Cố Thanh Sơn không hề nghĩ ngợi kéo tấm rèm ra, lo lắng hỏi: "Muội bị làm sao vậy?" Ninh Hinh nhìn vẻ mặt nôn nóng và lo lắng của hắn, hơi hơi sợ hãi đáp: "Muội... muội không có việc gì." "Ninh Hinh..." Cố Thanh Sơn rũ mắt, giọng rầu rĩ nói: "Vừa nãy ta chỉ vì muốn bán lợn rừng được giá tốt nên mới... cố ý diễn kịch một chút, nếu làm muội thấy khó chịu, cho ta xin lỗi, ta lấy toàn bộ số tiền bán lợn để tạ lỗi với muội có được không? Muội tha thứ cho ta nhé." Quả nhiên giống nàng đoán, hắn chỉ muốn bán được giá tốt nên mới như vậy, cũng không hề có ý gì khác. Ninh Hinh như trút được gánh nặng, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát, nàng khẽ mím môi, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Muội hiểu mà, huynh không cần phải xin lỗi." Mặt trời đang ngã dần về phía tây, gió thổi phất qua, những tán cây liễu mọc ở bên sông Cự Mã khẽ lay động, rất đẹp. Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua những cảnh xuân tươi đẹp kia, yên lặng mà thở dài. Ninh Hinh vẫn cứ ngồi lì trong buồng xe, không chịu đi ra, trừ bỏ một câu bảo hắn không cần xin lỗi, rõ ràng nàng nói không giận nhưng vẫn chưa nói chuyện lại với hắn, buổi trưa mua bánh bao cho nàng, nàng còn khách khí nói một câu cám ơn. Cố Thanh Sơn cúi đầu, nắm chặt roi trong tay, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, cân nhắc nên dỗ nàng như thế nào mới tốt. Bỗng dưng hắn ngẩng đầu, phát hiện sông Cự Mã đã đi qua hồi nào, bên đường đi xuất hiện một hồ nước rộng. Cố Thanh Sơn duỗi cổ nhìn trước sau một hồi, một lát dường như hiểu ra cái gì, liền quay sang kinh hỉ nói với Ninh Hinh ở trong buồng xe: "Ninh Hinh, muội mau ra mà xem, chúng ta đến Bạch Dương rồi. Nói cách khác, hiện tại chúng ta đang ở trong huyện An Tân, ngày mai chúng ta sẽ đến thành Mạo Châu." Nhắc đến thành Mạo Châu, Ninh Hinh liền nhớ đến đại ca đang nằm trên giường, vội vàng vén rèm xe, chui ra thăm dò nhìn một cái: "Oa, mặt nước thật lớn, cũng không thấy được bờ bên kia luôn, nếu không phải biết rõ chúng ta đang ở Bạch Dương, muội còn tưởng rằng nơi này là biển đó." Cố Thanh Sơn thấy nàng cười, bất an trong lòng mới lắng xuống, vội vàng tìm đề tài bắt chuyện với nàng. "Nghe nói vào tháng sáu sẽ là mùa hoa sen nở, lá xanh hoa đỏ, mỹ lệ vô cùng, đến lúc đó chân của Ninh Bân ca chắc cũng khỏi, chúng ta dẫn hắn đi thành Mạo Châu tạ ơn thần y, rồi dừng ở nơi này ngắm cảnh, được không?" "Được a." Tưởng tượng đến việc đại ca có thể tốt lên, tâm tình của Ninh Hinh cũng trở nên thoải mái hơn, vui vẻ mà chỉ vào mặt nước nói: "Thanh Sơn ca, huynh xem, có rất nhiều lá sen non xanh mơn mởn a." Thấy cô nương mình yêu thương cuối cùng cũng trở nên vui vẻ, Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi yên lặng mỉm cười. "A, bên kia nhiều người quá, không biết họ đang làm gì nhỉ?" Ninh Hinh chỉ vào hàng cây liễu ở bờ đê xa xa nói. Cố Thanh Sơn vung roi lên, quất vào mông ngựa, con ngựa tung vó, chạy nhanh đi. Khoảng mười lăm phút sau, hai người họ đi đến nơi mọi người đang tập chung, Cố Thanh Sơn nhảy xuống, đi lại gần, giữ chặt một thanh niên bằng tuổi của mình để hỏi thăm tình huống. "Các ngươi là khách đi ngang qua đây à? Vừa đúng lúc cùng tham gia cho vui, hôm nay là ngày ba tháng ba tết Thượng Tị của chúng ta. Các muội tử sẽ tuyển một người nam nhân hợp ý cùng nhau hoàn thành thi đầu, ai đứng đầu sẽ có phần thưởng. Ngươi có nhìn thấy trên mặt nước kia là một bộ trang sức làm từ bạc nạm trân châu không? Ai đứng đầu sẽ nhận được nó. Này cũng không phải là thứ quan trọng nhất, ngươi nghĩ thử xem a..." Tiểu tử kia làm bộ thần bí nhìn Cố Thanh Sơn chớp mắt vài cái, nhỏ giọng nói tiếp: "...cô nương nào chọn ngươi cùng chơi, mà ngươi lại đạt được bộ trang sức kia cho nàng, nàng còn có thể không gả cho ngươi hay sao? Cho nên nha, trò chơi này chúng ta hay gọi là trò tìm vợ a." Cố Thanh Sơn nhìn theo hướng tay tiểu tử kia chỉ, liền thấy ở trên giữa một cái thuyền gỗ đang buộc một bộ trang sức lấp lánh, hai bên thì buộc hai cái vòng tay, là những phần thưởng cho người thắng cuộc. Hắn xoay người đi về xe ngựa, nói với Ninh Hinh: "Muội xem, bọn họ đang chơi trò chơi để chúc mừng tết Thượng Tị, cái kia là phần thưởng của trò chơi, một bộ trang sức làm bằng bạc nạm trân châu, muội muốn không? Ta giúp muội thắng đoạt lấy." Ninh Hinh tò mò nhìn qua, dưới ánh nắng bộ trang sức được mạ thêm một tầng hào quanh, vô cùng chói mắt. Có cô nương nào mà không thích cái đẹp chứ, nhìn trong mắt nàng toát ra vẻ hâm mộ, Cố Thanh Sơn đã hiểu là nàng muốn. "Nào, muội xuống xe đi, dù sao trời cũng sắp tối rồi, có ráng đi thêm cũng không đi được bao nhiêu, chúng ta dừng lại chỗ này tham gia náo nhiệt, buổi tối lại ghé vào trong thôn ăn cơm rồi nghỉ ngơi, ngày mai khẳng định có thể đến thành Mạo Châu nên muội yên tâm đi." Cố Thanh Sơn vừa nói vừa xoa tay đứng một bên cũng không dám tiến lên ôm nàng như thường ngày nữa. Ninh Hinh nhảy xuống khỏi xe ngựa đi vào trong đám người. Bỗng dưng lại xuất hiện một cô nương xinh đẹp, nhóm tiểu tử trong thôn lập tức bày ra vẻ mặt cao hứng, thảo luận lịch thi đầu càng thêm nhiệt tình. Có vài cô nương nhìn thấy một cái xe ngựa lớn, lại thấy dáng vẻ của Cố Thanh Sơn, trong mắt đều toát ra kinh hỉ. Tham gia thi đầu đều là những thôn xóm quanh đây, có người biết, có người không, bất quá, các cô nương nơi này tính tình đều thoải mái nên không vì gặp người xa lạ mà ngượng ngùng. Một tiếng gõ vang lên, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải chia làm hai bên, đứng ở giữa phía đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ đang phổ biến luật lệ: "Vẫn theo như quy củ mọi năm, ai thắng người đó nhận được thưởng, trò chơi này bắt đầu từ phía bên phải của ta, các nam tử phải cõng các cô nương chạy đến bờ sông mới được thả xuống, sau đó đi xiên cá, xiên đủ ba con cá liền sang hồ bùn đánh ngã ba người mới có thể nhảy vào sông tự bơi đến thuyền rồng, gỡ lấy trang sức mang về đưa cho cô nương trong nhóm, các ngươi đã hiểu chưa?" Rất nhiều người đã tham gia nhiều lần nên hiểu rõ quy tắc, sôi nổi hô lớn: "Đã hiểu." "Tốt, bắt đầu cởi đồ." Ông lão ra lệnh một tiếng, các nam tử vội vàng cởi áo, xăn ống quần, chẳng mấy chốc chỉ thấy một đám nam tử ở trần mặc độc một cái quần, lộ ra cẳng chân. Cố Thanh Sơn thấy vậy, cũng không chút do dự mà cởi, nam nhân thì có gì mà ngại, cởi thì cởi. Hắn chỉ vừa cởi xong, trong đám người liền vang lên tiếng kinh hô. Vóc dáng hắn vốn cao, thân hình cân đối, cởi áo lộ ra vòm ngực và đôi tay cường tráng, bên vai trái có một vết sẹo dài, không sâu, vừa vặn khiến hắn trở nên có vị nam nhân hơn. Có mấy cô nương gan lớn liền nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, cũng có vài nam tử nhìn thấy Ninh Hinh đang đứng ngơ ngác vội vàng chạy đến đề cử bản thân. "Cô nương, ta nhất định sẽ giúp ngươi thắng, ngươi chọn ta đi." "Chọn ta chọn ta, hắn không có xiên cá chuẩn bằng ta a." "Ngươi gầy như vậy, khẳng định không đủ sức lực, cô nương xem, ta rất cường tráng a." Ninh gia trang là một thôn khá phóng khoáng, nhưng cũng không bằng vùng sông nước này, Ninh Hinh lần đầu tiên gặp sự nhiệt tình như thế, vội vàng lui về phía sau mấy bước, sợ hãi kêu lên: "Thanh Sơn ca..." Cố Thanh Sơn cũng đang bị mấy cô nương vây quanh, muốn đẩy các nàng ra lại không dám ra tay sợ thất lễ, nghe được tiếng cầu cứu của Ninh Hinh, hắn cũng không quản được gì nữa, vội vàng đẩy ra hai cô nương tạo ra đường chạy đến bên người nàng bảo hộ. Có vài đôi nam nữ hợp mắt nhau liền kết thành một đội, nam nhân cõng nữ nhân đứng ở vạch xuất phát chờ đợi. Cố Thanh Sơn khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt nàng nói: "Ninh Hinh lên đi, ta cõng muội..." "Hay là... chúng ta đừng tham gia nữa." Ninh Hinh nhìn bóng lưng hắn có chút rối rắm nói. Cố Thanh Sơn trong lòng cảm thấy mất mát, hắn muốn cõng nàng, muốn cho nàng biết, hắn so với những tên tiểu tử kia thì cường tráng hơn, muốn thắng được bộ trang sức kia về cho nàng. "Ninh Hinh, hôm nay chúng ta có vận kiếm tiền a, ngày mai gặp thần y có lẽ còn phải đưa chút lễ gặp mặt, nếu thắng được bộ trang sức kia chúng ta có thể đưa cho phu nhân hoặc nữ nhi của thần y a, hiện tại trong tay chúng ta cũng không có chút đồ tốt nào cả." Ninh Hinh vừa nghe những lời này, vội vàng gật đầu. Vì cứu đại ca, đừng nói là cùng hắn tiếp xúc da thịt, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa nàng cũng có thể kiên trì. Cố Thanh Sơn đầu tiên cảm thấy trên người có chút nặng, ngay sau đó liền cảm nhận được nơi mềm mại nào đó đè xuống lưng. Nơi đó là nơi nào, hắn tự nhiên biết rõ. Từ ngày đầu tiên trở về nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn không tự chủ được xẹt qua bộ ngực của nàng. Tiểu cô nương mười sáu tuổi, dáng người no đủ, eo nhỏ, ngực cao, mông to, đi đường khẽ lắc qua lắc lại. Mấy ngày nay hắn cố gắng kìm chế, không dám nhìn loạn sợ nàng phát hiện. Chính là nhiều lúc kìm không được, lén lút liếc nhanh một cái. Giờ phút này, hai tay nàng ôm cổ hắn, nơi mềm mại đè vào lưng hắn, còn chưa bắt đầu chạy mà trên người hắn đã đổ ra một tầng mồ hôi. "Thanh Sơn ca, có phải do muội quá nặng hay không? Nếu không..." Ninh Hinh cảm giác được cơ thể hắn nóng lên, ngại ngùng nói. "Muội làm gì có nặng chứ, do ta có chút hơi khẩn trương thôi, ta sợ thua." Hắn vừa nói xong, chuông đồng bên kia đã gõ vang. Các nam tử vội vàng chạy đi, Cố Thanh Sơn còn chưa đi đến vạch xuất phát nên liền bị dẫn trước một đoạn. Hắn nhắc nhở nàng "ôm chặt vào" rồi nhanh chóng tăng tốc. Hắn chạy rất nhanh, Ninh Hinh nằm trên lưng hắn theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn, da thịt hai người cọ xát vào nhau. Kiểu thi đấu này, ai chân dài người đó chiếm ưu thế hơn, huống chi hắn khỏe mạnh như vậy và Ninh Hinh thì khá nhẹ. Khi chạy đến hồ nước, hắn đã vượt trước mấy chục người, trở thành người đứng thứ hai. Hắn cẩn thận đem nàng thả xuống đất, rồi vội vàng đuổi theo nam tử đứng đầu, nhảy vào hồ nước xiên cá. Thử thách đầu tiên là khảo sát thể lực, đến thử thách này thì kháo sát thân thủ linh hoạt. Cố Thanh Sơn ở thôn nhà vốn là cao thủ xiên cá, lại học võ công ở trong quân nên độ linh hoạt khá chuẩn. Không đầy một lát hắn liền ném ba con cá lên bờ, Ninh Hinh vội vàng nhặt lên ném vào trong thùng gỗ. Sau đó hắn liền nhảy vào trong hồ bùn, hai tay khoanh trước ngực, tự tin chờ đợi các nam tử khác. Đối với việc xiên cá những nam tử lớn lên ở nơi này cũng không hề kém, người chạy nhanh nhất là người thứ hai nhảy vào trong hồ bùn. Cố Thanh Sơn mở rộng hai tay, hào sảng cười nói: "Đến đây đi huynh đệ." "Vậy ta cũng không khách khí." Nam tử kia giơ tay bắt lấy hai tay Cố Thanh Sơn, tiến lên một bước nghĩ dùng đầu gối đẩy khiến hắn ngã. Tay phải của Ninh Hinh gắt gao nắm chặt tay trái nhìn chằm chằm phương hướng của hắn, trong lòng bàn tay lo lắng đổ đầy mồ hôi. Cố Thanh Sơn nhanh như chớp khẽ lật tay, mọi người xung quanh còn chưa nhìn rõ hắn ra tay như thế nào nam tử kia đã ngã xuống. "Tốt." Chung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, Cố Thanh Sơn khẽ cười, nhìn về phía Ninh Hinh. "Thanh Sơn ca, huynh thật lợi hại." Ninh Hinh giơ ngón tay cái tán giương về phía hắn. Được người trong lòng khích lệ, trong lòng hắn ngọt còn hơn mật, người thứ ba vừa đến, Cố Thanh Sơn túm lấy tay người kia kéo mạnh khiến cho người kia ngã nhào xuống bùn. Người thứ tư thấy Cố Thanh Sơn lợi hại, vội vàng chạy quanh vũng bùn, thầm nghĩ tìm chỗ sơ hở để xuống tay. Cố Thanh Sơn không nghĩ tốn thời gian cùng hắn, trực tiếp đuổi theo, nắm lấy bả vai hắn mà đem cả người hắn quăng xuống mặt bùn. Liền mạch, lưu loát, không hề có chút dây dưa, thậm trí ở quần hắn cũng chỉ bị bắn lên có chút xíu bùn, còn lại đều sạch sẽ, tình huống này mấy năm rồi nơi này chưa hề gặp qua nha. Cố Thanh Sơn đi ra khỏi ao bùn, hướng Ninh Hinh cười nói: "Muội ở trên bờ chờ ta, ta đi lấy trang sức về cho muội." Bùm! Hắn nhảy xuống sông lớn, dùng hai tay quơ quơ, bơi rất nhanh. Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng ba năm trước, vì muốn tiến vào quân trung trướng, vì học bản lĩnh về cưới nàng, hắn đã từng liều chết ở hai bờ sông Hoàng Hà bơi qua bơi lại. Hiện tại, hắn cũng đang bơi thật nhanh về phía trước, vì cô nương hắn thích, lấy được đồ vật nàng muốn. Sau khi trở về hắn sẽ xây nhà mới, chờ chữa khỏi chân cho ca ca nàng, liền thành thân. Nghĩ đến bộ dáng e thẹn của nàng khi xuất giá, Cố Thanh Sơn cả người như được tiếp thêm sức mạnh, rất nhanh liền bơi đến thuyền nhỏ, tháo xuống bộ trang sức, hắn ngậm vào miệng, vội vàng bơi quay lại bờ. Mặt trời ngả về phía tây, Ninh Hinh nhìn hai cánh tay cường tráng của hắn không ngừng quơ dước nước, thân hình hắn bơi ở trên mặt nước lúc cao lúc thấp bị ánh hoàng hôn phủ lên, rất đẹp. Trong lòng nàng lúc này, có chút kiên định, có chút vui mừng, có chút cảm động. Bỗng nhiên hai mắt mờ hơi nước, nàng không biết chính mình vì cái gì muốn khóc, nàng chỉ biết là, ngay lúc này, thời điểm này, nước mắt nàng không khống chế được mà rơi xuống. Đột nhiên gió thổi, một trận gió to thổi qua, lá cây cát sỏi đều tung lên khiến tất cả mọi người phải nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, trên mặt nước không hề có bóng dáng của Cố Thanh Sơn nữa. Ninh Hinh cả kinh, khẩn trương đi về phía trước, giày thêu bị nước làm ướt nhưng nàng lại không hề nhận ra. Ông lão chủ trì cũng phát hiện không ổn, vội vàng nói với nhóm nam tử: "Mau đi cứu người, tiểu tử kia ngậm trang sức trong miệng, rất dễ bị sặc nước, một trận gió to như vậy, hắn chắc chắn không thở được, đang vùng vẫy bên dưới." Mọi người vội vàng nhảy vào trong nước, hướng tới nơi Cố Thanh Sơn mất tích mà bơi qua. Ninh Hinh thấy vậy càng sợ hãi, nàng vội vàng đi tới phía trước, nước dâng đến đầu gối của nàng, "Thanh Sơn ca, Thanh Sơn ca..." Nước mắt tiểu cô nương ào ào rơi. Mặt nước đột nhiên dị động, thân mình cao lớn của Cố Thanh Sơn lao ra, trong miệng còn ngậm bộ trang sức bị nước làm cho sáng bóng. "Thanh Sơn ca..." Ninh Hinh vui vẻ, theo bản năng chạy về phía hắn, lại quên bản thân đang đứng ở trong nước, nàng vội vàng chạy, gặp lực nước cản, thân mình lảo đảo muốn ngã về phía trước. "Cẩn thận." Cố Thanh Sơn khẽ hô lên một tiếng, vội vàng vươn tay đem người ôm vào trong ngực. Hắn vừa mới bơi trở về, ngực nhấp nhô lên xuống vì thở, cơ bắp rắn chắc long lánh ánh nước, khiến lòng nàng rung động. Ninh Hinh chỉ mới liếc qua một cái, mặt liền đỏ.