Diện y
Chương 8
Chương 8:
Edit: 5th May
Ngày hôm đó, Tần Sương không nhớ mình làm cách nào để rời khỏi sơn trang, sau khi hồi phủ liền bệnh một trận, triền miên trên giường nhỏ mấy ngày mới có thể xuống đất.
Trải qua đã kích này, nàng không còn suy nghĩ muốn đặt chân đến sơn trang nữa. Nàng sợ hãi khi thấy rắn, báo nhỏ, cùng tất cả các loài động vật, thậm chí ngay cả ngựa trong phủ cũng khiến nàng nghi thần nghi quỷ.
Cuộc sống lại như cũ, đơn điệu trôi qua, nhưng trải qua nhàn rỗi suốt một thời gian, trong lòng cảm thấy trống trãi vô cùng, tựa hồ không thể nào trải qua cuộc sống góa phụ cô đơn một cách bình thản.
Một ngày, bạn tốt của nàng, Lư thị đưa thiếp mới đến, mời nàng đến quý pủ, Tần Sương vừa vặn cũng đang rảnh rỗi , liền đáp ứng lời mời của đối phương.
Từ khi tướng công nàng qua đời, Tần Sương chưa từng tham dự bất cứ tiệc rượu nào, lần này cũng chỉ là buổi tiệc nhỏ tụ tập các phu nhân, nghe họ bàn luận về chuyện chồng con, Tần Sương cảm giác càng thêm tẻ nhạt.
Nàng tìm lý do ra ngoài, hướng về phía hoa viên, thấy hoa sen vừa hé nở, không nhịn được cúi sát xuống một chút, nhưng mà đúng lúc này, một đám trẻ con không biết từ hướng nào chạy ra, đuổi về phía nàng, Tần Sương muốn dịch cơ thể né tránh, nhưng chẳng ngờ sơ ý một chút rơi vào trong hồ.
Giữa mùa hè, nước không quá lạnh, nhưng Tần Sương không biết bơi, nên không thể nào ngoi lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đang chìm dần trong nước.
Bên bờ hồ, tựa như có người hô hoán, Tần Sương không nghe rõ, chỉ cảm thấy tai mắt mũi miệng đều bị nước tràn vào, một lượng lớn nước tràn vào trong phổi khiến nàng khó chịu vô cùng.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, ngay lúc Tần Sương muốn ngất đi, đột nhiên có cái gì đó quấn lấy thân thể nàng, đưa nàng hướng lên trên.
Đầu lập tức được đưa lên khỏi mặt hồ, Tần Sương mở miệng thở dốc, mơ hồ chỉ thấy cạnh đó có người vội vã chạy đến.
Cuối cùng cũng được cứu, Tần Sương vô lực nằm bên bờ thở dốc.
Thị vệ cứu Tần Sương lên có chút bất ngờ, nhíu mày nói : “ Phu nhân không biết bơi lội, vừa nãy mượn lực từ đầu mà ngăn được bản thân chìm xuống.”
Tần Sương lúc này mới nhớ tới thứ kia, nhưng trong lúc nhất thời cũng không xác định được đó là gì, quay đầu nhìn mấy đứa trẻ trên bờ lúc nãy, “ Tựa hồ như có thứ gì đó nâng ta lên, có lẽ các ngươi có thể nhìn thấy rõ.”
Mấy đửa trẻ vội vàng lắc đầu, trong đó có một bé trai đứng cách đó gần nhất, khuôn mặt lộ nét sợ hãi, tựa hồ như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Tần Sương cho là bọn chúng thấy nàng rơi xuống nước nên lo sợ, cũng không hỏi thêm gì, chỉ an ủi bọn trẻ là nàng không sao.
Đêm đó, Tần Sương mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nàng chỉ là một cô bé sáu, bảy tuổi, đang chơi đùa trên núi phía sau hậu viện Tần gia, đang đi bỗng dưới tàng cây cạnh sườn núi nàng gặp được một con rắn lớn.
Đại xà cuộn tròn thân thể, cơ hồ cao ngang đầu nàng, đen sì một khối trông vô cùng dữ tợn.
Tim Tần Sương như muốn ngừng đập, nàng sợ đến mức muốn ngất xỉu. . . . . . . Nàng thét lên xoay người muốn bỏ chạy, nhưng sơ ý vấp phải tảng đá, ngã lăn ra đất, mắt thấy bản thân sẽ lăn xuống sườn núi, ai ngờ có thứ gì đó quấn lấy thân thể nàng, kéo nàng trở về.
Trong đầu một mảnh choáng váng, đến khi phục hồi tinh thần, Tần Sương mới ý thức được vừa nãy thứ cuốn mình đem mình kéo trở lại, chính là đuôi của đại xà.
Xong, không phải nó muốn ăn thịt nàng đó chứ?!
Ngay khi Tần Sương đang sợ hãi đến run cầm cập, nước mắt chảy ròng, không ngừng kêu trời trách đất, gọi người đến cứu nàng, thì đại xà buông lỏng chiếc đuôi đang quấn nàng, tiếp tục cuộn trọn người lại, mệt mỏi nhắm hai mắt.
Tần Sượng loạng choạng bò lên, lúc này mới phát hiện bụng đại xà hình như bị thương, da thịt lật ra ngoài, dưới thân còn có một mảng chất lỏng không rõ là gì.
Nó bị thương sao? Thứ gì có thể khiến con rắn khổng lồ bị thương đến mức này?
Tần Sương sững sờ một lát, mới bừng tỉnh nhớ tới lúc này chính mình nên thoát thân mới phải. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn, thống khổ của đại xà, nàng lại có chút không đành lòng.
Vị trí vết thương dính bụi bặm và vụn cỏ này, có lẽ là do lúc nó dùng đuôi cứu nàng mà bị nứt ra.
Nếu nó không ăn thịt nàng, phải chăng muốn nàng cứu nó.
Nghĩ như thế, Tần Sương không còn cảm thấy sợ hãi nữa, ngày đó nàng trở về nhà, chẳng những không nói với cha mẹ chuyện nàng trải qua, ngược lại ngày hôm sau, trời xui đất khiến thế nào nàng lại mò lên núi, thuận tiện ôm theo hai con gà.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
46 chương
7 chương
95 chương