Diện y

Chương 10

Chương 10: Edit: 5th May Một giấc mộng dài, lúc thức dậy mặt trời đã ló dạng.    Tần Sương sững sờ nhớ lại sự việc trong giấc mơ, chỉ cảm thấy đã trôi qua quá lâu đến nỗi chính bản thân nàng suýt đã quên mất.    Mười mấy năm qua đi, nàng đã sớm không còn nhớ rõ ngày đó dưới tàng cây, nam tử nàng thấy, đến cùng có dáng dấp như thế nào, chỉ nhớ rõ đó là một dung nhan kinh động thiên nhân, thậm chí nàng đã từng nảy sinh ý niệm muốn được gả cho nam tử ấy.    Còn về sau đó, không có sau đó nữa.    Nàng lúc đó thậm chí chưa kịp cùng người kia nói câu nào, nha hoàn trong phủ đã tìm đến, hoảng hốt nói cho nàng biết —— mẫu thân của nàng, người vẫn luôn triền miên trên giường bệnh cuối cùng đã rời bỏ nàng.    Đoạn thời gian ấy, Tần Sương vì việc mẫu thân bỗng nhiên tạ thế mà thương tâm không thôi, bất giác đã đem chuyện sau núi quên mất, đợi đến lúc nàng nhớ ra, thì di nương đã được nâng lên thành chính thất, đối với nàng quản thúc nghiêm ngặt, không cho nàng bước ra khỏi cửa nửa bước, đến khi phụ thân nàng được thăng quan, cả nhà nàng đã dời đến thành Trường An. . . . .    Về sau, nàng từ từ lớn lên, bởi vì dáng dấp xinh đẹp, mà không ngừng có người đến cửa cầu hôn, cuối cùng kế mẫu ‘ ngàn chọn vạn tuyển’, làm chủ gả nàng cho vị phu quân đã mất kia.    ‘ Đây chính vị trí tôn quý , giàu sang mà biết bao nhiêu người cầu mà không cầu được không phải sao?’   Nàng vẫn nhớ kế mẫu đã dùng lời như thế để khuyên phụ thân nàng gả nàng đi, nhưng ai biết, phú quý là phú quý, nhưng tất cả thê lương phía sau đó chỉ có nàng biết.    Tần Sương từ trên giường đứng lên, nhìn giường chiếu, chỉ có một cảm giác trống trải không nói thành lời.   Rửa mặt xong, uể oải dùng điểm tâm, nha hoàn báo lại, nói Lư thị dẫn theo người qua đây tìm nàng.    “ Muội muội nhìn có vẻ khá hơn phải không?” Lư thị vừa vào cửa liền lôi kéo Tần Sương đánh giá, thấy nàng không có việc gì mới yên lòng, “ Hôm qua xảy ra sự việc như vậy, tiệc rượu vừa xong ta định đến thăm muội, nhưng vừa vặn trong phủ xảy ra chút chuyện, ta kéo dài đến hôm nay mới có thể đến.”   “ Đã xảy ra chuyện gì?” Tần Sương thuận miệng hỏi.    “ Chỉ là có chút kì lạ thôi, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chính là sân sau của quý phủ, chỗ hồ nước hôm qua muội bị rơi xuống, đột nhiên phát hiện một con mãng xà. Thân mình đen tuyền, to lớn vô cùng. . . .”   Lư thị vừa nói vừa khua tay để diễn tả kích thước to lớn của mãng xà, Tần Sương trong lòng hồi hộp, đột nhiên sáng tỏ đến cuối cùng là thứ gì đã cứu nàng, nàng liền bắt lấy tay Lư thi, “ Các ngươi bắt được mãng xà rồi.”   “ Đúng, nhưng phải phí sức lực rất lớn mới có thể bắt được, thứ đáng sợ như vậy lẽ ra không nên giữ lại, phu quân ta lúc đó cũng đã dặn dò hạ nhân giết chết nó, nhưng vừa vặn trong phủ lúc đó có một đạo hữu, nói rằng đại xà lớn như vậy ắt là có linh tính, huống hồ nó tiến vào phủ cũng không hại người hay gia súc, nếu chúng ta cứ ngông cuồng giết chết nó ngược lại sẽ làm tổn hại âm đức, không bằng để hắn mang đi. Vì thế bọn hạ nhân còn suốt đêm mang lồng sắt đi. . . .  .”   Lư thị nói hăng say, Tần Sương cầm lấy tay nàng ta, nhưng càng ngày càng gấp. Lúc đầu, khi nghe được người phủ Lư thị ‘muốn giết cho xong việc’ trong lòng nàng căng thẳng vạn phần, nhưng sau đó lại nghe Lư thị nói rằng mãng xà đã được đạo sĩ mang đi, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, vội vã hỏi thăm Lư thị về lai lịch vị đạo sĩ kia.    Sau khi biết được vị đạo sĩ kia chính là người ở Hư Thanh Quan phía thành Tây. Nàng vội vã nói xin lỗi Lư thị, thu thập một phen dẫn theo mấy người đi đến đạo quan.   Trên đường đi, Tần Sương nghĩ đến rất nhiều lý do, trước đây nàng cũng từng được mãng xà cứu mạng một lần, nên lần này cũng nên cứu giúp phóng sinh một con mới gọi là có ân, huống hồ hôm qua vốn là con mãng xà kia đã cứu mạng nàng, ắt hẳn nàng nên báo đáp ân tình này. . . . . Thậm chí nàng còn nghĩ ra việc được tiên nhân báo mộng, nhất định tìm lý do để vị đạo sĩ kia thả mãng xà ra. Ai biết được, một đường chạy tới đạo quan, khi nàng chỉ vừa nói lý do, đối phương liền ám chỉ mong muốn chút tiền tài, chỉ cần như thế sẽ lập tức đưa mãng xà cho nàng, tùy ý nàng xử trí.    Mất công nàng còn tưởng đạo sĩ này thật sự có bản lĩnh, có thể nhìn ra chút đầu mối gì đó, nguyên lai chỉ thấy mãng xà hiếm lạ, muốn dựa vào đó gạt chút tiền tài.    Tần Sương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này kêu người lấy tiền đưa cho vị đạo sĩ kia, sau đó đem mãng xà cùng lồng sắt rời đi.    Vốn ban đầu Tần Sương định sau khi cứu mãng xà từ trong tay vị đạo sĩ kia sẽ thả cho nó đi, nhưng khi thấy mãng xà mình đầy thương tích nằm trong lòng sắt, nàng liền phát hiện ra mình nghĩ lầm rồi.    Lư thị chỉ nói người trong phủ nàng bắt được mãng xà không giết nó, cũng không khiến nó bị thương. Nhưng có thể Lư thị không biết rằng, lúc vây bắt mãng xà, những thị vệ kia xuống tay có bao nhiêu ngoan độc cơ chứ, cứ như thế mãng xà bị trọng thương nằm thoi thóp trong lồng sắt, chỉ khi Tần Sương đến gần, bên trong đôi mắt mới lờ mờ xuất hiện chút ánh sáng.    Tần Sương thấy vậy, lúc này thay đổi chủ ý, sai người dùng vải bố che chắn xung quanh lồng sắt, đặt trên xe bò, đem mãng xà một đường hướng về phủ.