Điều Kì Diệu Của Tình Yêu
Chương 19
‘Bốp’
Oa! Tiếng gì thế nhỉ? Nghe ...
Hoàng Phi mất đà thụt lụi! Khoé miệng ứa ra một ít máu ...
Còn nàng!!! Hu, khuôn mặt nàng lúc nãy giờ hậm hậm hự hự mà tui vs chàng đâu có để íz. Má oi, nhìn hok phải nói chứ khuôn mặt dễ xương, vô tư giờ biến thành ‘devil’ mất ròi...
Ánh mắt nàng nhìn mà run cả ng`
_ Đồ chó chết! Nói chuyện vs tôi thì bẩn lời nói của cậu à? Chứ nãy giờ cậu ko nói chứ chẳng lẽ đag sủa? Tôi ko được ba mẹ dạy dỗ nhưg ít ra cũng có phẩm chất tốt hơn loại ng` có ba mẹ dạy dỗ như cậu đấy! Hạng ng` như tôi thì làm sao? Vô lại, bỉ ổi hay đê tiện. Mà cậu nghe cho rõ cho dù tôi có đê tiện, vô lại như thế nào thì cậu vẫn chưa có đủ tư cách để nói tôi! Lúc đầu tôi định nhịn nhưg ngày cậu càng quá đáng, tôi ko ngờ cậu là ng` vô liêm sỉ đến vậy! Thứ như cậu chỉ sống vs dế thôi hiểu chưa???? -Nàng
Lần đầu tiên Hoàng Phi thấy bị sỉ nhục như thế! Cơn giận lên đến đỉnh cao, mặt chàng đỏ ngầu ánh mắt như giết ng`. Tay nắm thành nấm đấm đứng dậy tiến về phía Nhật Hạ vừa đưa tay lên định cho nàng một núi sao thì bỗng khựng lại.
Hai hàng nước mắt quệt dài trên gò má hồng ấy khiến Hoàng Phi sững ng`. Chàng bèn bỏ tay xuống
_Chết tiệt!!!
‘Rầm’
Huk, bức tường đang lay chuyển kìa bà con!
Và tay chàng ta ... Oa đau lòng quá ... Tay chàng nhà ta đã rỉ máu!
Chàng quay lưng đi trog nỗi u buồn khôn siết! -Bị nàng **** thê thảm vậy mà!
Nhưg lại đầy sát khí
“Her, thật nực cười! Cô ta ... Phiền phức! Dám tát mình và động chạm đến mình ... Coi bộ cô ta muốn làm anh hùng sao? Chết tiệt, sao lúc nãy mình ko cho cô ta một cú để hả cơn giận đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể mình chứ? Được cô muốn chơi tôi sẽ chiều! Bây giờ trò chơi mới bắt đầu ... Cái tát lúc nãy xem như là trả nợ vì mình hơi quá đáng. Còn bây giờ thì ... Sắp có kịch xem!” -Nụ cười chàng sao mà lạnh thế, trời đang nóng mà tui rùng cả mình.
Còn nàng đứng bơ vơ một mình! VỪa căm tức lại vừa đau lòng!
“Đồ đáng chết! Cậu đúng là khắc tinh của tôi. Tôi làm gì còn ba mẹ để dạy chứ! Chỉ một cái tát thì vẫn chưa làm tôi nguôi giận đâu, những lời mà cậu đã sỉ vả Nguyễn Nhật Hạ này thề sẽ ko bao giờ quên, tôi sẽ khắc ghi từng chữ một!!!”
Khuôn mặt giận giữ, hằn oán hận của nàng làm xung quanh im bặt, đến cả tiếng côn trùng bay cũng có thể nghe được. Chỉ có điều ... nước mắt lại ko ngừng tuôn rơi!
Phải chăng nàng đag ...
Sáng hôm sau
Tôi vừa bước ra khỏi cửa thì cham mặt hắn! Nỗi tức giận trog tôi lại dâng trào. Nhưng đây vẫn chưa phải lúc. Tôi im lặng bước đi và hắn cũng như tôi!
Bước đến sân trường tôi cảm thấy hơi bất an vì từ nãy tới giờ hắn toàn đi theo sau lưng tôi và đột nhiên bước thật nhanh để đi song song vs tôi.
_Muốn gì đây! -Tui
_Tui muốn rất nhìu thứ sợ cậu hok đáp ứng nỗi thoai! -Hắn cười gian một cách hok thể gian hơn
_ ‘HỪ’ Đồ tâm thần -Tôi **** nhỏ
Quái, gì thế này!
_Đin à! Bõ ra koi. -Hoàng Phi bỗng nắm lấy tay Nhật Hạ. Nàng càng vùng vẫy thì chàng càng siết chặt
_Tôi hok có đin, chỉ là muốn ... -Hắn nói nửa chừng thì ngay tức khắc bọn kiến kia lại trao cho tôi ánh mắt sói hoang
_Gì thế này? Sao Hoàng Phi lại nắm tay nhỏ kia? -hs 1
_Hẹn hò sao? -hs 2 điên tiết
_Hok thễ thế được! Hotboy trường ta đẹp zai vậy mà đi cặp vs con nhỏ xấu như ma le đó à? - hs3
_Đúng đấy! Tao phản đối -hs4
Rồi ... @$@%@%&*^!@$%^ ...
Máu tui lên tới não! MẶt đỏ bừng bừng, giờ mới hỉu được cái ý đồ xấu xa của hắn. Chẳng là muốn cái bọn kiến ẻo lả kia ganh ghét vs tui và sẽ ... -Cả nhà hỉu tiếp theo bon đó sẽ làm gì chứ? Chắc 100% là ai cũng bít nhĩ???
Giằn một cái thật mạnh tui mới rút được tay ra. Liếc hắn bằng nửa con mắt :
_Bỉ ổi
_Sao lại **** tui vại? Tui đây đường đường rất quan minh chính đại. Phong độ thế này mà gọi là bỉ ổi sao? -Hắn cố nói thật to để mấy mụ kia nghe thấy
Hừ! Lửa ở đâu cứ phả vào tui thấy ghê ...
_Đúng ròi! Cậu là ng` ‘PHONG ĐỘ’ nhất, tôi công nhận đìu này. -Tui nhắn mạnh chữ phong độ
Dù hơi ngạc nhiên trước cách cư xử của tui nhưng hắn vẫn đắc ý.
_Có cần tui giải thích rõ cậu phong độ thế nào hok? -Tui
_Tui đây là ng` thông minh vượt trội chẳng lẽ cái từ cỏn con này cũng hok hĩu! Thoai mà kệ, cậu đã thích làm giáo sư thì tui đây cũng hok nên ngăn cản làm gì! -Hắn vênh váo
_Hì! Phong độ được ng` ta hĩu theo 2 nghĩa. Đối vs cậu tui dùng nghĩa thứ 2! Nghe cho rõ này. ‘Phong là gió - Độ là trống’ gộp lại “GIÓ TRỐNG” là gì nhĩ????
Hắn đổi sắc
_LÀ gì? -Chàng
_Ai đã tự vỗ ngực xưng ta đây thông minh vượt trội? Đến cái nỳ mà cũng hok bít sao? Ôi, thế thì về lớp một học lại đyk! -Tui khoái trí cười ha hả và đi vào lớp
HẮn ở lại vẫn hok hĩu cái mô tê chi cả!
Trog giừo học và đến khi ra về Hoang Phi vẫn căn óc ra suy nghĩ!
“Cô ta nói cái gì vậy chời? Gió trống là gì nhĩ?
Gió trống .... Nếu ngược lại thì giống ch...”
Anh chàng đu cây cỡ 5phút mới leo xuống! Mặt vẫn còn đơ ra vì mình ngu quá!!! [haha, vậy lúc nãy ai kiu là thông minh vậy chời!!]
Và từ ... từ khuôn mặt trắng hồng dần chuyển sang đỏ gấc và cúi cùng là tím tái!
“Cô ... được ... lắm!!!!!!!”
Chàng tức đến hỏng nói nỗi
Tay nắm chặt run run, môi bặm chặt.
_Chơi tui! Kết cục sẽ hok bao giờ tốt đẹp cả
Còn nàng vui vẻ tung tăng trên đường về nhà.
‘Bim...bim’
“Ai bị khùng vậy chời, mình đi trên vỉa hè mừk sao bấm còi inh ỏi thế!”
Đang quay lại nhìn kẻ khùng kia thì :
_Ố ồ! Anh Rey. -Tui
_Hi! Thấy xe mới của anh thế nào? -Rey
Lúc này tui mới để ý
_Ờ há. Anh đổi xe liên tù tì nhỉ? -Tui nhìn vs ánh mắt ngưỡng mộ
_Hì hì! -Rey cười tít mắt _Lên xe đi!
_Em á?
_Chứ ai? Em bị gì dzẩy?
_Hêhê! Chở em về à? Hổm nay tốt bụng thế. Thanks trước nhak!
Tui dzui dzẻ nhảy lên xe vs một tâm trạng thiệt tốt.
Trog xe luôn rôm rả vì tiêng cười hả hê của bọn tui nhưng nhìn ra ngoài thì tôi chợt hét lên:
_Anh bắt cóc em ấy à? Đường này có phải đường về nhà em đâu!
_Ôi zời! em bị bắt cóc mà vẫn thản nhiên vại? -Rey đùa
_Hahaa! LÀm việc gì cũng phải bình tĩnh chứ, giờ em phải suy nghĩ làm sao để trừng phạt kẻ bắt cóc mình đây. -Tôi nhìn Rey một cái nhìn nhẹ nhàng nhưng khiến anh lạnh ng`
_Vại giờ anh c~ phải nghĩ cách để mua chuộc ng` mún trừng phạt mình rồu!
_Tưởng gì? CHứ ai mua chuộc em thì dễ lắm, vì em lun sẵn sàng để ng` ta mua chuộc mừk
Rey hok nhịn nỗi cười! Nhìn khuôn mặt của anh lúc này mới đáng iu làm sao!!!
_Mà giờ anh bắt em đi đâu dzậy?
_Suỵt! Bí mật.
_Làm gì thần bí thế? Nói em nghe xem!
_Từ từ rồu nó sẽ nhừ! Em cứ ngồi im mà chờ đi. Anh nói bây giờ thì sao còn gọi là bí mật nữa.
Thấy Rey kín miệng như vại tui đành ngồi chờ thoai!
Kít. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà ở ngoại ô thành.
_Tới nơi rồu! Xuống thoi. -Rey
_Chỗ này á? -Tui
_Ừk!
Thắc mắc lắm nhưng tui cũng bước xuống.
Một bà cụ trạc 60t đag đứng ngoài cổng. Khuôn mặt hiền từ đag nở nụ cười nhân hậu!
Rey liền chạy ào tới ôm chầm lấy bà cụ đó
_Nội à! Con nhớ nội quá ... -Rey nũng nịu
Lần đầu thấy anh ấy như vại khién tui phải bịt minệng nín cười
_Thằng này. Lớn to đầu ròi mà còn nhõng nhẽo nữa à? -Bà cụ vuốt tóc Rey đùa
_Con chào bà! -Tôi bước tới lễ phép chào
_Cháu là ... -Bà nội Rey ngạc nhiên
_Bạn gái cháu đầy bà! -Rey nhanh nhảu đáp
_Bạn gái sao? Thằng này có bn gái hồi nào sao hok cho bà bít! -Bà vừa bất ngờ xen một chút vui mừng
_Hì hì!!! Chẳng phải giờ cháu cho bà bít roài sao???
Rey và bà anh ấy nói chuyện dzui dzẻ còn tui thì lộ nguyên bộ mặt mắc cỡ.
_Thôi 2 đứa vào nhà đi!
_Vâng! -Đòng thanh đáp
_2 đứa ngồi chơi bà ra vườn hái ít táo à ăn! - BÀ Rey
_Wou!!! Hương dzị táo ngọt, thích quá bà ạ. -Rey lại làm nũng
Đợi bà Rey ra vườn tui liền hỏi
_Nỳ! Sao về nhà bà anh mà hok nói hử????
_Hì hì!!!
_Đã vậy còn bảo em là bn gái nữa chứ! Anh gan nhỉ? -Tui gằn giọng
Đột nhin mặt Rey chìm xuống
_Ước muốn của bà anh là được thấy cháu dâu tương lai đấy! Mà từ hồi đó tới giờ anh đâu có quen ai đàng quàng đâu!!! Vì vại anh mới ... Nếu em hok thíck thì anh sẽ giải thích lại vs bà.
Nhìn vẻ mặt hơi rầu và ánh mắt mờ sương của Rey mà tui hỏng đành lòng
_Hey!!! Thoai thoai đi, đã nói rồu giờ đính chính lại gì nữa.!. -_- _Anh ngồi đây đik em ra giúp bà nhák. -Tui đứng dzậy đi ra vườn
Khuôn mặt Rey bỗng nở nụ cười hạnh phúc
“Ngốc à! Em đáng iu quá đấy, càng ngày anh càng nhận ra cuộc sống của anh mà thíu em thì thật nhàm chán. Cho nên dù bằng cách nào, chờ đợi bao lâu anh cũng chấp nhận vì ng` anh iu nhất trên đời nỳk chỉ có mỗi em thoai!”
==>>>Quay lại vs nàng nào
“Ôu! Vườn nhà bà Rey rộng thật, đủ thứ trái cây. Hà hà thích thật, nếu được mình sẽ đem luôn cái vườn này về nhà quá.”
Vừa đik tui vừa tiện tay hái mí quả ổi sát bên ăn thử. Đúng là ổi vườn, ngon hỏng thể tả nỗi. Vừa giòn vừa ngọt, lại thêm màu đỏ mộng nữa chứ, ước gì có chén muối cay cay ở đấy thì tuyệt nhĩ.
_Sao hok ở trog nhà chơi ra ngoài đây làm gì cho nóng vậy cháu!
Tui quay ng` lại thì ra là bà nội.
_À, con ra đây coi có giúp bà gì được hok thoai ạ?
_Thế sao? Lịu có làm được hok? -Bà đùa
_Tất nhin là được chứ ạ!!! -Tui
_Vậy lại đây, giúp bà hái mấy trái mận nỳ. Nó chín roài để cũng hỏng ai ăn. -Bà
Tui tò mò
_Sao bà trồng nhìu cây thế ạ?
_Ờk! Những cây này toàn một tay ông nó và thằng Rey trồng lúc nhỏ ýk. -Bà cụ đăm chiu nhớ lại _Mà cháu là bn gái của Rey thật sao?
_À ... Cháu ... Zạ vâng .. ! -Tui trả lời ngượng ngập
_Thế thì mừng quá roài! Bà cứ tưởng cái thằng này chỉ bít ăn chơi thoai chứ!
_Hok có đâu bà. Anh Rey rất chu đáo vả lại rất thôg minh đó chứ!
_Ừk! Vại từ nay chúng ta như ng` một nhà roài, có gì cháu để ýk thằng Rey giúp bà nhék.
“Ng` một nhàk hả? Chàu quơ, sao sớm dzậy chời!!!”
_À ... À! Cháu bít roài
_Nhìn vại chắc cháu chưa hĩu nó bi nhiu nhĩ???
_LÀ sao hở bà? -Tui tròn mắt
_Từ nhỏ bố nó đã mất sớm! Hai anh em nó sống vs mẹ. Rey nhìn bề ngoài nó rất kiên cường và mạnh mẽ nhưg thực ra bên trog nó rất mềm íu! -Mặt bà chìm xuống
_Sao Dad Rey lại mất vại bà? -Tui thắc mắc
_Kể ra đó là một quá khứ bùn của nhà Rey!!! Cháu mún nge hok?
_Nếu bà hỏng ngại thì kể cháu nge vs!!!
BÀ Rey cười buồn
_BÀ sinh ra một đứa con trai rất vô trách nhịm! Bà thấy có lỗi vs 3 mẹ con của nó lắm
_Sao thía hở nà???
_Ừk ... Thì khoảng 7 năm trước, cả nhà bà sống hạnh phúc lắm! Lúc ấy ba tụi nhỏ làm ăn lên như dìu gặp gió mà ko ai hĩu tại sao nhưg cũng đồng thời là lúc nó dấn thân vào con đường sai trái. Nó có ng` phụ nữ khác ở ngoài. Sáng đến tối đi làm và chuyển ra sống vs ả kia, và đến một ngày bà và cả nhà mới biết do nó buôn bán ma tuý nên mới nhanh chóng giàu như vậy. Cuộc đời cũng có lúc lên voi xuống chó chứ! Gieo quả nào thì ắt sẽ gặt quả nấy. Cuối cùng nó trắng tay, lại thêm nghiện và ả kia cũng lo chuồn tuốt. Đến lúc này hối hận thì cũng hok còn kiệp, cách đối xử tệ bạc đối vs vợ con nó trước kia thì hok ai chấp nhận được. Dồn đến bước đường cùng, công an thì truy bắt nó khắp nơi, mẹ tụi nhỏ chạnh lòng định giúp nhưg hok kịp nữa. Nó đã chết vì sốc thuốc ... Có hận nhưg ai lại hok thương cha mẹ, Rey và Hoài Phương là ng` đau khổ nhất. VÀ để quên hết quá khứ đau bùn Rey đã đi học ở Thuỵ Điển. Còn Hoài Phương lại thươg mẹ nên nó quyết định ở lại. Đúng là ở hiền gặp lành, trời thương nên đã giúp mẹ con nó ... Mẹ tụi nhỏ đã trở thành một tay có tiếng trog giới kinh doanh sau 5 năm bôn ba vất vả. Bà cũng thấy tội lỗi được nhẹ bớt ... Cầu mong đừng có trắc trở gì đến vs gia đình nó nữa! -Bà Rey kể mà ánh mắt đục ngầu sâu thẳm mún ứa lệ
“Hok ngờ gia đình Rey lại như thế! Mình cứ tưởng anh ấy sống hạnh phúc lắm cơ chứ. Thảo nào mỗi lúc an ủi anh ấy lại hĩu rõ tâm trạng mình như thế !!!”
Tui và bà đăm chiu một lúc
_Thoai! Vào nhà đê! Ở ngoài này nắng lắm... Con gái thành phố hỏng sợ đen sao???
_Ây yah!!! Cháu đen sẵn gồu, sợ làm gì hả bà???
Ngôi vào ghế, tui lấy con dao thái định gọt trái cây thì:
_Em có pếc gọt hok dzạ??? -Rey
_Nỳ! Anh khinh em quá ngen! -Tui liếc Rey
_Chỉ là anh đag nhắc em thoai mà.
_Nhắc nhở gì? Em mà hok cầm dao được sao mà nấu ăn hử? Nói mừk hỏng để ý gì hết à!
_Ừk há! Quên. -Rey cười đểu
Chẳng thèm để í! Tui gọt trái cây
Hai ng` trẻ đag hí ha hí hửng nói quá nói lại mà hok để íz đến bà Rey đag nở nụ cười hài lòng. Từ đó đến giờ, sau cái ngày Rey đik học thì đây là lần đầu tiên bà thấy Rey cười nói thoải mài như vại!!! Và nàng là ng` bà đã chấm làm cháu dâu! -Oa... hok được ... Nàng là của chàng nhà mình mà, nhĩ?
Đang mẩn mê tui chợt cắt phải tay mỳnh!!
_Ui! -Tui đột la lên
Huhu, cắt trúng tay gồu. Máu đag chảy kìa..
Rey đứng bật dzậy
_Nỳk! Sao em bất cẩn vại? Cắt trung tay gồu kà? -Rey hốt hoảng nắm lấy tay tui, anh hút máu thừa _Bà , bà ơi lấy hộ cháu thuốc sát trùng vs băng cá nhân!
_Ừk, ừk bà lấy lìn. -Bà Rey cũng lo hok kém
_Rey! Cắt có chút xíu anh làm như cháy nhà vại?? -Tui trấn an
_Thế này mà bảo chút xíu! Ngồi im anh băng cho! -Rey quát nhẹ
CHời đất! Rốt cuộc tui hỏng pếc ai bị đứt tay lun á...
Mặt Rey lộ rõ vẻ lo lắng! Anh chau mày, miệng thì hok ngừng nói. Khiến tui và bà nhứt cả đầu:
_Cháu sướng thật! Bị đứt tay chỉ một chút mà Rey nó làm như đứt nguyên cả bàn tay. Chưa chắc gì bà bị nó đã lo lắng vại đâu. -Bà Rey cười đùa
_Bà!!! ... Cháu ... -Tui đỏ mặt
_Bà ui! Nếu bà bị thì cháu dưa thẳng đến bệnh viện lun chứ!!! Hìhì
_Cái thằng ...
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
21 chương
18 chương
60 chương
135 chương