Đã đi qua ba cái khách điếm nhưng lão gia tử đều không hài lòng cái nào cả, cuối cùng họ chọn một khách điếm trong phòng có giường đất, có nhà kho để chứa xe ngựa để thuê. Có người ngoài nên Ninh Hinh tất nhiên không chịu giả làm phu thê với hắn nữa, liền một mình ngủ một phòng. Cố Thanh Sơn có hơn một trăm cái lý do không yên tâm, liên tục dặn nàng dò hồi lâu mới ngượng ngùng trở về phòng. Lão gia tử muốn rửa cân nên bảo hắn đi múc nước ấm mang tới. Bưng nước vào lão gia tử lại bắt hắn rửa cho ông. Cố Thanh Sơn cũng không có một chút không kiên nhẫn, thực bình tĩnh giúp ông rửa sạch, lại còn hỏi ông nước có nóng quá hay không. "Tiểu Cố này, người muốn cứu kia có quan hệ gì với ngươi?" Lão gia tử nháy mắt cười xấu xa hỏi. "Không có quan hệ gì cả, chỉ là chúng ta vốn ở cùng một thôn, ta lại là cô nhi, gia đình của hắn đối với ta khá tốt, còn hay gọi ta qua ăn cơm tất niên đó." Cố Thanh Sơn vừa rửa chân vừa bình tĩnh nói. "Nếu không có quan hệ gì sâu sắc, vậy ngươi vì sao lại cam tâm tình nguyện hầu hạ ta?" Tay Cố Thanh Sơn chợt ngừng lại, ngây người ra một lúc mới nói tiếp: "Lúc nương ta còn sống, thân thể không tốt, luôn ốm đau nằm trên giường, ta cùng cha thường xuyên rửa chân cho bà, lâu dần thành thói quen, nên việc này cũng không có gì to tát." Hắn bưng lên chậu nước bẩn đi được vài bước, đưa lưng về phía lão gia tử nói: "Kỳ thật... có thể còn có người để yêu cầu chiếu cố cũng là một loại hạnh phúc, cha mẹ ta đều không còn nữa, có muốn giúp rửa chân cũng không được." Hắn đi ra ngoài đổ nước, thuận tiện rửa chân bản thân sạch sẽ, đi ngang qua phòng của Ninh Hinh lại dặn dò nàng khóa cửa cẩn thận. Về phòng liền thấy lão gia tử nằm hình chữ X ở đầu giường đất, như vậy cũng thuận tiện, đuôi giường dựa sát vách phòng Ninh Hinh, hắn vốn tính toán ngủ ở bên này để tiện nghe động tĩnh từ phòng nàng. "Tiểu Cố, tuy nói ngươi là người thành thật, lời nói cũng có chút đạo lý. Chính là, ta lão nhân gia là ai?" "Ngài chính là lão thần tiên a." Cố Thanh Sơn cười đáp. "Đúng rồi, cho nên... liền không có chuyện gì mà ta có thể không phát hiện ra được. Tiểu tử ngươi ân cần chạy chân như vậy, kỳ thật muốn đem đại ca tiểu Ninh biến thành đại cữu ca của ngươi có đúng hay không?" Lão gia tử thảnh thơi bắt chéo chân, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt bày ra một bộ ta hiểu hết. Cố Thanh Sơn một bên trải giường chiếu, một bên cười nói: "Nếu đã nhìn ra, ngài còn không chịu giúp ta? Ta có chút nhắc nhở ngài, Ninh Hinh không có khả năng lên núi săn thú, đệ đệ nàng cũng mới mười một tuổi, đại ca nàng thì lại nằm bệnh trên giường, có thể đi săn động vật hoang dã làm món ăn cho ngài chỉ có mình ta mà thôi. Thế nào, ngài có hay không thử xuy xét một chút." Lão gia tử liền cười ha ha, khen hắn thông minh còn biết nói điều kiện. Hai người đang trò chuyện liền nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, nhưng không phải gõ phòng này mà là phòng Ninh Hinh bên cạnh. Cố Thanh Sơn nghiêng tai vừa nghe thấy liền vội vàng nhảy xuống đất, giày cũng chưa thèm đi nhanh chân chạy ra ngoài. Vươn tay túm lấy cổ áo người nọ, vung nắm đấm lên định đánh. "Khách quan, khách quan, là ta a..." Tiểu nhị khách điếm sợ đến mức nói năng lộn xộn, hai tay gắt gao ôm lấy đầu. Lão gia tử đuồi tới, giữ chặt cánh tay Cố Thanh Sơn nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi này người trẻ tuổi, như thế nào hỏa khí lại lớn như vậy." Tiểu nhị kia liếc mắt nhìn nắm tay to trên đầu, run rẩy nói: "Ta... chúng ta trong tiệm có làm chút thức ăn khuya, là tôm sông vừa mới bắt được, rất tươi, ta chỉ muốn hỏi một chút vị khách này có ăn hay không mà thôi." "Muốn hỏi cái gì sao không đi hỏi ta? Lại cố tình đến gõ cửa phòng muội muội ta là có ý gì?" Cố Thanh Sơn hừng hực lửa giận quát. Tiểu nhị ủy khuất, trợn trắng mắt nói: "Ai u, ta nào có nghĩ xa vậy a, chỉ là do phòng này gần hơn nên ta mới gõ cửa hỏi trước thôi, hỏi xong phòng này liền sẽ đến phòng của ngài a." Ninh Hinh tự nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, đi đến cạnh cửa nhẹ giọng hỏi: "Thanh Sơn ca, không có việc gì chứ? Muội có thể mở cửa không?" Muốn nói chuyện cùng với Ninh Hinh, hừ, không có cửa đâu. Hắn đem tiểu nhị trong tay ném văng ra vài bước rồi mới đổi giọng, ôn nhu nói: "Không có việc gì, nói là muốn hỏi một chút muội có muốn ăn khuya hay không, nhưng ta nghĩ hắn chỉ lấy cớ. Muội nhớ kỹ, chỉ cân không phải ta đến gõ cửa, ai tới cũng không được mở, đi ngủ đi, có ta canh chừng giúp muội." Ninh Hinh ừ một tiếng, thổi tắt đèn dầu, trèo lên giường đất ngủ. Cố Thanh Sơn hung tợn mà trừng mắt tiểu nhị, uy hiếp nói: "Vô luận có chuyện gì đều không được quấy rầy muội tử nhà ta, có việc cứ tìm ta nói, bằng không, nếu bị ta bắt được tưởng là trộm sẽ đánh cho tàn phế..." "Ta ta ta... đã biết, ta... không dám..." Tiểu nhị sợ đến mức nhe răng trợn mắt chạy. Cố Thanh Sơn bưng chậu ra ngoài rửa sạch chân một lần nữa, lúc quay lại phòng, lão gia tử đưa cho hắn một ly trà ấm, nói: "Người trẻ tuổi, hỏa khí không được quá lớn, bằng không sẽ tổn hại thân thể, tới uống chút trà tiêu hỏa đi." Một ly trà này uống xong, quả thật hỏa khí giảm đi không hết. Cố Thanh Sơn cả đêm đi nhà xí mười lần, bình quân nửa canh giờ một lần. Cả đêm không ngủ, nhưng vẫn có chỗ tốt là có thể an tâm với Ninh Hinh, vòng tới vòng lui hai mươi lần qua cửa sổ phòng nàng, quả thực trở thành thị vệ tuần tra. Ngày hôm sau, Cố Thanh Sơn tinh thần không được tốt, cả người ỉu xìu, cơm sáng cũng không ăn, rũ rượi leo lên xe ngựa. Ninh Hinh nhìn hắn như vậy, có chút lo lắng nói: "Hay là chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thêm một ngày nữa." Lão gia tử vung tay lên, huy roi đánh ngựa, thuận miệng nói: "Chút bệnh này có gì nghiêm trọng, bất quá là dạ dày thụ chút hàn mà thôi, nào, nha đầu, ta dạy cho ngươi biện pháp xoa ấn, ngươi giúp hắn ấn một buổi sáng, đảm bảo khỏi hẳn." Vì thế Ninh Hinh dựa theo phương pháp lão gia tử dạy giúp Cố Thanh Sơn xoa bóp huyệt vị, một lần xoa bóp chính là mất cả buổi sáng. Cố Thanh Sơn vô lực tựa ở trong buồng xe, tùy ý nàng ở trên tay to của mình xoa tới xoa lui, trong lòng không tự chủ được khẽ than thở: lúc giúp nàng cũng không nghĩ đến ngày bản thân bị giúp lại. Ngày đó hắn xoa xoa cho nàng cả đêm, hôm nay nàng lại xoa cho hắn cả ngảy để trả nợ. Yên lặng mà khoe khoang trong lòng, một lúc sau bụng đúng là không còn đau nữa, khẩu vị liền trở lại, đáng tiếc trên đường không có gặp được trấn nào lớn, khi trời tối liền chạy đến dưới chân một ngọn núi không biết tên. "Hai người ở chổ này nghỉ ngơi một chút đi, ta đi săn kiếm chút đồ ăn tươi báo đáo lão thần tiên ngài." Cố Thanh Sơn mếu máo nhìn lão gia tử, cười khổ xoay người đi vào trong rừng. "Tiểu Ninh a, tới đấm lưng giúp gia gia." Lão gia tử không khách khí ngồi trên một tảng đá lớn sai bảo. Cố Thanh Sơn cầm theo một con thỏ hoang và một con gà rừng quay về, thật xa liền thấy Ninh Hinh uốn gối khom lưng giúp lão gia tử đấm lưng, trong lòng hắn liền không vui, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, chỉ lạnh nhạt nói: "Lão thần tiên, ngài muốn người hầu hạ tìm ta là được, Ninh Hinh mấy ngày nay cũng rất mệt, ngài để cho nàng nghỉ ngơi một lát đi." "Ai u, hỏa khí sao còn lớn như vậy, xem ra còn phải uống thêm một ly trà hạ hỏa a." Lão gia tử quay đầu lại cười xấu xa nói. Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn lão gia tử một cái, không nói, đi ra bờ sông làm thịt con mồi, rất nhanh liền đốt một đống lửa để nướng. Lão gia tử đối với việc nướng động vật hoang dã cảm thấy rất hứng thú liền cẩm lấy con thỏ hoang miệng khẽ hát vài câu vu vơ, vô cùng vui vẻ. Đột nhiên hắn phát hiện cả hai con mồi đều bị một mũi tên xuyên qua yết hầu mà chết, ngạc nhiên hỏi: "Trời tối như vậy, làm sao ngươi có thể bắn chính xác như vậy? Hay là... ngươi thật sự có thể nhìn được trong bóng đêm?" Cố Thanh Sơn đắc ý gật đầu, lão gia tử giống như phát hiện được bảo vật vội vàng đi lại cạnh hắn nói: "Tiểu Cố a, nguyên lai ngươi còn có bản lĩnh này, thật tốt quá. Có một loại sâu là cực tốt dược liệu nhưng chỉ có thể bắt được ở buổi tối, nếu cầm đuốc sẽ dọa nó chạy mất, cho nên người như ngươi có thể bắt được a, một lát nữa chúng ta cùng nhau đi." Cố Thanh Sơn xoay xoay nhánh cây xuyên qua con gà rừng, lười nhác nói: "Lúc này mới biết ta hữu dụng? Ngày hôm qua lúc cho ta hạ dược, cũng không phải là thái độ này a." Lão gia tử cười ha ha, liếc mắt nhìn Ninh Hinh đang lấy muối trên xe ngựa cười nói: "Tiểu tử ngốc, ta là đang giúp ngươi đó."