lớn nổi lên. Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Bạch An Tương và Mục Tư Nhã, cho nên nếu là người khác có thể vẫn nghi ngờ lời nói này, nhưng với lời của Mục Tư Nhã thì không ai không tin. Nhưng mà, không ngờ Mục Tư Nhã gọi Bạch An Tương đi cùng sẽ bị Lương Siêu quấy rối, còn có những người bạn học này hóa ra trợ thủ cho Lương Siêu. Trình Uyên nói không sai, nếu Bạch An Tương ly hôn với anh, người khác theo đuổi Bạch An Tương, chuyện này rất bình thường, thì Mục Tư Nhã cũng không cảm thấy tội lỗi. Nhưng vấn đề là Bạch An Tương và Trình Uyên không có ly hôn, cô biết Bạch An Tương hơn ai hết. Cho nên cô mới hối hận khi gọi Bạch An Tương đến đây, nhìn Trình Uyên cùng đám bạn học cũ này tiếng ra tiếng vào,thì cô đều im lặng. Hành động của những người này khiến cô rất không khỏi xấu hổ, vì vậy cô vui vẻ nói cho những người này biết thân phận của Trình Uyên và cho họ biết có núi này cao còn núi khác cao hơn. “Trình Uyên, chồng của An Tương, đương nhiên khi An Tương kết hôn, anh ấy chỉ là một cậu bé nhà quê nghèo nàn, không phải chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông gì cả. Thật ra sau này tôi mới biết được chuyện này.” “Ban đầu, tôi chỉ coi anh ấy như một phú nhị đại gia, nhưng sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra và tôi biết mình đã sai.” Nói đến đây, Mục Tư Nhã cố tình hay vô tình liếc nhìn Lương Siêu một chút. “Anh ấy không giống như phú nhị đại giàu có nào đó, chỉ biết thừa kế tài sản của cha mẹ.” “Ngược lại, từ khi kế thừa Tập Đoàn Cẩm Đông, anh ấy đã không dựa vào năng lực của cha mẹ, khi bị Long Đằng , tập đoàn Trung Thượng khiêu khích lúc đó, tự mình đã lật hai ngọn núi lớn này.” “Có thể các ngươi sẽ nói anh ấy chỉ là may mắn như Lương Siêu nói. Trước đây Trương siêu đã hỏi Trình Uyên, anh ấy có thể cho An Tương cuộc sống gì? Anh ấy có thể cho An Tương được cái gì?” Mục Tư Nhã càng ngày càng lật bài ngữa. “Có lần tôi đang ngồi ăn với An Tương và anh ấy đang ở trong một nhà hàng. Nhà hàng bốc cháy. Chân An Tương bị kẹt trong khe cắm thẻ không rút ra được. Có người hô hoán bình xăng bốc cháy nên khiến ai cũng kinh hãi và cùng trốn thoát ra khỏi nhà hàng. “ “Lúc này, điều khiến tôi ngạc nhiên chính là Trình Uyên không hề chạy trốn, không những không chạy thoát mà một thân một mình xong vào đó, dùng tay không tắt bình gas đang cháy rồi dập lửa bằng một cái bình chữa cháy. Lúc đó, bàn tay của anh ấy … ha ha, nó có mùi thịt nướng. “ ” Giống với loại chuyện này còn có rất nhiều!” “Tôi rất ghen tị với An Tương, không phải vì chồng cô ấy là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, mà bởi vì cô ấy có một người chồng sẵn sàng vì cô ấy hi sinh mọi thứ vì cô ấy.” ” Cho nên, lúc trước anh ấy trả lời ngươi, có thể cho An Tương tất cả đều là sự thật, bởi vì anh ấy không chút do dự nào đem tính mạng dành cho cô ấy.” Hít sâu một hơi, Mục Tư Nhã tinh nghịch nhìn Lương Siêu. ” Ngươi có thể như vậy sao?” ” Cho nên, ngươi dựa vào cái gì mà muốn cướp vợ của người khác?” .