Đỉnh cao phú quý
Chương 306 : StringcapitalizeVợ Ơi Lên Xe
“Họ Trình kia, ngươi có gan nói lại một lần nữa xem!” Ngay khi giọng nói của Trình Uyên vừa rơi xuống, liền có người vỗ bàn đứng dậy.
Có người chỉ vào mũi Trình Uyên nói: “Đừng tưởng ngươi là chồng An Tương, liền có thể được đà lấn tới, ngươi chửi ai là…” Người đàn ông chưa kịp nói xong, ngón tay của hắn bị Trình Uyên nắm chặt một cách thô bạo.
Mặc dù trên người Trình Uyên có thương tích, nhưng tốc độ phản ứng của anh vẫn nhanh hơn những người này, dù sao anh cũng là người đã từng thấy các cao thủ xuất chiêu, thậm chí đánh nhau với bọn họ.
Hơn nữa thực lực của anh cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, tuy rằng chỉ mới được Bạch Long huấn luyện mấy ngày, nhưng thực tế Bạch Long đã huấn luyện anh hơn chục ngày, đều là rèn luyện qua cách chống đỡ và tấn công.
“Á, đau … đau đau …” Người chỉ ngón tay bị Trình Uyên nắm chặt không nhịn được cúi thấp xuống, hai chân co quắp lại.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người đều đứng lên, hung ác nhìn Trình Uyên, “Thả hắn ra!” “mau dừng tay!” Ngay cả Bạch An Tương cũng đứng dậy kéo cánh tay Trình Uyên, lo lắng nói “Trình Uyên, anh muốn làm cái quái gì vậy?” Đối mặt với một đám người, Trình Uyên không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, mà nhẹ nhàng cười.
“Quả thực mà nói, các ngươi so với ta đáng thương hơn nhiều.” “Nói là nễ mặt An Tương, mới để cho ta ngồi đây, và không chấp nhặt với ta.
Ngược lại mới chính là ta là người đã nễ mặt mũi An Tương đối với các ngươi, mới không nghĩ so đo với các ngươi? “ “các ngươi cho rằng vợ ta gã cho một người dân quê nghèo như ta đây, Thì các ngươi đắc ý vậy sao?” “Tên cặn bã đó quấy rối vợ ta, các ngươi đều cùng một lớp không những không nói lý lẽ, mà còn giúp tên cặn bã đó thuyết phục vợ ta theo hắn. con mẹ chúng mày Đây đều là cái tình nghĩa bạn học cũ với nhau sao?” “Các ngươi cho rằng mình đang đứng trên một tầm cao đáng để được ghen tị và ao ước sao, rồi tỏ ra thương hại vợ ta sao.” “Xin lỗi, không cần, bởi vì các ngươi trong mắt ta thật sự là quá đáng thương.” Trình Uyên đang nói chuyện liền buông ngón tay người đó ra, cầm ly rượu lên lắc lắc nói: “đây là rượu Trường Thành rõ ràng mà các ngươi đều hét rằng là Lạp Đồ này nọ, thử nói xem các ngươi không phải đáng thương là cái gì” ? “ Anh lắc chiếc cốc trong tay, rượu đỏ quay cuồng trong ly, và trước khi tĩnh lặn trở lại, trên thành ly đã xuất hiện những giọt nước nhỏ giọt.
Tiện thể, Trình Uyên đưa ly rượu xuống dưới mũi ngửi.
“trước kia Ta chưa uống qua rượu vang đỏ.
Mọi người nói với ta rằng giọt rượu dày và càng dày thì rượu càng ngon.
Nhưng sau đó ta uống nhiều hơn và ta biết được rằng chiếc ly treo chỉ là để thử nồng độ cồn của ly rượu vang đỏ.
Đó chỉ là một tiêu chuẩn.
“ “Mặc dù ta không biết hắn để đầu bếp thêm phụ gia gì vào rượu vang đỏ này, nhưng ta chắc chắn rằng thứ này thực sự không tồi và có thể thay đổi hương vị chung và độ đặc của rượu.” “Nhưng … theo ta được biết, Lạp Đồ nước Pháp được lên men trong thùng gỗ sồi, nên cũng có mùi thơm của gỗ sồi.
Nếu không tin, các ngươi có thể tự mình ngửi thử mùi rượu xem.” Đám người này đã bị Trình Uyên hù sững sốt một chút, huống chi có người tin là thật đưa mũi ghé sát vào ly rượu để ngửi.
Lúc này, Lương Siêu lại chế nhạo, “Xem ra ngươi không chỉ khoe khoang mà còn bịa đặt và nói giống như thật vậy.
Nếu hôm nay ngươi không mặc quần áo đang đi làm này, có lẽ mọi người ở đây đã thực sự tin vào điều xấu xa này của ngươi.” Một lời nói khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
“Đúng vậy, ngươi là một người giao đồ ăn nhanh, còn nói rằng thật sự đã uống qua rượu thượng đẳng nữa chứ?” “Thực sự là có thể khoác lác.” Trình Uyên không quan tâm đến sự chất vấn cùng trơ trẻn của mọi người, thậm chí còn nở một nụ cười đầy ẩn ý nói: “Anh Lương Siêu à, anh đừng quên, rượu Trường Thành của anh là do tôi đây đưa đến. tổng cộng Có năm thùng, và ba mươi bình.” ! “ Yên tĩnh.
Yên lặng như chết.
Lương Siêu cứng họng.
Mọi người cũng choáng váng.
Lương Siêu cuối cùng cũng sững sờ, dù có biện hộ như thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì trong lúc chế nhạo thân phận người giao hàng của Trình Uyên, họ đã quên mất tại sao anh,một người giao hàng lại xuất hiện ở đây.
Hắn ta có thể giải thích được gì nữa? … Có người bắt đầu cúi đầu nhìn ly rượu.
Có người yên lặng đem ly rượu trong tay buông xuống.
Tại cảnh này, sắc mặt của mọi người đột nhiên biến đổi rất xấu.
Với bầu không khí này, cuối cùng Bạch An Tương cũng bùng phát, cô đột nhiên đứng lên chỉ trích Trình Uyên “Trình Uyên, đủ rồi!” Thế nhưng là.
.
.
Do cô đứng lên quá quyết liệt, váy vướng vào chân ghế , thân thể có chút không đứng vững, bất ngờ ngã sang một bên.
Trình Uyên nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
Cùng lúc đó, Lương Siêu cũng nhất thời không rời chú ý khỏi Bạch An Tương, cũng đưa tay ra giúp đỡ.
Bạch An Tương không ngã, nhưng bị hai người đàn ông giữ chặt eo.
Đối với một cô gái chưa chồng, điều này có thể ngọt ngào đến nao lòng, nhưng với một người phụ nữ đã có gia đình, điều này sẽ chỉ cảm thấy sắc mặt nóng lên.
“Bập!” Trình Uyên chịu đựng cơn đau,ôm Bạch An Tương vào lồng ngực của mình, nhân tiện một cước đá vào đầu gối Lương Siêu.
Lương Siêu đau đớn lập tức quỳ xuống trước mặt họ.
“Ta sẽ trịnh trọng nói cho ngươi một lần nữa.
Đây là vợ của ta.
Tốt hơn hết là ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Trình Uyên lạnh giọng nói với Lương Siêu.
Lương Siêu bị Trình Uyên một cước đạp ngã, sắc mặt trong nháy mắt biến mất, đột ngột đứng lên, tức giận nói: “Đồ chó chết, ngươi dám đánh ta!” “Đúng!” Trình Uyên gật đầu,rồi tự tin nói “Ta dám đấy, ngươi dám khiêu chiến với ta sao? “…” Mọi người ngẩn ra.
Cái này là gì đây? Đã đánh người còn tỏ vẻ thách thức? Nhưng ngay cả như vậy, Lương Siêu thực sự dám khiêu chiến với anh sao? Rõ ràng Lương Siêu còn phải lo lắng hình tượng của chính mình trước mặt đám bạn học, huống chi là trước mặt Chu Kiệt, hắn là một người đáng kính lại đang có cuộc sống an nhàn, nếu muốn khiêu chiến, sao lại có thể đánh bại một người thường xuyên luyện tập được? “Quả thực không cần thiết phải ở lại nữa.” Trình Uyên kéo tay nhỏ của Bạch An Tương rồi nói, “Món này, rượu này,của người này đều không có ý nghĩa.” Bạch An Tương thân thể khẽ run lên.
Mặc dù cô rất không vui khi Trình Uyên làm ra sự việc như vậy, nhưng hiện tại rõ ràng cô đã trở thành tâm điểm của mọi người.
Cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, Trình Uyên nói cô đi, cô đương nhiên đồng ý, muốn quay đầu cũng không quay lại.
Trình Uyên nói với Bạch An Tương, “chúng ta Đi thôi.” Bạch An Tương gật đầu.
Trình Uyên nắm lấy tay Bạch An Tương, hai người bước ra ngoài.
Một đám bạn học tròn xoe mắt nhìn, cuối cùng cũng có người đứng lên nói: “Anh Siêu, ở nhà quên có việc chưa giải quyết, cũng xin đi trước .” “Tôi đi chung với A Lượng , nên tôi cùng về với hắn luôn.” “Siêu Ca, tôi cũng về mua sữa bột cho con…” Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, thế là một đám người đứng dậy chào tạm biệt.
Khuôn mặt tức giận của Lương Siêu lúc xanh lúc đỏ.
Mọi người đều dắt nhau ra khỏi cửa, Lương Siêu thấy Bạch An Tương đứng ở cửa, không khỏi đi tới gần “An Tương, hắn đâu?” Bạch An Tương nói: “Đi lấy xe.” Lấy xe? Lương Siêu trong lòng cười nhạo, thầm nghĩ, Vịnh Ánh Trăng không cho phép đậu xe điện tùy tiện, nhất định phải đặt quảng trường.
“An Tương, bằng không anh đưa em về trước, anh có chiếc BMW.” Một nhóm người chào tạm biệt Lương Siêu, những người khác lại gần Bạch An Tương rồi nói: “An Tương, mặt cô rất đỏ, có phải bị bệnh không? Hay là để Anh Siêu đưa cô về.” “Không, thực sự không cần.” Bạch An Tương lắc đầu.
Đúng lúc này, một chiếc Cayenne chạy tới.
Trình Uyên đưa đầu ra khỏi cửa sổ xe “Vợ ơi, lên xe.” .
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
12 chương
79 chương
30 chương
21 chương
11 chương