Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL
Chương 34
Vì chuyện Diệp Cẩm trúng độc mà suốt thời gian đó không ai làm phiền đến các nàng, các vị phi tần nương nương đều không dám mời các nàng đến tẩm cung của mình nữa, rất sợ xảy ra sơ sót gì thì sẽ bị Diệp gia đuổi cùng giết tận.
Ngay cả Chúc Vi cũng không còn dám hành động lỗ mãn, nhờ đó mà các nàng an ổn trải qua một năm, bệnh tình của Diệp Cẩm đã có tiến triển, thân thể nhờ điều dưỡng tốt mà không còn vấn đề gì nữa.
Một năm cứ như vậy trôi qua, nhanh như hồ điệp vỗ cánh, chỉ thoáng thấy vài hình ảnh vụn vặt bản thân đã cất giấu ở nơi nào đó trong tâm trí.
Diệp Cẩm còn nhớ rất rõ một năm trước vào ngày trừ tịch nàng mặc giá y, ngủ quên trên kiệu hoa, gả vào Huyền Minh cung mà không chút đắn đo suy nghĩ.
Hóa ra lựa chọn trước đó của nàng là chính xác, có thể nàng làm sai rất nhiều điều, nhưng điều nàng làm đúng nhất chính là gả cho Thập nhất lang.
Trên đời này chắc chỉ có một mình Diệp Cẩm nàng trong ngày thành thân mà ngủ quên, trong lòng nhịn không được mà tự trách, ngày trọng đại như vậy mà nàng cũng ngủ quên được đúng là lợi hại!!
Còn đương mải mê suy nghĩ, thắt lưng đột nhiên bị ôm chặt lấy, có cảm giác chân cũng rời mặt đất, đối phương trực tiếp ôm nàng lên cao.
"Thập nhất lang!!"
Diệp Cẩm hoảng hốt la to một tiếng, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lăng Tam Nguyệt liền tức giận nâng chân đá nàng một cái, làm cái gì mà ôm nàng lên như vậy chứ, dọa chết người ta!!
Bị đá một cái Lăng Tam Nguyệt cũng không có vẻ đau đớn gì, ngược lại còn vui vẻ trêu chọc Diệp Cẩm: "Ái phi đang nghĩ đến ai mà ngây người ra vậy hả?"
"Đang nghĩ đến..." Diệp Cẩm tủm tỉm cười, nói: "Ngài."
Lăng Tam Nguyệt càng cười rạng rỡ hơn, xoay người một cái đã có thể đặt Diệp Cẩm ngồi lên đùi mình, còn bản thân thì ngồi xuống trường kỷ đặt trong tiểu đình vắng lặng.
"Ái phi đã nghĩ đến chuyện gì mà có ta vậy?"
"Đang nghĩ một năm trước có một người họ Diệp gả cho một người họ Lăng."
Diệp Cẩm vừa nói vừa đưa tay nghịch tóc của Lăng Tam Nguyệt, có vẻ thích thú với trò chơi mới này của mình.
Lăng Tam Nguyệt nghiêng đầu quan sát sườn mặt trắng nõn của đối phương, nhẹ nhàng nở một nụ cười ôn hòa: "Nhanh thật, đã một năm rồi."
Đối diện với ánh mắt ôn hòa đẹp đẽ của đối phương, nội tâm Diệp Cẩm run rẩy không thôi, run giọng mà hỏi: "Gia, ngài luôn hỏi ta có hối hận không, vậy ta hỏi ngài, lấy ta ngài có hối hận không?"
"Nàng nghĩ nếu ta hối hận ta sẽ còn quan tâm, yêu thương nàng như vậy sao?"
"Nhưng ta là người của Diệp gia!"
Điều này luôn là nỗi băn khoăn trong lòng của Diệp Cẩm, một ai đó thổ lộ với nàng, nàng đều phân vân suy nghĩ xem là họ yêu Diệp gia hay là yêu Diệp Cẩm.
"Nàng là người của Lăng gia." Lăng Tam Nguyệt không hài lòng nói: "Gả cho ta rồi còn nghĩ đến trở về Diệp gia sao?"
Diệp Cẩm kinh ngạc mở to mắt, song lại xấu hổ cúi đầu xuống, nàng đã là người của Lăng gia, là vương phi của Thập nhất lang, làm sao nàng có thể quên được chuyện đó.
"Không có." Diệp Cẩm nghiêng đầu nhìn Lăng Tam Nguyệt, đôi mắt hạnh cong cong híp lại khi cười: "Cả đời này đều muốn ở bên cạnh ngài."
Lăng Tam Nguyệt hài lòng gật đầu, vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của Diệp Cẩm.
Nữ nhân này chỉ có thể là của nàng, là duy nhất của nàng, vĩnh viễn cũng không để vụt mất.
Diệp Cẩm vô thức đưa tay sờ gương mặt của Lăng Tam Nguyệt, vết bỏng năm đó cũng nhờ đều đặn dùng dược cao mà đã mờ đi một ít, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bi thương bao nhiêu năm mà nữ nhân này phải chịu đựng.
"Làm sao vậy?" Lăng Tam Nguyệt cười cười nói: "Ta thượng dược rồi, không cần lo."
"Ta đang nghĩ nếu vết bỏng này mất đi, liệu ngài có còn như vậy đối xử với ta?"
Diệp Cẩm biết chỉ vì vết bỏng này mà Lăng Tam Nguyệt phải ở trong lãnh cung hẻo lánh, một mình chống chọi với tất cả mọi thứ, cố gắng đấu tranh vì sự sống còn của mình.
Nhưng nếu vết bỏng này biến mất, mọi người sẽ bắt đầu nhìn lại sự cố gắng của Thập nhất lang, phát hiện nàng ấy là nhân trung long phượng, vậy liệu nàng ấy còn muốn bên cạnh một quân quý ngu ngốc như nàng hay không?
Sống với nhau một năm làm sao không hiểu ý tứ trong câu nói của Diệp Cẩm, dường như khi gả cho nàng, nữ nhân này càng có nhiều lo lắng, càng có nhiều suy nghĩ, nàng thật sự không đành lòng.
"A Cẩm." Lăng Tam Nguyệt nói rất khẽ, chỉ đủ cho một mình Diệp Cẩm nghe thấy: "Ta đời này cũng không phụ nàng, nàng nhất định phải tin ta."
Không phụ nàng...
Ba chữ này Diệp Cẩm nghe xong đặc biệt cảm động, sống với nhau một năm rồi lẽ nào không hiểu nổi nhau, chỉ là nàng muốn hỏi, muốn nghe thử câu trả lời của Thập nhất lang mà thôi.
"Gia..."
"Được rồi, ngoài này gió lớn, chúng ta vào trong thôi."
Diệp Cẩm lắc đầu, đưa mắt nhìn những hạt tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi: "Đêm nay là đêm trừ tịch, cũng là đợt tuyết đầu tiên, ta muốn ngắm một chút nữa."
"Vào nhà rồi ngắm, thân thể nàng không tốt, nhiễm phong hàn thì càng phiền toái hơn."
Dù nói thế nào Lăng Tam Nguyệt cũng không chịu thỏa hiệp, Diệp Cẩm đành theo nàng ấy trở về phòng.
Trong phòng được huân đến khô nóng, Diệp Cẩm lau đi mồ hôi đọng trên trán, gương mặt đỏ bừng lên, xem ra là Tử Minh huân phòng quá tay rồi.
Lăng Tam Nguyệt thấy vậy liền đem cửa sổ mở ra, khí lạnh tràn vào xua đi hơi nóng hăng trong phòng, cũng cảm thấy dễ thở hơn khi nãy.
Diệp Cẩm đưa mắt nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng khép mi lại, nàng có thể nghe thấy tiếng gió thổi tán lá xanh xào xạt, âm thanh tuyết rơi lác đác trên cửa sổ, nhẹ có nặng có, quyện thành âm thanh của một ngày xuân lạnh lẽo.
Hơi thở quấn quýt bên vành tai, Diệp Cẩm nghiêng đầu né tránh, vừa vặn bốn mắt chạm nhau, một mảnh tình ý triền miên.
Một năm rồi, thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng các nàng vẫn như vậy, giống một đôi tân phu thê, tương kính như tân.
"Gia, đêm nay làm giáo tử nhé?"
"Nếu nàng muốn."
------------------------------
"Nhị tiểu thư, ngài đi đâu vậy?"
Diệp Tố Cung vừa loay hoay chuẩn bị những món quà nhỏ đặt vào hộp gấm vừa trả lời câu hỏi củaTiểu Lục.
"Ta đến Huyền Minh cung một chuyến, hôm nay là trừ tịch, phải mang lễ vật đến cho Diệp Cẩm."
Tiểu Lục đem bình trà đặt xuống bàn, nói: "Tứ tiểu thư gả đi đâu như vậy rồi mà ngài vẫn phải đều đặn gửi lễ vật sao?"
"Gả đi thì sao? Vẫn là tiểu muội muội của ta thôi." Diệp Tố Cung quay sang Tiểu Lục mà nói: "Ngươi hỏi xem Diệp Hy có muốn cùng ta đi hay không."
"Tiểu thư, ngài cả năm nay không ở trong phủ được một tháng, vừa về lại đi Huyền Minh cung, thật là không hiểu phong tình."
"Cái gì phong tình?" Diệp Tố Cung nghi hoặc hỏi: "Tiểu Lục ngươi ăn nhầm cái gì rồi à?"
Tiểu Lục bực tức giậm chận xuống đất, rõ ràng Diệp nhị tiểu thư thông minh như vậy nhưng cứ hễ nàng nói đến chuyện tình cảm thì bày đặt giả ngốc, đúng là chọc tức chết nàng mà!!
"Không có gì, để nô tỳ đi hỏi ý ngũ tiểu thư."
"Ân, mau đi đi."
Tiểu Lục bị đuổi liền không vui, tức giận xoay người rời khỏi phòng, không quên đóng sầm cửa lại.
Diệp Tố Cung nhìn theo, liền cười khẩy: "Còn không phải vì tránh ngươi mà trốn ở ngoài không về phủ sao?"
Thân phận của Tiểu Lục không tầm thường, nàng là con gái của Lý thượng thư, từ nhỏ đã đi theo làm thư đồng cho Diệp Tố Cung.
Cũng giống với Diệp Hy, Phù Cơ công chúa chọn Tiểu Lục là vì mong muốn lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sẽ có ngày Diệp Tố Cung yêu thích Tiểu Lục.
Chính vì vậy mà Diệp Tố Cung không cách nào đuổi Tiểu Lục đi được đành phải lang thang ở bên ngoài, vài tháng mới dám về phủ một lần.
Lễ vật lần này khá nhiều, Diệp Tố Cung tính toán chắc cũng đủ cho Diệp Cẩm dùng qua hết mùa xuân mới an tâm gói lại đặt đẹp đẽ trong hộp gấm.
Lát sau bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng tiếng nói của Diệp Hy: "Nhị tỷ, ta Diệp Hy đây."
"Hy nhi vào đây đi."
Diệp Tố Cung đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa vặn bắt gặp bóng dáng nhỏ của Diệp Hy, cười nói: "Có lễ vật nàng muốn tặng A Cẩm hay không? Nếu có thì mang đến đây để nhị tỷ giúp ngươi gói lại."
"Không cần, ta đã gói xong cả rồi, đặt ở trên xe đấy."
"Nhanh thật." Diệp Tố Cung trêu chọc: "Không cần nhị tỷ nhắc ngươi vẫn tự đến Huyền Minh cung đúng không?"
"Nhị tỷ đừng đùa nữa." Diệp Hy bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Hôm nay là trừ tịch, hai người chúng ta đều đi hết có sao hay không?"
"Lo gì, hôm nay người của Thất vương phủ sẽ đến, chúng ta qua Huyền Minh cũng để đỡ gặp phải Lăng Ly Quân đó."
Diệp Hy gật gù, không hiểu sao cả nàng và nhị tỷ đều không thích Lăng Ly Quân, cảm thấy người tâm cao khí ngạo như nàng ta sao lại nguyện ý khuất phục theo sau mẫu thân được chứ? Nhưng kỳ lạ hơn Diệp Hy lại không có ác cảm với Lăng Tam Nguyệt, rõ ràng đều là họ Lăng, nhưng trông Lăng Ly Quân giống một lão hồ ly, còn ở Lăng Tam Nguyệt lại mang đến một cảm giác chính trực quân tử khiến người khác đặc biệt an tâm.
Chuẩn bị xong lễ vật, Diệp Tố Cung cũng mang theo Diệp Hy rời khỏi Diệp phủ, nào ngờ đến cổng đã bị chặn lại.
Người chặn lại không ai khác là Diệp Yến, nàng có chút không vui mà liếc nhìn hai đại tước quý nhà mình.
"Đêm nay là trừ tịch lại bỏ đi đâu vậy hả?"
"Mẫu thân..." Diệp Tố Cung đảo mắt, cười gượng hai tiếng: "Nhi nữ đến Huyền Minh cung với A Cẩm."
"Sao không gọi hai đứa nó đến, trừ tịch đến nơi còn bỏ đi hết còn ra thể thống gì?"
"Nhi nữ nghe nói thân thể A Cẩm không tốt, không chịu được đường xa nên quyết định đến đó một chuyến, nếu để A Cẩm tự đi có chút không an tâm."
Ngẫm lại lời của Diệp Tố Cung nói rất có lý, Diệp Yến cũng không còn lý do gì để ngăn cản, đành nói: "Được rồi, đêm nay phải có mặt ở phủ để..."
"Mẫu thân, Hy nhi và nhị tỷ tính qua đêm ở Huyền Minh cung." Diệp Hy vội vàng cắt ngang lời của Diệp Yến: "Tứ tỷ gả đi xa nhà, lại phải đón trừ tịch mà không có người thân bên cạnh rất đáng thương, mẫu thân ngài để Hy nhi và nhị tỷ bồi cạnh tứ tỷ được không?"
"Ai~ được rồi, đi đi." Diệp Yến đưa tay đỡ trán, chán nản nói: "Một lát nương thân của các ngươi lại lải nhải ta."
"Vâng, mẫu thân."
Được cho đi, Diệp Tố Cung và Diệp Hy tức tốc đánh xe rời đi, giống như bị ma rượt mà liều mạng bỏ chạy.
Diệp Yến nhìn theo, lắc đầu chán nản, đám trẻ càng lúc càng không nghe lời nàng!!
Trên đường lớn nhộn nhịp, người mua kẻ bán tấp nập, hai bên đường thắp lên những ngọn đèn liên hoa sáng rực.
Đây là phong tục của Yến quốc, mỗi năm vào ngày trừ tịch phải thắp đèn thật sáng, để những người ở nơi xa trở về có thể theo ánh sáng của ngọn đèn mà tìm trở về nhà.
Xe ngựa của Diệp gia lộc cộc lộc cộc lăn bánh, Diệp Hy ngồi trên lưng ngựa quan sát bốn phía, dáng vẻ có chút hiếu kỳ, xem ra là lần đầu đi ra phố vào ngày trừ tịch.
Lúc sắp đi qua Triệu phủ, Diệp Tố Cung buột miệng hỏi: "Hy nhi, có cần tìm Triệu Tuyên đi cùng không?"
Diệp Hy liếc nhìn nhị tỷ một cái, cũng không nói gì, tiếp tục thúc ngựa đi về phía trước.
Diệp Tố Cung nhún nhún vai, đứa nhỏ này cũng bày đặt giận dỗi nữa a~
Đi khoảng hơn hai canh giờ mới đến được Huyền Minh cung, bên ngoài được sơn sửa đẹp đẽ hơn trước rất nhiều, mang đến cảm giác tràn ngập sức sống mới.
Tử Minh và Tiểu Hiểu đang ở ngoài vườn bẻ mấy nhành mai trắng để trưng trong phòng vương phi, vừa vặn bắt gặp xe ngựa của Diệp gia ở bên ngoài.
Không ai nói ai đều lần lượt đi ra đón, phát hiện là Diệp Tố Cung và Diệp Hy liền vội vàng mở cổng ra đón tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
130 chương
54 chương
25 chương
159 chương
93 chương
364 chương