Hôn lễ nhuộm đỏ sắc máu, trăng treo vằng vặc trên cao không che giấu được tang thương trong đáy mắt. Tân khách đều được mời về hết, trả lại sự thanh tĩnh cho Phong Y Thiên Nguyệt. Chỉ còn mỗi trản đèn lập lòe cháy trong đêm cùng tiếng mưa rả rích ngoài hiên vắng, đêm nay thật dài, trôi qua thật nặng nề. Sau khi thay xong ba thau nước đầy máu, thái y mới lặng lẽ thu lại ngân châm, khom người cung kính nói với nữ nhân cao quý bên giường. "Chủ tử, hiện tại ngài có thể an tâm rồi, phu nhân tuy thân thể vẫn suy kiệt nhưng tạm thời xem như bảo trụ được mạng sống." Diệp Hy trầm mặc một lúc, nói: "Tuyên nhi rất sợ đau, càng không thích nhìn thấy trên cơ thể mình có sẹo, ngươi giúp ta thu dọn sẹo trên người nàng được không?" "Hiện tại vẫn chưa nhìn ra sẹo, phải đợi lên da non rồi mới tính tiếp." Thái y trầm giọng nói tiếp: "Vết thương nặng nhất là ở cánh tay, chân và cổ, phần xương ở tay và chân đã nối lại xong rồi, nhưng tay của phu nhân về sau sẽ không thể cầm nắm gì quá nặng." Sắc mặt Diệp Hy trầm xuống: "Ý ngươi là tàn phế?" "Cũng không hẳn." Thái y vuốt vuốt râu, nói: "Không đến mức tàn phế, là do thân thể quân quý quá sức nhu nhược, chỉ cần ngã một cái cả đời đã không thể đi đứng bình thường. Phu nhân may thay thân thể so với quân quý khác tốt hơn một chút, tay cũng không tính là tàn phế, miễn cưỡng cầm bình trà còn có thể." "Là nàng trữ phi, những chuyện châm trà rót nước không cần nàng động tay vào." Diệp Hy chậm rãi nói tiếp: "Thái y khổ cực rồi, mời." "Không dám." Tiễn thái y rời đi, Diệp Hy cũng cho lui toàn bộ nha hoàn, trong phòng cũng chỉ còn nàng và Triệu Tuyên. Nến loe loét ánh lên sườn mặt nhợt nhạt bệnh tật của Triệu Tuyên, phiến môi vốn dĩ đầy đặn đỏ mọng lại trở nên trắng bệt, có dáng vẻ giống như Tây Thi mang bệnh. Hương khói từ lư bát giác tỏa quanh, không xua được mùi dược cao trong phòng. Giá y đã trút bỏ, mặc độc một kiện bạch sắc trung y đơn giản, nhìn thế nào cũng thấy ảm đạm yếu ớt. "Tuyên nhi, xin lỗi." Diệp Hy phát hiện ra, chỉ cần nàng không để ý đến Triệu Tuyên một khắc, nữ nhân này rất có thể sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Trải qua một đợt kinh sợ, Diệp Hy càng không dám lơi lỏng, chỉ sợ một lúc không cẩn thận, Triệu Tuyên sẽ bị sóng cuốn trôi đi đến một nơi nàng không cách nào tìm ra được. Tiếng gõ mõ canh ba vang lên, cả đêm đều không ngủ, ngước nhìn ra ngoài, bóng tối bao trùm ảm đạm thê lương. Hơi thở dần nặng nhọc, mi mắt nhấc lên, không kịp thích ứng với nguồn sáng chói mắt trong phòng, lần nữa khép mi lại. Hành động nhỏ như vậy đều lọt vào mắt Diệp Hy, nàng hoảng hốt ngồi dậy, quan sát sắc mặt của Triệu Tuyên, nho nhỏ gọi: "Tuyên nhi, nàng mở mắt ra nhìn ta đi." Triệu Tuyên nghe ra được là ai đang nói, như cũ nhắm mắt không phản ứng. "Tuyên nhi!" Diệp Hy gọi cách nào, Triệu Tuyên cũng không phản ứng lại, có vẻ như cố tình lờ đi không nghe. "Tuyên nhi!!" Tiếng kêu này đặc biệt mất kiên nhẫn, Diệp Hy xoay người chế trụ Triệu Tuyên ở trên giường, vươn tay siết chặt cằm của nàng, tiếng nói trầm đục quẩn quanh trong phòng. "Mở mắt! Nhìn ta!!" Triệu Tuyên ăn đau bất đắc dĩ phải mở mắt ra, trong mắt tràn ngập uất nộ cùng thương tâm, khóe mắt vẫn còn đỏ chỉ chực chờ rơi lệ. Trong lòng khẽ động, Diệp Hy nhướn mày, ảm đạm mở lời: "Rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của nàng đang nghĩ cái gì vậy?" "Mặc kệ ta!!" "Nói!" Đối phương nhất mực chèn ép bắt buộc Triệu Tuyên phải lên tiếng, đôi đồng tử thuần đen phát ra tia nguy hiểm, tưởng chừng thông qua một ánh mắt có thể giết chết đối phương. "Ta nghĩ gì liên quan gì đến ngài? Bất quá trong lòng ngài ta cũng chỉ là miễn cưỡng, hà tất hỏi nhiều như vậy." "Cái gì gọi là miễn cưỡng?" Diệp Hy nhướn mày, giọng nói mang theo tia bất mãn: "Diệp Hy ta chưa bao giờ làm chuyện khiến bản thân miễn cưỡng." "Ngài nói ra còn không thấy trong lòng khó chịu?" Triệu Tuyên cắn chặt môi dưới, ngước mắt nhìn người bên trên, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: "Chỉ có ngài hiểu rõ bản thân ngài cần gì nhất, ta cũng không dám miễn cưỡng ngài, hưu thư viết xong ta liền rời khỏi Phong Y Thiên Nguyệt." "Hồ nháo!" Gương mặt thanh tú nghẹn lửa giận đến trắng bệt, đôi mắt thuần đen phản chiếu hình ảnh của nàng, đặc biệt chân thật, khi nhìn vào đều không thể dứt khỏi. Hồng y như lửa, mắt phượng mày kiếm, phiến môi mỏng trời sinh khẽ nhếch, đối với mọi sự trên đời đều bình thản mà nhìn, thị phi trắng đen rõ ràng chưa từng dung chứa nổi một hạt cát. Nữ nhân này chính là như vậy, yêu hay không yêu chẳng bao giờ lầm lẫn, chỉ có bản thân không muốn, một khi đã muốn nhất định sẽ đánh đổi mọi thứ để có được. "Hưu thư cái gì? Ta càng lúc càng không hiểu nổi nàng, chẳng phải chỉ đến tân phòng trễ một chút sao? Hà tất muốn cùng ta nhất đao lưỡng đoạn?" "Đến tân phòng trễ một chút?" Triệu Tuyên bật ra một tiếng cười dài, nước mắt kiềm nén bao lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống, yếu đuối run rẩy, trái tim quặn thắt trong đau đớn dày vò. "Cả đời cũng chỉ có một lần mặc giá y, trong lòng quân quý nào cũng cầu mong phu quân có thể cả đời trân trọng yêu thương mình. Hôm nay ngài đến tân phòng trễ, mai này ngài còn đối xử với ta thế nào? Nạp thiếp? Hưu thê? Hay để ta cả đời cô độc một mình trong Phong Y Thiên Nguyệt?" "Là nàng suy nghĩ quá nhiều thôi." Diệp Hy chưa từng nhẫn nại như vậy, giọng nói như cũ ôn nhu mềm mại: "Ta bất quá có chút việc cần phải giải quyết không thể về tân phòng ngay được, nàng không cần lo lắng về chuyện đó, cả đời này Diệp Hy ta cũng chỉ có một trữ phi là nàng." Lời nói của đối phương có ma lực rất lớn, Triệu Tuyên cứ như vậy bị cuốn vào tiếng nói ấm áp đó, nghe đến mê muội, nghe đến hoàn toàn tin tưởng. Đây chính là yêu, dù cho đối phương thật sự tùy tiện viện ra một lý do cũng sẽ triệt để tin tưởng, giao cả trái tim cho người đó. Yêu không thể dùng lý trí, càng không thể tính toán ai nhiều hơn ai, chỉ cần đối phương còn ở bên cạnh sẽ nguyện ý tin tưởng cả đời. Sẽ không có lý do gì có người lại nói khi yêu mắt cũng mù lòa! "Ta hiện tại muốn ở một mình." Triệu Tuyên nghiêng đầu né tránh ánh mắt thâm tình kia, nàng thật sự không dám nhìn nữa, chỉ sợ nội tâm run rẩy cùng trái tim rối loạn của nàng sẽ bị người kia nhìn thấu. "Lý nào đêm động phòng ta lại có thể để nàng lại ở một mình?" "Ngài!" Mặt Triệu Tuyên trướng đỏ, không biết là do tức giận hay xấu hổ, nhỏ giọng quát: "Ta bị thương như vậy ngài còn muốn nháo?" "Ai, trách làm sao được?" Diệp Hy thở dài, nhún nhún vai, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: "Ta dưới gối còn chưa có hoàng nhi, tổ phụ tổ mẫu gấp sắp chết, chỉ có nàng là bình thản." Nghe Diệp Hy nói xong, mặt Triệu Tuyên càng lúc càng đỏ, đã quá rõ rồi còn gì, nữ nhân này là oán giận nàng đến tận bây giờ còn không gấp gáp sinh con!! Bộ sinh con là một mình nàng có thể làm được sao? Là do ai chậm chạp vỡ lòng chứ hả!? Lý nào giờ quay sang oán trách nàng? "Ngài nói không biết ngượng!!" "Ngượng?" Diệp Hy bày ra vẻ mặt vô lại, thản nhiên cười: "Phu nhân, nàng nói xem chúng ta đã bái thiên địa bái phụ mẫu, nói đến chuyện này còn có gì phải ngượng ngùng?" Triệu Tuyên hung hăng liếc nàng một cái, chỉ là hiện tại bị người phía trên kiềm giữ, nếu không đã đá một cái cho hả giận. "Tuyên nhi..." Tiếng nỉ non quanh quẩn bên tai, dụ dỗ người khác sa ngã không lối thoát. Âm thanh kia mang theo hai phần nhẫn nại, đặc biệt dịu dàng, đến mức khiến Triệu Tuyên vĩnh viễn trầm mê. Làm sao có thể cưỡng lại đây? Người kia tựa như hơi thở, quấn quít không ngừng, không còn bên cạnh, nàng còn có thể sống sao? Yêu đến đánh mất bản thân, tự tôn năm đó cũng bị ái tình chôn vùi, nguyện ý làm người mù, chỉ dùng trái tim để đổi lấy sự ôn nhu của đối phương. Hơi thở vương vấn, hương hoa đỗ quyên ngoài song cửa phảng phất, lư bát giác trên cao vẫn tỏa ra hương khói vờn quanh. Mưa rả rích, kia lụa hồng phất phơ lay động, tiên diễm cảnh tượng dường như thiêu đốt không khí, mười ngón tay tương khấu, ước hẹn tam sinh. Hoa đỗ quyên thật thơm, rất thơm... ... "Tiểu thư..." Diệp Hy dời mắt khỏi trần nhà, nhìn sang nữ nhân vốn khép mắt giả ngủ bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Chưa ngủ?" "Còn có chuyện..." Triệu Tuyên an ổn gối đầu lên ngực Diệp Hy, lắng nghe tiếng tim đập của đối phương, nhẹ nhàng thở ra một làn khói mỏng, hôm nay lạnh thật. "Chuyện gì?" "Ngài ở trong thư phòng lâu như vậy là có chuyện gì?" "Nàng không cần lo." Diệp Hy nghiêng đầu nhìn Triệu Tuyên, mỉm cười một cái trấn an phu nhân: "Sứ giả La Mã đến mang theo một ít tấu chương, xem xong khá phiền não cho nên..." "Lại giấu ta." Triệu Tuyên thở dài một tiếng, chậm chạp khép mi lại, nói: "Ngài vẫn như vậy, đều nghĩ quân quý không nên biết chính sự, một mực che giấu ta." Diệp Hy sửng sốt hồi lâu, hiểu ra ý tứ của Triệu Tuyên liền nói: "Tuyên nhi, ta thật sự không có xem thường nàng, chỉ là việc này không tiện nói ra, khi nào thích hợp ta sẽ..." "Ngủ đi..." Triệu Tuyên chậm chạp xoay người, kéo chăn lên cao, quay lưng lại với Diệp Hy, đôi mi dài nhè nhẹ rung lên. "Tuyên nhi." Đối phương không trả lời, hiện tại trời cũng quá khuya, Diệp Hy không muốn lại làm phiền Triệu Tuyên, quyết định sáng mai rồi tính tiếp. Cứ như vậy, một bầu không khí trầm mặc khó chịu diễn ra, không ai nói với ai câu nào, trong đầu chỉ còn suy nghĩ của bản thân quấn quanh. ------------------------------- "Gia, ngài về rồi?" "Về rồi." Lăng Tam Nguyệt đưa phi phong cho Tử Minh giữ lấy, bước nhanh đến ôm ngang ái phi trở về phòng ngủ. Một đường băng qua con đường ướt đẫm nước mưa, trên tán lá xanh còn đọng lại giọt nước trong trẻo, trĩu nặng mà rơi xuống mặt đất, vỡ tan. Đem cửa đẩy ra, Lăng Tam Nguyệt tiến thẳng vào trong phòng, đem Diệp Cẩm ở trong lòng đặt ngay ngắn trên giường. Kéo chăn lên phủ quanh thân thể nhỏ kia, nữ nhân này cực kỳ sợ lạnh, nếu không được bọc trong chăn ấm sẽ không chịu được. Xong xuôi, Lăng Tam Nguyệt mới khom người nửa quỳ trên sàn, cẩn trọng tháo xuống đôi hài thêu trên chân ái phi, đặt cẩn thận ở trên bệ gỗ. "Gia..." Diệp Cẩm trong lòng bất an, từ lúc rời khỏi phủ đệ của ngũ muội tới giờ nàng vẫn cứ thấp thỏm lo âu. "Ta biết nàng đang nghĩ cái gì." Lăng Tam Nguyệt bưng chậu nước từ trên bàn đặt xuống bên dưới chân Diệp Cẩm, hầu hạ ái phi ngâm chân. Làn nước nóng vỗ về đôi bàn chân nhỏ đến tê cóng, khiến Diệp Cẩm thoải mái đôi phần, nhưng bất an trong lòng vẫn không cách nào xua đi được. "Gấp muốn chết, ngài mau nói đi." "Bình tĩnh nào." Lăng Tam Nguyệt cẩn trọng xoa bóp vài huyệt vị trong lòng bàn chân nàng, từ tốn nói: "Ta sắp xuất chinh." Trong đầu oanh liệt vang lên một tiếng ong, trong nhát mắt gương mặt Diệp Cẩm biến thành trắng bệt, hoảng trương nắm hai vai Lăng Tam Nguyệt kéo dậy. "Nhìn ta!!" Lăng Tam Nguyệt bất đắc dĩ mà nhìn Diệp Cẩm: "Ái phi, nàng thật hung hăng." "Ngài còn có tâm tư trêu đùa ta?" Diệp Cẩm đều gấp đến hai mắt đỏ bừng, bộ dạng không có câu trả lời quyết không bỏ cuộc: "Ngài nói gì, đều nói lại cho ta nghe!" "Đại tỷ của nàng dùng bản đồ quân sự của La Mã mua chuộc Nguyên Phồn vương mang binh đánh chiếm Yến quốc. Dưới sự giúp đỡ của Thất vương phủ, cùng với bản đồ trong tay đại tỷ nàng, La Mã không dám lỗ mãn hành động, bị kiềm hãm không cách nào vùng vẫy được. Hiện tại chỉ có duy nhất một cách là đánh lùi Nguyên Phồn, cho La Mã một viên định tâm đan, sau đó mới từ từ tính tiếp." "Mấy phần thắng?" "Ba phần." Diệp Cẩm hít liền mất ngụm lãnh khí: "Bảy phần còn lại thì sao?" Lăng Tam Nguyệt chỉ đưa mắt nhìn Diệp Cẩm, không có trả lời. "Ngài..." Diệp Cẩm hận không thể đánh chết nữ nhân này, tại sao lại có người ngoan cố đến như vậy chứ? Biết rằng phía trước là tử lộ vẫn bước đi, đây là can đảm hay ngu xuẩn? "Đừng lo lắng." Lăng Tam Nguyệt như cũ ôn hòa nở nụ cười: "Ngũ muội của nàng vẫn còn mười ba vạn binh La Mã mà, hơn nữa Nguyên Phồn không quen địa hình ở đây, phần thắng cũng được nâng lên ba, bốn phần." "Được, ngài đi đi." Lăng Tam Nguyệt không nghĩ Diệp Cẩm dễ dàng đáp ứng như vậy, chưa kịp mở miệng hỏi thì nàng đã lên tiếng trước. "Chiến trường đao kiếm không có mắt, ngài có mệnh hệ gì, A Cẩm đi theo ngài." Diệp Cẩm nói rất chậm, rất nhẹ nhàng, trước mắt nàng cái chết nhẹ nhàng đến mức thản nhiên. "Nàng đừng hồ đồ." "Ngài có thể hồ đồ, còn ta thì không?" Diệp Cẩm nghiêng đầu nhìn nàng, yếu ớt nở nụ cười: "Không có ngài, ta sống còn có ý nghĩa gì?" Lăng Tam Nguyệt trầm mặc, nàng nhìn nữ nhân này, đều nhìn đến quen thuộc, nhưng vẫn không cách nào ngăn được tình cảm cứ ngày một lớn lên. Nữ nhân này là cả sinh mạng của nàng, vẫn như năm đó cười thật ngọt ngào, nhưng bây giờ, nụ cười kia chất chứa bao nhiêu bi ai? Đối với Diệp Cẩm, mọi thứ nàng đều suy nghĩ rất đơn giản, nếu như trên đời này thật sự không còn một Lăng Tam Nguyệt, vậy thì cũng không cần có thêm một Diệp Cẩm làm gì. "Không có ngài, ta sống không bằng chết, ngày ngày đêm đêm tưởng niệm, ngày ngày đêm đêm ngóng trông, đều yêu đến thấm sâu vào tận cốt tủy, cả đời cũng không muốn phân ly..." Bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng áp lên gò má, nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng ghi khắc, dung nhan năm ấy chưa từng thay đổi. "A Cẩm." Lăng Tam Nguyệt giữ lấy bàn tay của Diệp Cẩm, nghiêng người, nhẹ nhàng lại lưu luyến bên vành tai nàng: "Đừng như vậy, nếu thật sự ta có xảy ra chuyện gì, nàng tẩy đi tiêu ký, tái giá đi." Nước mắt từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống, trong lòng ai cũng vậy, đều cầu mong đối phương hạnh phúc, lại chẳng hiểu được hạnh phúc của đối phương chính là bản thân ngươi. "Tẩy đi tiêu ký..." Diệp Cẩm ngu ngốc nhưng vẫn biết được tẩy đi tiêu ký có ý nghĩa gì, sẽ không còn hương thơm cùng hơi ấm của đối phương bầu bạn, càng không thể nào ngăn được trái tim từng ngày rạn vỡ. Nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng nỗi đau trong lòng lại nặng tựa ngàn cân, đến mức không dám đối mặt, đến mức muốn yếu hèn trốn tránh. "Ta nói cho ngài biết, ngài nghe thật kỹ cho ta." Diệp Cẩm hít một hơi thật sâu, trong đáy mắt đều là bi thương: "Ngài đi rồi, ta sẽ không tẩy tiêu ký, càng không tái giá. Ta sẽ đi theo ngài, ngài đi đến đâu, ta sẽ theo đến đó, quấy nhiễu ngài cả đời này." "A Cẩm." "Ngài từng hứa với ta những gì, còn nhớ hay không?" Nhớ đến vài chuyện, đều nhịn không được mà mỉm cười: "Ngài hứa cả đời này sẽ mang lại hạnh phúc cho ta, sẽ khiến ta vui vẻ, vì vậy đừng nuốt lời, được không?" 12 Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com Trước Sau