“Cậu.” Khi Long Thầm Lãng nhìn thấy người tới, đột nhiên lộ vẻ kinh hãi: “Sao các cậu tìm được nơi này?” “Không phải ai cũng là kẻ ngốc, tự cho là mình thông minh sẽ chỉ mua dây buộc mình!” Trình Uyên đi theo Bạch Long và Lý Nguy. Họ hào sảng ngồi vào bàn ăn vị trí đối diện người nhà họ Long, vô cùng hứng thú nhìn đám người đó. Người nhà họ Long sắc mặt xám x{t, không ai biết chuyện gì đang xảy ra. “Hừ, dù các cậu tìm được thì sao chứ?” Lúc này, Long Thầm Lãng nhìn ba người Trình Uyên, lập tức thở ra một hơi, dần bình tĩnh lại từ cơn sợ hãi vừa rồi, cười mỉa mai: “Chúng tôi có nhiều người như vậy mà các cậu chỉ có ba người, tôi muốn giết người ở đây sau đó ném xuống biển, đoán chừng cũng chẳng ai biết” Nghe thấy lời này của Long Thầm Lãng, người nhà họ Long cũng phản ứng lại, từng khuôn mặt đang ngây ra như phỗng cũng lập tức trở nên có thần thái. Đúng thế, chỉ cần bọn hần giết mấy người trước mặt này. rồi ném xuống biển thì còn ai có thể truy cứu? Cho dù có truy cứu thì khi đó bọn hần cũng đã ra nước ngoài, không quan tâm gì nữa. Ở trên tàu bao gồm cả thân tín cấp cao của nhà họ Long và vệ sĩ thì tất cả có gần ba mươi người. Ngeh Long Thầm Lãng nói vậy, mắt Trình Uyên sáng lên, sau đó liếc nhìn Lý Nguy. Lý Nguy nở nụ cười khổ, nói với Trình Uyên: “Chủ tịch Trình, bỏ suy nghĩ đó đi, nếu giết người thì dù là ai, tôi cũng sẽ bắt” Trình Uyên bĩu môi, nói: “Phòng vệ chính đáng thì sao?” “Còn phải xem tình huống” Lý Nguy đáp. Trình Uyên quen biết Lý Nguy, nhưng dù sao ông ấy cũng là cảnh sát, khi không vi phạm pháp luật thì hai người cũng coi như có chút giao tình. Nhưng Lý Nguy là người tương đối chính trực, ở trước pháp luật ông ấy sẽ không nói tới giao tình với Trình Uyên. Về chuyện này, Trình Uyên chẳng những không trách Lý Nguy, ngược lại còn cảm thấy ông ấy khá đáng yêu, trên đời này người như ông ấy thật sự không nhiều. Họ trò chuyện như chốn không người, Long Thầm Lãng thấy thế thì cảm thấy mình đang chịu sỉ nhục rất lớn. Ba người Trình Uyên gần như không để gần ba mươi người này vào mắt. Long Thầm Lãng tức giận nói: “Trình Uyên, các cậu đừng có mà kiêu ngạo quá, tôi khuyên cậu hãy nhìn cho kỹ tình hình đi đã rồi hãng nói” Trình Uyên không hề để ý tới lời Long Thầm Lãng, ngược. lại còn nói với Bạch Long ở phía sau: “Vừa về đã giao việc cho anh, vất vả rồi” Bạch Long vẫn vô cảm, như thể không nghe thấy lời Trình Uyên nói. “Khinh người quá đáng! Giết anh ta!” Long Thâm Lãng gào lên. Cả chục người nhà họ Long “vụt” một tiếng, đồng loạt đứng dậy. Nhưng lúc này, Lý Nguy đã đi trước Trình Uyên một bước, đứng trước mặt họ, rút súng nhắm vào đám người kia, sau đó nói với Long Văn và những đổng sự của nhà họ Long: “Dừng lại, Chủ tịch Long, tôi khuyên ông hãy suy nghĩ cho kỹ, tội mà các người phạm phải không quá nghiêm trọng, chỉ cần nhận hình phạt là được. Người phạm tội nặng nhất chỉ có một mình Long Thầm Lãng, nếu như các ông vì cậu ta mà giết người thì tính chất sẽ khác” “Tốt nhất mọi người hãy nghĩ kỹ xem, cho dù có trốn được ra nước ngoài thì với thực lực quốc gia chúng ta hiện nay, sẽ bỏ qua cho các người sao?” Nghe vậy, hơn ba mươi người đều ngơ ngác, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dường như đang hỏi nhau nên làm gì. Lý Nguy nói đúng, đám người này ở tập đoàn ai cũng có tội, nhưng so ra thì cũng không lớn, thậm chí có người chỉ lén trốn thuế mà thôi, nhưng bây giờ thật sự giết người thì sẽ trở thành tội phạm giết người, vấn đề còn không phải vì mình, có đáng không? Những người này chạy trốn cùng với gia tộc Long Thầm Lãng, phần lớn là vì kiếm được chút lợi ích, dù sao thì nhà họ Long cũng đã lấy đi phần lớn số tiền, đợi thời trở lại thì họ cũng đã già, nhưng nếu vì chuyện này mà trở thành tội phạm giết người thì thật sự không đáng. Khi Lý Nguy nói như vậy, tất cả mọi người đều chùn bước lung lay. Long Thầm Lãng lo lắng, hắn ta gào lên: “Mấy người làm. sao vậy? Bị vài câu nói của ông ta kích động rồi sao? Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau giàu có, nếu các người tin tôi thì làm theo lời tôi nói, sau này sẽ trở thành người thân tín của Long Thầm Lãng tôi” Nhưng cho dù Long Thầm Lãng hứa hẹn sẽ cho họ được lời thì những người này vẫn vò đầu bứt tai, nhìn trời nhìn mũi chân, nhìn dây giày. Điều khiến Long Thầm Lãng ngạc nhiên nhất là, Long Văn từ từ ngồi lại vào ghế, thở dài thườn thượt. Long Thầm Lãng không thể tin vào mắt mình, hắn ta nhìn chằm chằm Long Văn, không thể tưởng tượng nổi mà hét lên: “Ba, ba… làm sao thế?” Long Văn thở dài: “Thầm Lãng à, ba già rồi, không chịu nổi giày vò, tra tấn” Long Thầm Lãng ngẩn người. Trình Uyên lắc đầu, tức giận trừng mát nhìn Lý Nguy. Lúc này anh thật sự giận Lý Nguy, nếu không, cho dù có ba mươi người phía đối diện thì với năng lực của Bạch Long cũng có thể dùng phương thức “phòng vệ chính đáng” để ném từng người xuống biển. “Long Thầm Lãng, đừng phản kháng vô nghĩa nữa” Lý Nguy nghiêm mặt khuyên răn Long Thầm Lãng. Long Thầm Lãng yếu ớt ngồi phịch xuống ghế. Giờ phút này, cuối cùng hắn ta cũng hiểu cái gì gọi là bị cô lập hoàn toàn, ngay cả ba ruột hắn ta còn không chịu giúp, huống chỉ là những người khác? Nhưng hắn ta vẫn không cam lòng, không cam lòng cứ vậy bị đưa đi, hắn ta nghĩ, dù có chết cũng phải kéo theo một người làm đệm lót lưng. “Cảnh sát Lý, tôi muốn báo cáo, tôi muốn làm nhân chứng, tôi muốn lập công!” Đột nhiên hắn ta hét lên với Lý Nguy. Nghe vậy, Lý Nguy hơi ngạc nhiên: “ồ? Cậu muốn nói gì?” Long Thầm Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: “Không chỉ có tôi mà còn có Tiêu Mục chế tạo vật liệu giả, kém chất lượng, hơn nữa ý tưởng này cũng là của cậu ta, cậu ta mới là chủ mưu” Chuyện này, hoặc có thể nói là âm mưu này, quả thực. ban đầu đúng là Tiêu Mục đã đề ra cho hắn ta, nhưng hắn ta sợ sau cùng Tiêu Mục sẽ cuỗm mất lợi ích nên mới đảm nhận nhiều việc, xung phong nhận việc, làm người đứng đầu. Đương nhiên, vào lúc này Long Thầm Lãng biết mình đã không thể trốn thoát, điều đầu tiên hắn ta nghĩ đó là đẩy Tiêu Mục ra làm nạn nhân còn hán ta là người vạch trần. Nghe được lời này của Long Thầm Lãng, mắt Long Văn sáng lên. Nhưng… Lúc này, Tiêu Mục cũng chậm rãi ung dung đi ra từ khoang tàu, cười nói: “† : “Long Thầm Lãng, anh đúng là xấu xa, sao có thể vu oan cho người khác lung tung vậy chứ?” Khi Tiêu Mục xuất hiện, không chỉ Long Thầm Lãng bất ngờ mà ngay cả Trình Uyên cũng không ngờ tới. Nói cách khác, Trình Uyên thật sự cũng không đoán được. Khi họ không biết Long Thầm Lãng trốn đi đâu thì Bạch Long gọi tới, đồng thời nói cho Trình Uyên rằng mình đang lên tàu cùng với nhóm người Long Thầm Lãng, vì thế Trình Uyên vội vàng dẫn Lý Nguy chạy tới đây. Trình Uyên đã cử Bạch Long đến thủ đô từ trước, nhưng thật ra ngay ngày hôm sau anh ta đã quay lại, chỉ là không xuất hiện, âm thầm bảo vệ Trình Uyên mà thôi. Khi Long Thầm Lãng bỏ trốn, Bạch Long đã đi theo suốt chặng đường. Trình Uyên chưa bao giờ nghi ngờ khả năng giả vờ và theo dõi của anh ta. Nhưng câu hỏi đặt ra là, sao Tiêu Mục lại biết mà lên con tàu này? Không có thời gian để suy nghĩ kỹ về vấn đề này, sau khi nhìn thấy Tiêu Mục, Long Thầm Lãng hét lên với Lý Nguy: “Cảnh sát Lý, cậu ta là Tiêu Mục, cậu ta cũng tham gia, không không, cậu ta là chủ mưu” Lý Nguy nhìn Tiêu Mục, anh ta nhún vai với ông, ra vẻ rất vô tội: “Cảnh sát Lý, tôi không biết gì về chuyện này cả, à đúng rồi, lúc đầu Long Thầm Lãng tìm tôi và nói rằng muốn chúng tôi cùng sản xuất loại vật liệu không phòng cháy sau đó bán hết cho Tuấn Phong, nhưng tôi rất nhút nhát, không làm được chuyện xấu” “Có ý gì?” Long Thầm Lãng sững sờ. Tiêu Mục cười nói: “Có nghĩa là, chỉ có anh sản xuất vật liệu không phòng cháy, còn cái mà tôi sản xuất là vật liệu phòng cháy thực sự” “Không đúng” Long Thầm Lãng ngẩn ra, vội nói: “Là cậu †a, là cậu ta bảo tôi làm vậy” Tiêu Mục hỏi: “Chứng cứ đâu?”