Diện y

Chương 7

Chương 7 :  Edit : 5th May   Sáng sớm, Tần Sương tỉnh lại từ trong mộng, cơ thể uể oải vô cùng.    Trì Uyên nằm cạnh nàng lúc này vẫn đang say giấc, nhưng tựa hồ mơ thấy điều gì không hay, chân mặt nhíu chặt ôm xiết eo nàng.   Là do đêm qua uống nhiều rượu quá hay sao? Có lẽ vì thế hắn mới ngủ say không tỉnh, cho nên vì thế nàng mới có thể trong mộng dâm loạn không thể tả.    Nghĩ đến giấc mộng đêm qua, Tần Sương vừa hoảng sợ, vừa xấu hổ.    Nàng phải có bao nhiêu khao khát hoan ái mới có thể mơ thấy bản thân cũng xà giao cấu, hơn nữa còn. . . . . . Chỉ ngẫm lại cảnh tượng trong mộng, Tần Sương liền cảm thấy hai má đỏ bừng.    Đều nói bản tính mãng xà, vốn dâm loạn, nhưng có thể dâm loạn trong mộng cùng con rắn kia, phải chăng đó chính là bản chất của nàng?   Nàng nhớ rõ trong giấc mơ nàng bị mãng xà liếm đến cao trào, cũng nhớ rõ mãng xà quấn lấy nàng trên không trung, không ngừng đâm vào rút ra.   Cự Mãng quấn quanh lấy nàng, vòng eo dùng tốc độ cực nhanh không ngừng vận động, tốc độ kinh khủng ít có sinh vật nào có thể đạt tới. Nó mỗi lần đam vào đều tiến thật sâu trong âm đạo nàng, ngay bộ phận hai bên vách non mềm trong âm đạo nàng cũng không bỏ xót, mang đến cho nàng cảm giác vừa đau đớn, vừa sung sướng mà trước đây chưa từng có.   Cao trào từng trận ập đến kịch liệt, nàng được nó cuốn lấy ngất đi hết lần này đến lần khác, cảm giác tê dại và khoái cảm dọc theo xương sống chạy thẳng lên trên, không ngừng được lấp đầy, một lần lại một lần nữa. . . .. .    Tuy hoảng sợ, nhưng nàng lại bị kích thích những cú va đập mạnh mẽ dưới hạ thân, khiến nàng không nhịn được điên cuồng rít gào, nàng không nhớ chính mình đã đạt cao trào bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ bản thân bị đâm đến nỗi không thể thốt lên một câu hoàn chỉnh.    Từ hành động phản kháng, giãy giụa ban đầu, cuối cùng biến thành tự động nghênh hợp, hai chân nàng kẹp chặt lấy vòng eo mãng xà, hai tay ôm xiết lấy thân thể phía trên, cơ thể cong lên không ngừng run rẫy. Dưới tuy thân âm đạo đã mút lấy côn thịt vô cùng chặt chẽ, nhưng nàng vẫn xiết chặt âm đạo thêm nữa để khi côn thịt ra vào, ma sát sẽ sinh ra khoái cảm kịch liệt hơn.    Bởi vì hồi ức dâm loạn không thể tả này mà thân thể nàng trở nên khô nóng, Tần Sương nhẹ nhàng nhấc tay Trì Uyên lên, định đứng dậy rót cho mình chén nước để giảm bớt cảm giác khô rát trong miệng.    Nhưng vừa ngồi dậy, nàng liền cảm thấy không đúng.    Tứ chi mỗi động tác cử động đều khiến nàng đau nhức vô cùng, hạ thân nóng rực, Tần Sương xốc chăn mỏng lên, dấu vết xuất hiện trên cơ thể khiến nàng suýt nữa thì thét chói tai.   Chuyện gì thế này? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?   Trong đầu Tần Sương lúc này có tram nghìn ý nghĩa xoẹt qua, cuối cùng nàng chỉ có thể tự an ủi mình rằng có thể do đêm qua uống rượu nên hành sự quá kịch liệt, Trì Uyên có lẽ vì quá say nên không thể khống chế lực đạo, mà lúc ấy nàng cũng đã say, nên có lẽ vì thế mà những gì đối phương làm trên người nàng khiến nàng mơ phải giấc mơ dâm loạn kia.    Đúng, nhất định là như vậy, sơn trang này cũng không phải. . . . là nơi hẻo lánh ít người qua lại, mãng xà lớn như vậy muốn lẻn vào tận biệt viện mà không kinh động đến người trong sơn trang chắc chắn không có khả năng.    Huống hồ, người cùng xà . . . . . Không Không, chuyện này thật sự quá mức hoang tưởng!   Tần Sương một mặt rót cho mình chén trà tự trấn áp bản thân, một mặt cực lực an ủi rằng đây chỉ là ác mộng, cùng lắm chỉ là một giấc mộng xuân, nhưng mà, con mắt vô ý liếc về phía gương đồng, nhìn thấy bản thân trong gương, nàng giật mình hoảng sợ.    Hình dáng dấu đỏ trên người nàng kia, vừa nhìn đã biết ngay là do một vật khổng lồ xiết chặt , cũng không thể nào do Trì Uyên, hay bất cứ người bình thường nào có thể lưu lại. . . . . . . Tần Sương càng nghĩ càng hoảng sợ, đột nhiên nhớ lại một chi tiết nhỏ đêm qua, vội vàng chạy đến bên giường xốc gối lên.    Âm thanh sợ hãi đột nhiên kẹt lại nơi cuống họng.   Tần Sương nhìn vật dưới gối, rõ ràng đêm qua lúc hoan ái kịch liệt, nàng không chịu nổi nên không cẩn thận làm tróc một mảng vảy rắn.    Vậy là nàng tối hôm qua , thật sự cùng sinh vật kia làm. . . . .   “A. . . . . . .Khặc. . . . .Khục  Khục. . . .” Nàng ho khan vài cái.    Tần Sương sắc mặt trắng bệch, đứng dậy chạy vội đến bên cửa sổ, cúi đầu nôn khan.   Nàng vừa nôn vừa nhớ lại một điểm kinh người, chính là. . . . hôm qua lúc Cự Mãng quấn lấy nàng, trong phòng cơ bản không hề có tung tích của Trì Uyên.    Vậy người cùng giường cùng gối với nàng, Trì Uyên đã đi nơi nào? Vì sao hôm nay khi thức dậy hắn lại yên ổn nằm bên cạnh nàng   Tối hôm qua sợ hãi cùng dục vọng hành hạ, Tần Sương không thể nào suy nghĩ nhiều, hôm nay tỉnh táo lại, nàng thế nhưng phát giác những điểm không đúng.   Tần Sương đỡ song cửa , chậm rãi quay đầu nhìn Trì Uyên.   Trên chiếc giường rộng lớn, nam nhân nửa thân trên để trần, lồng ngực và eo đều chưa được chăn đắp kín lộ rõ ra ngoài. Ánh mặt trời theo động tác đẩy cửa sổ của Tần Sương chiếu vào , nam nhân trên giường giơ cánh tay lên che mắt, người cũng thuận theo trở mình.    Tần Sương trợn to mắt, chỉ thấy phía sau chiếc lưng bóng loáng và rắn chắc kia, rải rác các vết đỏ nhỏ, số lượng không nhiều không ít , vừa vặn bằng số vảy rắn bên dưới gối Tần Sương.    ----------------------------Lời tác giả----------   Khí trời qua khô hanh, viết thịt quả là một loại dằn vặt. . . . .  Kỳ thực ta chuộng viết tập trung vào nội dung cốt truyện hơn, nhưng sao các người đều muốn có thịt kho tàu a ~