Tem hobiesama " Muốn tao gọi một tiếng cho bác sĩ của mày đến đón không?" Lee Young Ae vừa dứt câu, liền bị Jeon Jungkook lườm nguýt cho một trận. " Biết là của tao thì tự tao gọi, mày gọi cái đếch" Lee Young Ae nói bằng giọng khiêu khích, vì biết thừa Jeon Jungkook đang lo lắng " Vậy thì gọi đi, không gọi sớm, lúc bác sĩ chạy đến chắc tao với mày phải ngủ qua đêm ở đây mất" " Muốn ngủ thì tự mày ngủ, lôi tao vào làm gì" Lee Young Ae cười ha hả không chấp nhặt cậu, đang muốn cướp điện thoại của Jungkook liền bị cậu né tránh, khiến điện thoại văng ra xa, tự động tắt máy. Jeon Jungkook ánh mắt tóe lửa, tức giận " Mày muốn làm cái gì? Còn không mau đến nhặt điện thoại?" Lỡ như Kim Taehyung gọi điện đến mà không được thì sao, tên Lee Young Ae chết tiệt vậy mà dám làm điện thoại cậu tắt nguồn, đúng là chán sống. Lee Young Ae giơ tay bày tỏ sự xin lỗi nói " Không muốn tự mình gọi thì đọc số đây, ông đây làm người tốt một lần, à không hai lần mới đúng " Gã không biết Jeon Jungkook vì chuyện không liên lạc được với Kim Taehyung mà như người mất hồn, gã nhặt lấy điện thoại từ trên đất lên vừa bấm số. Đầu bên kia vang lên tút tút hai lần đã nhận máy, Lee Young Ae bắt chước Jungkook lắc lư điện thoại trước mặt cậu, mở loa ngoài cho người bên cạnh cùng nghe. " Là bác sĩ Kim Taehyung sao? Tôi là Lee Young Ae" Giả vờ không nhìn thấy Jeon Jungkook đang run run, gã cố ý nói chậm lại rồi tự giới thiệu mình. Kim Taehyung thấy số lạ, đều tiên là hơi sửng sốt nhưng giây sau đã bắt máy. Khoảng hai tiếng trước hắn nhận được điện thoại của ban chi hội nói về việc Jeon Jungkook đi riêng lẻ một mình, có thể là bị lạc, nhưng Kim Taehyung không nghe đến chữ bị lạc, trong lòng hắn đang lo sợ về bọn người kia, nghe Jeon Jungkook không ở cùng tập thể liền tức tốc chạy đến. Ngày hôm qua đang theo dõi những người kia đột nhiên bị mất dấu, Kim Taehyung sợ bọn họ đánh hơi được Jeon Jungkook đang ở đâu cho nên vừa lái xe vừa lo lắng cầu nguyện cậu không xảy ra chuyện gì, nếu không hắn sẽ chết mất. Gọi điện cho Jeon Jungkook không được khiến hắn càng gấp hơn, tăng tốc chạy tới. Biết được Lee Young Ae cũng không có ở đây, còn nghe được giọng của gã hết sức bình thường, Kim Taehyung vừa đi vào trong rừng vừa nhỏ giọng hỏi "Em ấy... Jungkook có ở cạnh cậu không?" Lee Young Ae đẩy điện thoại trước mặt cậu vừa nói " Đang ở đây, nhưng không cho tôi chạm vào người mình" Lời nói của Lee Young Ae sặc mùi mờ ám, vậy mà Jeon Jungkook không phản bác, nói cách khác cậu muốn nghe phản ứng của Kim Taehyung thế nào. " Có ý gì?" Kim Taehyung phát ra chất giọng lạnh lẽo, đến hai người đầu dây bên kia cũng có thể cảm nhận được. Kim Taehyung đang tức giận vì câu nói không đầu không đuôi của Lee Young Ae. " Ý trên mặt chữ nha. Cậu ta không chịu cho tôi chạm vào, tôi cũng bất lực, nhưng mà cậu ta hình như không bài xích anh, muốn anh tự mình đến đón" Chỉ cho Kim Taehyung đi theo con đường khác mình đã kí hiệu lên, gã liền chơi xấu tắt máy, giống như không biết Kim Taehyung đang gấp chết. " Thay mày trả thù một chút vì việc anh ta từ chối lời tỏ tình, khiến mày bẽ mặt " Lee Young Ae hả hê một trận. " Ai cần mày làm vậy" Tâm ý của Kim Taehyung cậu hiểu, chuyện hôm đó tuy vẫn còn canh cánh trong lòng nhưng đã không còn quan trọng nữa. " Cứ mạnh miệng đi, sao lúc nãy tao nói ra câu kia mày lại không lên tiếng giải thích " Jeon Jungkook nhún vai đầy ngây thơ " Chuyện đó không phải thật à? Không phải lúc nãy mày còn muốn ngủ với tao?" " Con mẹ nó, coi như ông đây mắt mù mới giúp mày" Lee Young Ae lần nữa bị Jungkook chơi một vố, gã tức giận chửi thề. Nếu Jeon Jungkook không bị thương, gã đã lao vào đánh cậu một trận vì tội làm ơn mắc oán rồi. Đợi Kim Taehyung chạy đến nơi thì sắc trời đã tối, Jungkook lấy đèn pin trong balo soi loạn xạ, trên mặt cậu không có biểu cảm gì, nhưng thực tế trong lòng lại rất hồi hộp, biết được Kim Taehyung không sao, cậu càng thêm an tâm, mọi lo lắng mấy ngày coi như được gỡ bỏ. Trong đêm, tiếng rả rích kêu vang của đàn dế, còn có tiếng cú mèo kêu, xa xa có tiếng động, nói cách khác là tiếng bước chân rất nhanh, giống như đang chạy. Kim Taehyung nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của đèn pin trên sườn dốc, liền chạy thật nhanh đến, trong lòng hắn nói thầm: Báo nhỏ không xảy ra chuyện gì, em ấy đang cách mình rất gần. Không sao nữa! Ánh sáng nhẹ hắt lên khuôn mặt hốc hác vì mất ngủ của Jungkook, Kim Taehyung dừng chân lại thoáng đau lòng gọi " Bé ngoan!" Lee Young Ae ngồi ở gốc cây không xa che miệng muốn nôn vì cách gọi sến súa của Kim Taehyung. Jungkook mặc kệ Lee Young Ae, cậu kích động dựa lưng vào thân cây lấy sức để đứng dậy, nhưng chân vì ngồi quá lâu vừa đau vừa mỏi khiến cậu ngã xuống, vừa lúc rơi vào vòng tay ấm áp của Kim Taehyung. Cậu ôm chặt lấy cổ hắn gọi liên tục " Bác sĩ" Sự lo lắng, sợ hãi vì cái ôm siết chặt, vì tiếng gọi ôn nhu mà tan ra hết, hiện tại chỉ có sự kích động, vui vẻ, nỗi nhớ nhung bao trùm xung quanh hai người. Kim Taehyung đỏ mắt hôn tán loạn trên khuôn mặt Jungkook bày tỏ sự lo lắng, bất an của mình, lúc hai đôi môi chạm nhau, trái tim như hòa vào chung một nhịp, nụ hôn đơn giản không có dục vọng, nên rất nhanh liền tách nhau ra. Lee Young Ae "..." Thoát khỏi cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Kim Taehyung để cậu dựa vào ngực mình, mới nhớ ra cậu đi đứng khó khăn " Chân bị thương sao?" Jungkook ôm chặt lấy thắt lưng hắn, gật nhẹ đầu. Mùi trên người Kim Taehyung khiến cho Jeon Jungkook như được sống trở lại, cậu tham luyến mùi hương của người nọ, nó có thể giúp cậu trấn tĩnh. Kim Taehyung kéo hai tay cậu vòng lên cổ mình, đầy sủng nịnh nói " Leo lên lưng để tôi cõng nào" Lee Young Ae phụ trách đi sau soi đường cho hai người vừa cõng nhau vừa nói chuyện phía trước, từ lúc Kim Taehyung xuất hiện, gã cố gắng thu mình lại không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng buồn nôn của hai người trước mặt. Lại được cảm thụ hơi ấm từ trên người Kim Taehyung truyền đến, tim Jungkook đập rất nhanh, cậu tựa vào vai hắn nói ra vấn đề mình đang rất muốn hỏi, mặc dù đã biết sớm đáp án. " Ngày đó...tại sao lại nói những lời như vậy? Em thích anh đâu phải chuyện đùa?" Nghe Jungkook nói như thế, Kim Taehyung chợt dừng lại sau đó làm như không có gì mà bước tiếp, đè thấp âm thanh " Xin lỗi! Bởi vì tôi sợ tình cảm của em chỉ là sự hứng thú nhất thời." " Thấy tôi đối xử tốt với em, chăm sóc em, sợ em nhận lầm đó là tình yêu, cho nên mới nói thích tôi" Jungkook hừ hừ ghét bỏ cắn lên vai hắn " Nhận lầm cái gì, em thiếu thốn tình thương gia đình sao mà đi nhận lầm tình cảm của mình?" " Nói anh là đồ ngốc cũng không chịu thừa nhận, còn nói xéo em. Anh không nhớ lúc đi công tác, em bảo có chuyện muốn nói với anh à? Vốn muốn cho anh bất ngờ rồi nói ra lòng mình cho anh biết, vậy mà anh lại đi cùng Do Jihan, khiến em xoay sở không kịp. Lúc đó em rất tức giận, anh đã không dỗ em rồi, còn châm lửa thêm" " Còn nữa, đừng có nghĩ rằng em không biết lý do vì sao anh từ chối em. Nói cho anh biết, em nếu đã thích ai sẽ không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, anh cũng đừng liệt em vào hàng ngũ yếu đuối cần bảo vệ. Song phương đã có tình cảm, bảo vệ lẫn nhau không phải còn tốt hơn sao, anh bảo vệ em, em cũng có thể bảo vệ anh mà! Anh không cần tự ôm mọi chuyện vào người, có gì thì chúng ta có thể cùng bàn bạc, nắm chặt tay nhau cùng đối mặt, cùng nhau giải quyết vấn đề, điều đó còn có ý nghĩa hơn việc anh đẩy em ở phía sau, tự mình lao vào nguy hiểm" Jeon Jungkook cuối cùng cũng bộc bạch hết những điều mình muốn nói trước mặt Kim Taehyung, nói ra hết khiến lòng cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm. Kim Taehyung bước chân vững vàng vừa nghe Jungkook nói. Lúc biết được Jeon Jungkook mất tích, sự bất an trong lòng Kim Taehyung giúp hắn nhận ra được, Jeon Jungkook quan trọng với mình như thế nào. Qua những lời của Jeon Jungkook, biết cậu không kiêng dè ánh mắt của người khác, còn lí trí nói ra những điều mà chính hắn không hề nghĩ đến. Trước giờ hắn luôn nghĩ, chỉ cần Jeon Jungkook bình an thì dù phải trả bất cứ giá nào hắn cũng chịu, nhưng khi biết được bản thân mình đối với Jeon Jungkook cũng quan trọng không kém, khiến Kim Taehyung hoàn toàn tỉnh ngộ. Tình yêu của Kim Taehyung mang đầy tính ích kỷ, còn tình yêu của Jeon Jungkook chính là sự công bằng nhất. Nếu Kim Taehyung nghĩ tất cả mọi việc chỉ một người gánh là đủ, thì Jeon Jungkook lại nghĩ, cái gì cũng phải cùng nhau thì mọi vấn đề mới được giải quyết êm xuôi, không sản sinh hiểu lầm, mất niềm tin vào nhau và cũng sẽ không phải hối hận. Kim Taehyung nghĩ đến đây, xốc Jungkook nằm ở vị trí thoải mái trên lưng mình, mới trịnh trọng nói: " Bảo bối, tôi đã 27 tuổi, chuyện tình cảm sẽ không thể đùa giỡn, nếu đã yêu rồi thì tiến đến hôn nhân cũng là chuyện sớm muộn, em suy nghĩ kĩ chưa? Bởi vì tôi không có thời gian. Nếu đã đồng ý, em không còn có cơ hội để hối hận" Hai chữ hôn nhân thành công làm cho người nào đó ngượng ngùng. " Nếu chưa chắc chắn, anh nghĩ mình có thể nghe được những lời kia của em à!" ____