Diệu Diệu

Chương 86 : Rải cẩu lương ở thế giới thú nhân (12)

Được Diệu Diệu tỏ tình, Tần Trường An đặc biệt thoải mái, cánh tay dùng chút lực, ôm cô vào trong lòng mình, dùng sức hôn một cái, "Diệu Diệu thật tốt." "Trường An cũng tốt." Hai người ngồi ở bờ sông nị oai một lát, lời nói vô cùng trẻ con, giống như mấy đứa bé, cố tình lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào, giống như ăn bao nhiêu mật.  Mùa đông cũng đã sắp đến, ngày hôm sau Diệu Diệu một giấc ngủ đến trưa, lăn lộn vài vòng trên da lông xù xù, phía dưới đã có rất nhiều giống cái tộc sói nóng lòng chờ, phỏng chừng là sáng sớm đã chạy tới. Có già có trẻ, khe khẽ nói nhỏ. "Cái thịt khô này thật sự có thể để lâu sao? Đến mùa đông cũng có thể ăn?" "Hẳn là thật, không phải tộc trưởng đã nhìn thấy? Ngày hôm qua không nghe tộc trưởng nói ở chỗ này ăn cái gì lẩu?" "Nếu thịt khô thật sự có thể chống được lâu như vậy, mùa đông chúng ta sẽ không cần lo lắng nữa, bọn nhóc trong nhà nhất định có thể an toàn sống sót qua mùa đông." Một giống cái khá lớn tuổi nói. Năm đứa con của bà mùa đông vừa rồi đã mất đi ba đứa, hai đứa còn lại không thể không có.  Nói nói mấy giống cái càng thêm vội vàng, "Thực Ô đại nhân đâu? Khi nào hắn mới về?" Diệu Diệu nhìn cảnh tượng phía dưới chớp chớp mắt, Trường An chạy đi đâu? Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy mà Trường An không ở bên cạnh.  Kỳ thật Tần Trường An đi săn thú, nhiều người làm thịt khô như vậy, nguyên liệu khẳng định phải đủ a, tầm mười con lợn rừng.  Kỳ thật thịt khô cũng không phức tạp, muốn học cũng rất đơn giản, sau khi Tần Trường An mang lợn rừng về, nói với Diệu Diệu vài câu, rồi dẫn mấy giống cái kia đi xử lý thịt, từng bước từng bước.  Diệu Diệu ngồi bên cạnh hắn, cầm một cái lá tương đối cứng để quạt quạt cho hắn.  "Như vậy coi như hoàn thành sao? Chúng ta thật sự làm được?" Mấy giống cái trơ mắt nhìn thịt treo trên nhánh cây, càng ngày càng giống đồ Diệu Diệu hay ăn, đều rất kích động, cái này chứng tỏ bọn họ không làm sai.  Lại qua một thời gian ngắn, những miếng thịt đầu tiên đã được hong gió xong, Tần Trường An đưa cho mọi người nếm thử một ít, hương vị tốt thì để lại, ngẫu nhiên có một cái không ngon thì chọn ra, Diệu Diệu ăn không vui. Lúc sau mới gật gật đầu xác định bọn họ đã làm đúng.  Giống cái tộc sói hoan hô, cảm động đến rơi nước mắt, đây là thứ cứu mạng a.  Các giống cái tự giác để lại vài loại trái cây bọn họ thích ăn, còn cảm thấy mình đã chiếm quá nhiều lợi ích, vui mừng trở về. Nhiều giống cái liên tục làm nhiều ngày như vậy, đủ để cho Tần Trường An và Diệu Diệu thông qua toàn bộ mùa đông, hơn nữa giống cái đều để lại không ít trái cây, hốc cây của bọn họ cũng sắp không chứa được.  Có vài loại có thể để thật lâu, ví dụ như thứ thứ quả, được Tần Trường An giữ lại, không thể để lâu sẽ được phơi thành trái cây khô.  Gần đây đồ ăn vặt của Diệu Diệu từ thịt khô được đổi thành trái cây khô.  "........." Thời gian trôi qua, tất cả mọi chuyện vẫn đâu vào đấy.  Cây ăn quả theo lời tộc sói đã được mang về trồng, trên người Diệu Diệu có linh khí, tuy rằng bình thường lười biếng, nhưng ngẫu nhiên tu luyện một chút, mấy cây ăn quả vẫn sống tốt. Gần đây cây đại thụ cô ở cũng có sức sống hơn nhiều.  Chỗ tộc sói chỉ còn phát hiện thêm khoai lang đỏ và đậu xanh, đậu xanh chỉ có hai viên, nhưng khoai lang đỏ có thể là do sinh sản vô tính, đã lan ra một mảng lớn....Lại có thêm vài loại đồ ăn.  Sau khi có nhiều loại thực vật, Tần Trường An và Diệu Diệu còn bắt gà rừng nuôi, không đẻ nhiều trứng lắm, nhưng cũng làm được bữa cơm.  Tộc sói cũng học bọn họ, cẩn thận nhổ trồng cây ăn quả, trồng khoai lang đỏ, nuôi gà, oanh oanh liệt liệt vội vàng, chẳng qua tộc sói không dám nhổ hết cây ăn quả về trồng, chỉ nhổ trồng mấy cây, có sống có khô héo, nhưng cuối cùng vẫn coi như có thể trồng.  Hiện tại Tần Trường An và Diệu Diệu đã coi rừng rậm trở thành kho báu lớn, ngẫu nhiên đi ra ngoài giống như tìm kho báu, Tần Trường An cõng Diệu Diệu từ huyền nhai bay đến rừng rậm, lại bay đến bờ biển, vài ngày sau mới có thể trở về. Tô Ninh khổ bức vẫn luôn chuẩn bị cho mùa đông, ngẫu nhiên nhìn bọn họ đi ra ngoài đi dạo, sẽ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn khóc.  Nói thật, cô ấy ngẫu nhiên sẽ nghĩ, rốt cuộc ai mới là người xuyên qua?  Người xuyên qua như cô ấy không gây được chấn động, chưa từng làm người hâm mộ, mà bận bận rộn rộn, vì sinh hoạt bận rộn từ sáng đến tối, mệt sắp chết còn không có ăn không có mặc, vì mùa đông có thể sống, cũng không dám tùy ý ăn nhiều. Diệu Diệu không xuyên qua, cuộc sống gia đình... Được người khác đặt trong lòng bàn tay, rừng rậm nguyên thủy sắp bị biến thành Nông Gia Nhạc. Diệu Diệu muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, ngay cả khi điều kiện gian khổ như vậy, cả ngày đồ ăn vặt không rời tay, lại so sánh với cô ấy mệt chết mệt sống...... Vuốt lương tâm nói, nếu không phải giống cái được đặt trong lòng bàn tay yêu thương là Boss mèo, tâm tình của cô ấy sẽ không bình tĩnh như vậy.  Nhưng mà người được yêu thương là Boss mèo...... Có thể lý giải, có người nào không thích mèo?  Không có khả năng, không tồn tại! "Boss, nếm thử cái này." Thấy con mèo nhỏ lại nằm trên ghế vung đuôi phơi nắng, bụ bẫm cực kỳ đáng yêu, hơn nữa người kia không ở bên cạnh...... Tô Ninh không nhịn được sự ngo ngoe rục rịch trong lòng. Cô ấy nhìn xung quanh, phát hiện thật sự không có ai, không nhịn được lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai nhảy lên, lấy thịt khô dụ dỗ.  Bàn tay tội ác cũng hướng về phía bụng của chủ nhân.  A, đã lâu chưa được sờ, sờ sờ khiến người vui sướng. Diệu Diệu: "........." Diệu Diệu dịch dịch người, nhìn thoáng qua phía sau —— bồn đá trong tay Tần Trường An phát ra tiếng răng rắc răng rắc, "Cô, đang, làm, cái, gì?" Tô Ninh cả người cứng đờ, má ơi. Tô Ninh lại tiếp tục bị ném ra, biểu tình hơi cứng đờ, ở trong lòng nguyền rủa hắn trăm ngàn lần, mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút. Sau đó đột nhiên phản ứng lại, thịt khô mình không nỡ ăn... Giống như bị ma quỷ ám ảnh đút cho Boss a! Tô Ninh thèm ăn sắp khóc: "......" Cứu mạng! Tô Ninh! Mẹ nó mày phải khống chế bản thân a! Chờ Tô Ninh rời đi, Tần Trường An đã hừ một tiếng ôm Diệu Diệu lên, vùi đầu vào bụng nhỏ của Diệu Diệu cọ cọ.  Si tâm vọng tưởng, còn dám sờ Diệu Diệu! Diệu Diệu là của hắn! Cái bụng nhỏ của Diệu Diệu bị hắn cọ làm cho hơi ngứa, nở nụ cười, không nhịn xuống đánh hắn vài cái, "Thật ngứa!" "......" Tần Trường An lại dùng cái mũi cọ cọ.  Ừm, thật mềm... Diệu Diệu cảm thấy có hơi ngứa, muốn xoay người, lại bị Tần Trường An đè lại, bốn chân giãy giụa liên tục lại không thể tránh thoát, ngược lại làm mình mệt mỏi quá mệt mỏi quá, cười sắp chảy nước mắt... Không vui. Cô chỉ có thể dùng móng vuốt đập đập Tần Trường An, "Không chơi không chơi, mau buông Diệu Diệu ra T^T..." "Không." Trên mặt Tần Trường An đầy ý cười, từ chối, "Không muốn buông ra." Hắn lại cọ cọ bụng cô, thuận tiện hôn một cái, thần thái tỏa sáng, "Nếu không em nói vài câu dễ nghe?" Via dụ như, "Có thích ta không? Hả?" "...Thích thích." Diệu Diệu bị hắn hôn làm cho giật mình. Tần Trường An tiếp tục, "Thích bao nhiêu?" Diệu Diệu lời ngon tiếng ngọt, "Thích anh nhất!" "........." Tần Trường An không nhịn được hớn hở, trong ánh mắt đều là ngôi sao nhỏ, hôn Diệu Diệu một cái.  Ừm? Khi nào Diệu Diệu mới bước vào kỳ động dục?