Đỉnh cao phú quý
Chương 149
Chủ tịch Tập đoàn Cốc Thiên tên là Vương Quân, là một người đàn ông bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, ngoại trừ vợ cả ra, tài liệu ghi räng ông ta còn bao nuôi ba nữ sinh viên nữa, một trong số đó còn sinh cho ông ta một đứa con trai.
Từ Đầu Trọc nhận được điện thoại của Trình Uyên, khoác áo choàng chạy ra khỏi phòng xông hơi, sau khi vào nh NI T tài liệu cho anh ta nói ÄIương uân này còn có ha c trai hai con gái, đứa lớn nhất họe cấp ba. Chỗ này có tất cả tài liệu của
ông ta, bao gồm trường học của con ông ta”
Sau khi Từ Đầu Trọc nhận tài liệu xong, nhếch môi cười toe, thuận tay cầm thuốc lá Trình Uyên đang đặt trên bàn điều khiển, rút một điếu ra nhét vào miệng rất tự nhiên.
“Đặt xuống” Trình Uyên nói.
Từ Đầu Trọc ngẩn ra, nghi ngờ nhìn về phía Trình Uyên.
Trình Uyên cũng lạnh lùng nhìn anh ta.
Từ Đầu Trọc nhếch miệng, rút thuốc lá ra khỏi miệng đặt vào chỗ cũ.
“Anh biết nên làm thế nào rồi chứ?” Trình Uyên hỏi.
Từ Đầu Trọc cười nói: “Biết”
“Đi xuống đi”
Từ Đầu Trọc nhíu mày: “Ông chủ, đừng có xa lạ như vậy chứ? Đi lên đi, tôi mời anh tắm một lát, nói cho anh biết, em gái ở đây cực kỳ tươi ngon, hơn nữa.. ”
“Đi xuống!” Trình Uyên lạnh lùng ngắt lời anh.
Từ Đầu Trọc hơi khựng lại, sau đó cười cười, không nói gì, mở cửa xe bước xuống.
“Này!” Trình Uyên đột nhiên gọi anh ta lại.
Từ Đầu Trọc dừng chân lại, quay đầu.
Trình Uyên thuận tay ném cho anh ta một xấp tiền mặt:
“Anh làm đại ca mà chẳng mua được gói thuốc, có thấy mất mặt không hả, cầm đi mua thuốc hút đi”
Từ Đầu Trọc vội vàng nhận lấy, nháy mắt mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn ông chủ”
Đợi anh ta rời đi, Trình Uyên nhặt thuốc lá mà Từ Đầu
Trọc vừa ngậm trên bàn điều khiển lên, phút chốc lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Hạ kính xe xuống, thuận tay vò nát điếu thuốc ném ra ngoài.
Từ Đầu Trọc là dân xã hội đen, Trình Uyên không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh ta, ít nhất không thể để lại nhược điểm gì cho người ta nắm thóp.
Nói câu không dễ nghe thì ngộ nhỡ anh ta phạm phải chuyện gì trong phòng xông hơi, sau đó bỏ lại điếu thuốc trong hộp thuốc lá của Trình Uyên, đến lúc đó nói là
Trình Uyên chỉ đạo, như vậy có thể sẽ lỗ to.
Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết. Tóm lại trong lòng
Trình Uyên, vẫn cảm thấy cố gắng giữ khoảng cách với loại người như thế này thì hơn.
Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên dựa vào ghế chuẩn bị ngủ một lát.
Gần hai ngày một đêm không chợp mắt, anh thật sự cảm thấy không chịu đựng nổi.
Sau khi nhäm mắt, lập tức ngủ thiếp đi.
Lúc Vương Tử Yên bước vào gõ cửa, Trình Uyên cũng không tỉnh dậy.
Thấy Trình Uyên ngủ thiếp đi, Vương Tử Yên lập tức rón rén đi đến trước mặt anh, trong tay cầm chén cà phê đặt lên bàn, cầm áo khoác của Trình Uyên đắp lên người cho anh.
Ngồi bên cạnh Trình Uyên, đỡ cằm nhìn anh, nghĩ thầm, rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào?
Rõ ràng nhìn qua cũng không có gì kỳ lạ, tại sao lại cảm thấy anh tràn ngập sức hấp dẫn chứ?
Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu.
“Rất nhiều lý do, rất nhiều kiếm cớ, vì tình yêu…” Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động lanh lảnh vang lên.
Dọa Vương Tử Yên hoảng sợ hết hồn, cô ta vội vàng cầm điện thoại của Trình Uyên đang đặt trên bàn.
Phát hiện thấy số lạ, vì vậy ấn nút trả lời, khẽ hỏi: “Alo?”
“Alo, đây chính là điện thoại của Chủ tịch Trình sao?”
Đầu bên kia có giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên.
“Phải!” Vương Tử Yên đáp lại: “Tôi là trợ lý của Chủ tịch”
“À, trợ lý Vương phải không, tôi là Vương Quân của Cốc
Thiên, nghe nói hôm nay Chủ tịch các cô đến tập đoàn chúng tôi, thật sự không đúng lúc, đúng lúc ấy tôi lại không có mặt, cái đó… Cô xem bao giờ Chủ tịch Trình có thời gian, tôi đến hỏi thăm Chủ tịch Trình một lát?”
Vương Tử Yên nghe vậy mơ màng.
Lại nói, không phải trước đó không gặp sao?
Cô ta và Trình Uyên cùng đi tìm Chủ tịch của sáu doanh nghiệp, nhưng không hẹn mà giống nhau, tất cả mọi người đều nói bọn họ không ở công ty hoặc là không ở tập đoàn.
Vậy mà mới một lát sau, sao người này đã tự đưa đến cửa rồi?
“A… Được, tôi..” Vương Tử Yên vội vàng trả lời.
“Chủ tịch không ở đây!” Lúc này, Trình Uyên đột nhiên bất ngờ nói.
Vương Tử Yên kinh ngạc.
Cô ta không biết Trình Uyên tỉnh dậy từ bao giờ, hoặc là hoàn toàn không ngủ, nếu như vậy, vừa nãy cô ta nhìn chằm châm anh…
Ngoài kinh ngạc ra, gương mặt xinh đẹp của Vương Tử
Yên nháy mắt phủ đầy mây đỏ.
Trình Uyên cầm điện thoại di động ra khỏi tay cô ta, dụi mắt nói với Vương Quân đầu kia điện thoại: “Chủ tịch chúng tôi không ở đây, ông có chuyện gì, lát nữa nói sau.
“Đừng… Đừng mà!” Vương Quân ở đầu bên kia vội vàng hét lên.
Nhưng Trình Uyên dường như cũng không muốn nói nhiều với ông ta câu nào, trực tiếp cúp điện thoại.
“Chủ tịch tôi…” Vương Tử Yên.
Trình Uyên phất tay nói: “Sau này, mặc kệ có ai gọi điện thoại cho tôi, đều nói tôi không ở đây”
Vương Tử Yên rất kinh ngạc.
Thật ra anh cũng chẳng làm gì, chỉ gửi tài liệu của
Vương Quân cho Từ Đầu Trọc, sau đó bảo Từ Đầu Trọc chia ra tặng cho bốn đứa trẻ của Vương Quân mấy món quà nhỏ.
Vì vậy, Vương Quân nóng nảy.
Cho nên, bây giờ đến lượt ông ta không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Uyên câm áo khoác của mình nói với Vương Tử Yên: “Tôi buồn ngủ quá, về nhà trước”
Vương Tử Yên vội vàng gật đầu, dõi mắt nhìn theo Trình
Uyên rời đi.
Trên đường về nhà, Trình Uyên dùng điện thoại di động chụp tất cả tài liệu trong xe, gửi cho Từ Đầu Trọc.
Xem ra cách này đã có hiệu quả, nếu đã có hiệu quả, vậy sử dụng nhiều một chút.
Anh Cảm thấy bọn họ sẽ giống như Vương Quân, tự đến cửa xin gặp, có điều Trình Uyên cũng không vội gặp bọn họ, anh muốn phơi những người này đã, để bọn họ biết rằng, Tuấn Phong cũng biết tức giận, Trình Uyên anh cũng biết tức giận.
Gửi bốn phần, về phân Mạnh Châu, Trình Uyên không giao cho Từ Đầu Trọc.
Người quên ơn bội nghĩa, mặc kệ có lý do gì chăng nữa, anh cũng không định cho Mạnh Châu thêm cơ hội nào nữa.
Mà lúc này, trong một biệt thự nào đó ở thủ đô.
Trình Tuấn Phong vân giống như ngày thường, ngồi trên ghế nằm ngoài ban công, đảm chìm trong ánh chiều tà.
“Xem ra, nó rất để ý đến cô bé nhà họ Bạch kia”
Lý Lan Oanh đặt quyển sách trên tay xuống, cười nói:
“Không phải là chuyện tốt sao? Vốn dĩ chúng là vợ chồng”
Trình Tuấn Phong lại lắc đầu: “Nhưng tôi nghe nói, đến bây giờ bọn chúng vẫn chưa ngủ chung giường”
Sắc mặt Lý Lan Oanh hơi cứng lại.
“Vì một cô gái mà mất hồn mất vía, bỏ mặc tập đoàn không để ý đến, bà cảm thấy nó có thể hoàn thành chuyện gì chứ?” Trình Tuấn Phong hừ lạnh.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Lan Oanh thay đổi: “Tuấn
Phong, ông nói vậy nghĩa là sao?”
Trình Tuấn Phong lắc đầu nói: “Không có gì cả, trước tiên cứ xem đã, trước mát ván cờ này với nó là tình thế chết chắc”
Lý Lan Oanh nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, bà nhíu mày hỏi: “Ông không định ra tay sao?”
Trình Tuấn Phong lắc đầu.
Sắc mặt Lý Lan Oanh càng khó coi hơn, bà cắn môi, trong đầu đang tính toán gì đó.
“Tốt nhất bà cũng đừng nhúng tay vào” Trình Tuấn
Phong nói: “Tôi muốn xem bản thân nó rốt cuộc có thể trưởng thành đến mức nào”
Trình Uyên lái xe về đến nhà, sau khi đỗ xe xong bước lên tầng.
Vừa mới lên đến tầng hai đã nhìn thấy Mục Như Trăn chỉ mặc áo lót đứng trước mặt anh.
“A… Ưml” Sau khi nhìn thấy Trình Uyên, Mục Như Trăn cũng ngẩn ra, sau khi sửng sốt ba giây, đột nhiên lớn tiếng hét lên.
Trình Uyên thay đổi sắc mặt, kéo cô ta vào lòng, bịt miệng cô ta lại.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
66 chương
31 chương
35 chương
10 chương
137 chương
10 chương