Diệu Diệu

Chương 87 : Ngoại truyện

Trước khi Diệu Diệu bước vào kỳ động dục, ngày trao đổi của các bộ lạc đã tới.  Cách ngày trao đổi vài hôm, tộc sói đã cử người tới hỏi, bọn họ sắp khởi hành đi đến nơi trao đổi, Diệu Diệu và mọi người có muốn đi cùng nhau không.  Sau khi giống cái tộc sói về đã bắt đầu làm thịt khô. Ngay từ đầu khi chưa ăn thì không có cảm giác gì, nhưng khi cho vào miệng, rõ ràng đã biết thịt khô là thứ gì, biết được tác dụng của nó  lại không thể bình tĩnh được.  Trong lòng các thú nhân nóng rực, càng ăn càng cảm động đến nỗi rơi nước mắt, đây là thứ giúp bọn họ sống sót a! Còn ăn ngon! Ánh mắt đều trở nên sùng bái, hận không thể rơi đầu chảy máu vì hai người.  Tuy tộc sói gian xảo, nhưng cũng có ưu điểm mà những chủng tộc khác không có, ví dụ như trung trinh, ví dụ như chân thành... Chẳng qua Diệu Diệu và Tần Trường An từ chối, bọn họ bay qua đó sẽ nhanh hơn, Tô Ninh sẽ đi cùng tộc sói—— ân, không nghĩ cũng biết, Tần Trường An tuyệt đối sẽ không để cô ấy ngồi trên lưng mình.  Ngay từ đầu cô còn thấy kỳ quái, ngày trao đổi gần nửa tháng sau mới tới, vì sao lại xuất phát sớm như vậy.  Sau đó mới hiểu, thế giới này không có phương tiện giao thông, cho dù tốc độ của thú nhận nhanh hơn con người, nhưng cũng sẽ mệt a, hơn nữa nơi trao đổi cũng rất xa, các thú nhân còn mang theo đủ thứ muốn trao đổi, kéo dài tốc độ lên dường, vì để chuẩn bị, xuất phát trước một tuần lad chuyện bình thường.  Có một vài tộc còn đến sớm hơn, giống như tộc nhân ngư chỉ sống dưới nước và tộc gấu trúc chỉ thích ăn lá trúc, biển rộng và rừng trúc cách khá xa nơi trao đổi, có lẽ bọn họ còn phải xuất phát trước mười ngày.  Nơi trao đổi là một tế đàn, theo truyền thuyết đây là nơi Thần Thú giáng thế, tục truyền tế đàn kia có hình dấu chân, do Thần Thú đạp ở phía trên mà hình thành.  Mỗi một năm thu hoạch, các thú nhân đều sẽ mang theo tế phẩm phong phú tới đây, bái tế Thần Thú, thuận tiện trao đổi những thứ mình cần với những bộ lạc khác.  Tế đàn màu trắng ngọc, không có bất cứ khe hở gì, giống như một chỉnh thể, dựng đứng ở trên núi, đám mây trắng bồng bềnh xung quanh, có vẻ phá lệ thần bí và thánh khiết. Xung quanh là một mảnh đất trống, các chủng tộc thú nhân đều tụ tập ở đây.  Người đứng đầu bộ lạc không ở đây, hẳn là ở tế đàn giao dịch, thú nhân còn lại đứng theo tốp năm tốp ba bày quán nhỏ, lấy vài thứ tương đối đặc sắc để trao đổi.  Nhưng nhìn kỹ là có thể phát hiện, cái gọi là trao đổi cũng không chỉ là trao đổi vật phẩm, có vài thú nhân thành niên và chưa thành niên cũng bị mang tới đây, —— kỳ thật đây là một loại xem mặt.  Tộc sói tới cũng không sớm, khi tới đây đã có rất nhiều tộc đã tới rồi.  Các thú nhân đang tụ tập trao đổi đều nhìn về phía bọn họ.  —— Trên mặt mỗi thú nhân đều mang ý cười, nhìn dáng vẻ hoàn toàn không lo lắng khi mùa đông sắp tới gần, một đám người cõng một cái sọt, đậy kín mít, hoàn toàn không giống năm trước.  Thú nhân cũng không ngu, trong lòng vừa động, đã có người đi lên, tìm được thú nhân tộc sói mình quen biết, "Sói xám! Người anh em! Sao năm nay các ngươi tới muộn vậy!" "Sói xám a! Tôi chờ anh đã lâu." "Gấu xám! Mới đến a, có muốn bàn luận chút không? " Tộc sói cũng không từ chối, có tới có lui. Diệu Diệu và Trường An đi tương đối muộn, khi tới nơi tộc sói cũng mới tới không bao lâu, lúc này trước mặt tộc sói đều vây quanh rất nhiều người, trên mặt mỗi người đều mang theo kinh hãi và khiếp sợ, có người kích động hô to, "Thật sự?!" Diệu Diệu rất hiếu kỳ nhìn về phía bên kia vài lần, nhìn thấy tộc sói lấy thịt khô ra mới hiểu, sau đó cũng không nhìn nữa, đi dạo qua các sạp mà thú nhân bày ra với Tần Trường An.  Phần lớn thú nhân đều mang những bộ da thú đã được xử lý tốt đến, loại trái cây đặc sắc trong bộ lạc, còn có một loại quả có hàm lượng tinh bột cao thường dùng trong mùa đông, nhưng thời gian giữ được cũng không dài.  Nhưng mà cũng có đặc sắc. Ví dụ như sọt tre tộc gấu trúc mang đến, tuy rằng rất thô ráp, chẳng đẹp chút nào, nhưng đặc tính của cây trúc quyết định sọt tre của họ rắn chắc hơn nhiều loại sọt tre làm bằng dây đằng của Tần Trường An, phần lớn thú nhân đều dùng sọt tre của tộc gấu trúc.  Tần Trường An cũng đổi rất nhiều da lông, mùa đông sắp đến, phải trải da lông toàn bộ hốc cây, lại treo hai tấm ngoài cửa chắn gió, hẳn là sẽ rất ấm áp. —— Mùa đông là mùa sinh sản của phần lớn thú nhân, kỳ động dục của Diệu Diệu hẳn là trong thời gian này, ân... Ấm áp chút vẫn tốt hơn.  Mà tộc nhân ngư mang đến đủ loại vỏ sò, cái lớn còn lớn hơn cả người, cái nhỏ chỉ to bằng bàn tay. Vỏ sò dùng để đựng nước, mùa đông nước đóng băng, dùng vỏ sò đựng tuyết, đợi tuyết tan chính là nước uống của bọn họ trong mùa đông.  Quan trọng nhất muối cũng là đặc sản trong biển, ngoại trừ hai thứ này còn có da của động vật biển.  Loại da này không giống da lông, da lông tương đối giữ ấm, nhưng loại da này lạnh lẽo, mùa hè ngủ bên trên sẽ rất mát.  Diệu Diệu và Tần Trường An dừng ở chỗ của tộc nhân ngư.  Tộc nhân ngư dùng một cái vỏ sò đựng trân châu, trân châu rất lớn, mang theo ánh sáng oánh nhuận, những giống cái nhân ngư đi ngang qua đều có một chiếc vòng dùng cỏ buộc thêm trân châu, coi như trang sức.  Tần Trường An nhìn thoáng qua mấy giống cái đó, quay đầu cầm trân châu lên, "Cái này đổi thế nào?" Tộc nhân ngư hơi sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn Diệu Diệu bên cạnh hắn, sáng tỏ, "Một cái bạch quả." Cách đổi này nói rõ trân châu cũng không được quan tâm lắm.  Trên thực tế cũng đúng, rất ít thú nhân tới đổi cái này. Một cái bạch quả to bằng một nắm tay của thú nhân, khi mùa đông đến thì một cái bạch quả cũng rất quan trọng, tiết kiệm chút là có thể làm một thú nhân sống thêm vài ngày. Trân châu lại không thể ăn. Cho nên ngoại trừ nhân ngư tộc ăn trai sò có mấy thứ này, chỉ có thú nhân rất mạnh mẽ có giống cái mới mua thứ này.  "Ân," Tần Trường An đưa bạch quả cho tộc nhân ngư, thuận tiện đổi thêm vài tấm da tương đối tốt bỏ vào sọt...... Tuy rằng mùa hè mới có thể dùng, nhưng trao đổi một năm mới có một lần, khi đó mới đổi thì muộn. Bắt đầu chọn trân châu, thỉnh thoảng đặt trân châu lên người Diệu Diệu để ngắm thử.  Diệu Diệu chớp chớp mắt, dùng ngón tay khảy mấy hạt châu này, để sát vào hắn, hỏi, "Mua cái này để làm gì?" Tần Trường An cầm tay cô, vẻ mặt đương nhiên, "Để em đeo a." Hắn nói, "Người khác có sao em có thể không có." Lời nói đương nhiên, hắn thật sự nghĩ như vậy, Diệu Diệu là ai a, người khác có sao Diệu Diệu của hắn có thể không có. Diệu Diệu trang điểm nhất định đẹp hơn mấy người kia.  Diệu Diệu cũng bị lời nói của hắn làm cảm thấy ngọt ngào, dùng cái trán cọ cọ hắn, vui vẻ hôn hôn hắn, "Trường An ~ anh thật tốt." Tần Trường An nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, cười đắc ý, quay đầu đi, "Ta không tốt với em thì tốt với ai..." Hắn lâu như vậy cũng chỉ coi trọng một mình Diệu Diệu, đặt cô lên lòng bàn tay yêu thương còn cảm thấy không đủ, không tốt với cô thì tốt với ai? Diệu Diệu cọ cọ hắn, trên mặt cười ngọt ngào. Vui vẻ ~ Các tộc thú nhân có rất nhiều đồ ăn đặc sắc, tuy rằng có rất nhiều thứ không thể giữ lâu mà không mang tới, nhưng vẫn có những thứ có thể để được mấy ngày.  Trường An và Diệu Diệu làm thịt khô cũng đủ để bọn họ vượt qua hai mùa đông, hơn nữa Tần Trường An vẫn luôn muốn chăm sóc Diệu Diệu tốt hơn, hai người đi dạo một vòng, đổi không ít đồ ăn vặt.  Những loại trang sức khác, ví dụ như trân châu, đai lưng cũng đổi. "......" Thịt khô được lan truyền. Sau đó các thú nhân đầu biết có một thứ, đủ để bọn họ vượt qua mùa đông, liên tục hỏi thăm tin tức về thịt khô, chỉ là tộc sói giữ kín như bưng, vẫn luôn thoái thác nói là sau khi hiến tế thì bàn bạc tiếp.  Hôm nay, lại có rất nhiều thú nhân tới, sau khi Diệu Diệu và Tần Trường An ngọt ngọt ngào ngào dạo xong, bèn dừng ở một nơi yêu tĩnh, không có người tới quấy rầy, Tần Trường An ôm Diệu Diệu lên, hai người thân mật nói chuyện. Đột nhiên nhìn thấy lá cây rung rung, một thú nhân cầm gậy gộc đẩy lá cây đi tới. Tần Trường An đang đặt đầu lên hõm vai Diệu Diệu cọ tới cọ đi, nghe thấy tiếng động, không vui ngẩng đầu, môi mỏng mím chặt, cằm căng chặt. Thú nhân kia dừng bước, sự uy hiếp đến từ sinh vật nằm trên đỉnh chuỗi thực vật làm hắn ta e sợ, sau đó phản ứng lại, nghe cách đó không xa truyền đến tiếng động, cố gắng bình tĩnh lại, đi về hướng đó, chỉ là đi hơi vòng một chút.  Những thú nhân khác cũng cảm giác được, không tiếng động đi vòng theo tộc trưởng.  Phần lớn nhanh chóng rời đi, chỉ có một thú nhân giống đực khi đi ngang qua Diệu Diệu giật giật cái mũi, đột nhiên sắc mặt thay đổi, không chắc chắn nhìn chằm chằm cô.  "........." Tần Trường An không vui, ấn Diệu Diệu và trong ngực, cảnh cáo nhìn hắn ta một cái. Lông tơ cả người Miêu Thanh đều dựng lên, lấy lại tinh thần vội vàng rời đi. ...... Chắc là cảm giác sai rồi.  Cách một khoảng xa, một giống đực nhẹ nhàng thở ra, khẽ chạm vào hắn ta, hỏi, "Cậu sao vậy, vừa nãy nhìn cái gì? Thiếu chút nữa chọc giận giống đực kia." Miêu Thanh lắc đầu, "Không có gì, chỉ là phát ngốc." Hắn ta ngửi được mùi của Diệu Diệu trên người giống cái kia.  ...... Diệu Diệu là một giống cái trong tộc, thú phụ thú mẫu đã từng nhờ hắn ta chăm sóc Diệu Diệu một chút.  Chẳng qua... Tình trạng của tộc bọn họ không tốt, hắn ta còn phải cưới giống cái, không có năng lực phí công nuôi dưỡng cô, cuối cùng Diệu Diệu bị đuổi ra ngoài, hắn ta cũng không nói gì. Một giống cái nhỏ yếu như vậy sẽ xảy ra chuyện gì không cần nghĩ cũng biết, sợ là sống không được mấy ngày, hơn nữa Diệu Diệu cũng không thể biến thành người, chắc hắn ta nghĩ sai rồi.  Miêu Thanh lắc đầu không nghĩ nữa, "Lần này không biết có thể tìm được giống cái không..." Kỳ thật nếu không phải Diệu Diệu không thể biến thành người, hắn ta hẳn là sẽ ở bên Diệu Diệu, đáng tiếc... Chờ đám kia người rời đi, Tần Trường An mới buông Diệu Diệu ra, cố ý rầm rì một chút, hôn cô một cái, "Hắn ta dám nhìn em?!" Không muốn sống nữa. Râu Diệu Diệu rung rung, lắc lắc cái đuôi nhỏ, trong ánh mắt như có ngôi sao, hôn hôn hắn, "Anh ghen tị?" "Đúng!" Tần Trường An bế cô lên, để hai chân cô vòng quay thắt lưng hắn, quyết định đổi một nơi bí ẩn hơn, "Chúng ta đi chỗ khác." Đúng, tới một nơi chỉ có hai người bọn họ.  "Được nha." Diệu Diệu hôn lên mặt hắn một cái, nhưng vẫn trấn an hắn, "Đừng nóng giận, Diệu Diệu chỉ thích anh ." "...... Nhớ kỹ lời em nói." Tần Trường An nhẫn nhịn, không nhịn được, "Lại hôn một cái?" Kỳ thật hắn vốn không tức giận.  "........." Sau khi tất cả chủng tộc đều tụ tập, là đến ngày Thú tộc hiến tế Thần Thú.  Các tộc hiến tế mặc áo bào trắng thần sắc nghiêm túc đứng trên tế đàn, trong miệng ngâm ca dao, những từ ngữ đó không ai hiểu, nhưng ngoài dự đoán, tất cả thú nhân đều có thể cảm nhận được ý nghĩa của nó, khẩn cầu bình an, cảm ơn Thần Thú... Các thú nhân vây quanh tế đàn chậm rãi nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngâm nga theo.  Sau đó là các tộc tiến hành giao dịch, rõ ràng lần này tộc sói là người thắng, bọn họ mang thịt khô tới có lực hấp dẫn rất lớn với thú nhân.  Các tộc trưởng vẫn đang cò kè mặc cả. Miêu Thanh đứng phía trước tộc mèo, đột nhiên lại thấy giống cái kia, hắn ta đang định nhắc nhở bọn họ, không nên tới gần nơi này... Diệu Diệu và Tần Trường An dứng phía sau tộc sói, chuẩn bị thỏa mãn lòng hiếu kỳ, xem náo nhiệt, tộc sói thấy bọn họ đến, tự giác nhường ra một con đường, nhiệt tình nói, "Trường An đại nhân tới phía trước nhìn đi, nhìn phía trước tương đối rõ ràng." Nói xong nhanh chóng tránh sang bên cạnh, lại vỗ vỗ bả vai người trước mặt.  Thú nhân phía trước có chút không kiên nhẫn, "Làm gì vậy! Đừng chen!" Giống cái trực tiếp xách lỗ tai, "Thằng nhãi ranh muốn lên trời rồi à, mau tránh ra, "Trường An đại nhân tới." Giống đực kia định cãi lại, vừa nghe thấy câu sau không nói hai lời dịch sang bên cạnh, "Không nói sớm." Nói sớm mình đã làm từ sớm! Nói xong bèn vỗ người trước mặt mình.  Trường An đại nhân và Diệu Diệu đại nhân lấy ra thịt khô không chỉ cứu một hai người, con của bọn họ, thú phụ thú mẫu thậm chí bọn họ cũng không cần sợ mùa đông tới, ân tình này sao có thể là một chút.  Vì thế tộc nai đang đứng bên cạnh tộc sói, lại đột nhiên cảm thấy bị chèn ép, một thú nhân tộc sói chen sang bên bọn họ, sắp bị ép thành cá mòi, tộc nai tức gần chết, "Còn chen?! Bên này hết chỗ rồi!" Thú nhân tộc sói kia rống lại, "Câm miệng! Trường An và Diệu Diệu đại nhân tới!" Tộc nai: "......" Cái quỷ gì?! Tộc nai tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, miễn cưỡng nhìn sang bên kia, chỉ thấy đám thú nhân tộc sói đang chia làm hai nửa, tạo thành một con đường nhỏ, cảm kích và sùng bái nhìn hai người vừa đi qua, giống như đang làm chuyện gì lớn lắm.. Bị ép thành cá mòi mà vẫn vui sướng.  Tộc nai: "........." Mẹ nó thiểu năng trí tuệ a! Có phải thú nhân tộc sói đều bị điên tập thể không?! Tô Ninh cũng bị ép thành thịt khô, thật vất vả xả giận, vỗ vỗ ngực, nhìn hai người ở giữa, đột nhiên cảm thấy —— cô ấy không nên họ Tô, cái từ này hẳn là nhường cho Diệu Diệu. Thật sự. Thú nhân đằng sau có chút rối loạn, sự rối loạn này làm các tộc trưởng nhíu nhíu mày, quay đầu lại, đã chú ý tới cảnh tượng kỳ quái kia.  Càng nhiều người đặt tầm mắt trên người Tần Trường An và Diệu Diệu, muốn nhìn xem bọn họ có gì khác lạ.  Tần Trường An cũng không quan tâm những ánh mắt đó, toàn bộ hành trình đều nắm tay Diệu Diệu, Diệu Diệu tò mò, cho nên hắn dẫn Diệu Diệu đi xem, chỉ đơn giản như vậy. Chỉ là cuối cùng ngay cả tộc trưởng tộc sói đều lùi về phía sau một bước, giống như hiến tế, đứng ở bên cạnh bọn họ...... Loại tình huống này cũng không phải chỉ có chút kỳ quái, các thú nhân ở đây đều trợn mắt há mồm, hoàn toàn không rõ đây là chuyện gì. "Đây, đây là..." Tộc trưởng tộc hổ nuốt nuốt nước bọt.  Tộc trưởng tộc sói cười, "Đây là An đại nhân tộc Thực Ô và giống cái của hắn Diệu Diệu..." Hơi dừng lại, giới thiệu thịt khô và những thứ khác đều do Tần Trường An dạy cho tộc sói, cũng nhấn mạnh, bọn họ là ân nhân của tộc sói.  Tần Trường An lắc đầu, nhéo nhéo tay Diệu Diệu, "Không, là Diệu Diệu dạy."  Người bọn họ phải cảm kích là Diệu Diệu đáng yêu.  Khi hắn nói tên Diệu Diệu, Miêu Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Diệu Diệu?! Tên này... Chẳng lẽ... Trong mắt Miêu Thanh đột nhiên có chút phức tạp, nói không nên lời là cảm giác gì.  "........." Tần Trường An và Diệu Diệu cũng không ở lâu, nếu là những người khác, có lẽ sẽ nhân cơ hội này thống nhất các bộ lạc vân vân, nhưng Tần Trường An và Diệu Diệu đều không có tâm tư này, bọn họ càng thích ở bên nhau. Còn tộc sói có muốn gộp các bộ tộc hay không, càng không phải là vấn đề mà bọn họ để ý.  "Trường An, chúng ta đi thôi," Diệu Diệu duỗi tay cào cào lòng bàn tay hắn, phát hiện không có gì thú vị, nhỏ giọng nói. Cô muốn về nhà. "Được." Tần Trường An tự nhiên gật đầu. Sọt được dây đằng buộc vào trên lưng Tần Trường An, Diệu Diệu ôm cổ chim lớn, tránh gió từ phía trước.  Gió có hơi lạnh, Diệu Diệu cọ cọ hắn, "Có phải gần đây lạnh hơn không?" Diệu Diệu đều hơi lạnh... "Đúng vậy, chắc là sắp tới mùa đông." Chim lớn cảm giác, giật giật mỏ, quay đầu vuốt tóc cô, dặn dò, "... Trong sọt có da, em mau lấy ra phủ thêm vào người." Diệu Diệu có chút lo lắng chớp chớp mắt, gót chân nhỏ đạp đạp, đặt da trên phần lưng của Tần Trường An, "Vậy anh lạnh không?" Tần Trường An cũng cảm nhận được độ ấm phía sau, không thể hôn, cọ cọ má cô, khóe miệng đầy ý cười, "... Không lạnh, đừng lo lắng." Hắn dời đề tài, "Loại quả em thích ăn chắc là không đủ, hai ngày nữa chúng ta lại đi hái." "Được nha." "Kỳ thật Diệu Diệu còn muốn ăn cá, cá có thể phơi thành gì?" "Trở về sẽ làm cho em." Tần Trường An lập tức đồng ý.  "........." Hai người vừa bay vừa nói chuyện, Diệu Diệu ngửi mùi hương đặc biệt trên người Tần Trường An, có da thú ấm áp, đột nhiên có chút mệt nhọc, cô hơi giãy giụa, lại không chịu được, dứt khoát đi vào giấc mơ ngọt ngào... Chim lớn quay đầu lại nhìn, giống như cười, bay càng thêm vững vàng.  "........." Lệ —— Một tiếng chim kêu trầm thấp truyền đến từ nơi xa, phía chân trời, một con Thực Ô bay ra từ đỉnh núi, lông chim mang theo ánh vàng của hoàng hôn, từ xa tới gần...... ———————————————— Lời cuối sách: Tần Trường An và Diệu Diệu, hai cái tên này, ở trong lịch sử thế giới thú nhân mà nói rất quan trọng, không có người không biết không có người không hiểu. Cùng thời có rất nhiều thú nhân nổi tiếng, ví dụ như Tô Ninh nghiên cứu ra vải bố, ví dụ như một thú nhân tộc mèo nghiên cứu vũ khí cho thú nhân không có sức chiến đấu.  Nhưng tên của bọn họ không vang danh bằng Tần Trường An và Diệu Diệu.  Đời sau cho rằng, là bọn họ giúp thú nhân có thể an toàn vượt qua mùa đông, bắt đầu dần dần lớn mạnh, cũng dẫn dắt thú nhân, đi tới chế tạo công cụ.  Nhưng mà đây đều là chuyện sau này.  Suối nước trong veo phân chia rừng rậm, trong một dòng suối nhỏ, hai đoạn vải giống như lưới đánh cá vòng quanh một khu nước, có thể thấy cá lớn cá bé bên trong.  Phía trước dòng suối nhỏ, khoai lang đỏ và khoai tây xanh um tươi tốt bò đầy đất, trái cây đỏ rực, vây xung quanh một đại thụ. Trên cây có một cái cửa sổ, có thể nhìn thấy bên trong.  Hốc cây, một con Thực Ô béo lùn chắc nịch đang ngồi xổm trên ghế.  Diệu Diệu cầm một cái vỏ sò, vừa ăn trái cây đông lạnh bên trong vừa xoay người. Thực Ô nhỏ khóc chít chít đi theo cô, hút hút nước miếng.  Diệu Diệu chớp chớp mắt, "... Nhìn cũng không thể cho con ăn, thú phụ của con chỉ làm một cái." Thực Ô nhỏ béo lùn chắc nịch giật giật cánh, buồn bã tức một tiếng, "Vì sao thú phụ làm một cái thì là của thú mẫu..." Bọn họ không thể cùng nhau ăn sao? Chia sẻ nha.  "......" Diệu Diệu nghĩ nghĩ, khẳng định trả lời: "Bởi vì thú mẫu đáng yêu!" "Đáng yêu nhất thế giới." Cô lắc lắc cái đuôi, Trường An vẫn luôn nói như vậy ╯^╰ Thực Ô nhỏ phành phạch phành phạch cánh, "Con cũng đáng yêu!" Túy Túy cũng đáng yêu nha! Bé quấn lấy cô muốn ăn. Một con Thực Ô lớn bay xuống, hóa thành một người đàn ông, trong tay cầm một phần trái cây đông lạnh, ánh mắt Thực Ô nhỏ sáng lên, vội vàng đi tới, hút hút nước miếng, "Thú phụ! Người đã trở lại!" Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn phần trái cây đông lạnh kia, là của bé là của bé... Sau đó...... Thú phụ sờ sờ đầu bé, đặt cục đá bên tay trái lên người bé, tay phải đưa trái cây đông lạnh cho thú mẫu... Tần Trường An đưa trái cây đông lạnh cho Diệu Diệu, ngồi phía sau cô, hôn hôn má, cánh tay ôm eo, cúi đầu vào cổ cô hít một hơi, "Nhớ ta không?" Diệu Diệu hôn hắn một cái, nhào vào trong lòng hắn, "Nhớ." Buổi sáng Trường An đi tìm cục đá, nói để Túy Túy học bay.  Buổi sáng tỉnh lại không thấy hắn rất không quen.  Thực Ô nhỏ: "........." Sét đánh giữa trời quang! Bé tức một tiếng, thiếu chút nữa bị cục đá đè dẹp lép, "Con!!" "Cái gì của con?" Tần Trường An ngẩng đầu, nhướng mày. Thực Ô nhỏ kêu chít chít, "Con cũng đáng yêu! Con cũng muốn ăn trái cây đông lạnh!" Bé nói, "Thú mẫu đã ăn rồi, cái này hẳn là của Túy Túy!" Bé cho rằng thú phụ anh minh thần võ như vậy, hẳn là sẽ cho bé phần trái cây đông lạnh này.  Nhưng mà... Tần Trường An nhìn đồ trong tay Diệu Diệu, căn bản không có ý muốn cho, "Vì sao là của con?" Thực Ô nhỏ đặc biệt cảm thấy không công bằng, "Vì sao không phải của Túy Túy?" Mỗi người một phần a.  Tần Trường An thở dài, nhẹ nhàng đẩy bé từ trên bàn xuống.  Tức! Thực Ô nhỏ hoảng sợ, vội vàng phịch cánh muốn bay... Chim nhỏ bay trên không trung hai giây, sau đó không chịu được, bùm một tiếng ngã xuống mặt đất, bẹp thành một cái bánh nhân thịt chim.  "........." Tần Trường An chọc chọc đầu Thực Ô nhỏ, "Hiểu chưa?" "—— Con trai, con siêu béo." Đừng nói có được ăn đồ ngọt không, nó phải giảm béo. Diệu Diệu cũng an ủi, "Đừng lo lắng, đồ ngọt của con thú mẫu sẽ ăn giúp con luôn." Ai bảo Diệu Diệu là một thú mẫu tốt nha.  Tần Trường An cầm tay Diệu Diệu, bỏ thêm vô số tầng lự kính, phụ họa không có chút chột dạ nào, "Không sai, có thú mẫu của con." Thực Ô nhỏ: "........." Tức —— Bé vùi đầu vào trong cát.  ... Tuyệt vọng.