Trần Vĩnh Ngọc vội vã về nhà lục tung tìm, lại đến những nhà khá giả mượn thêm, nghĩ ứng phó trước, thiếu nữa thì lấy bên Cốc Vũ. Nhưng khi hắn quay lại đã gió êm sóng lặng, cửa tửu lâu đã đóng, nếu cần thì mở một thanh cửa ra, tránh cho người tạp nhạp ra vào. Huống hồ trải qua ầm ĩ lần này, tửu lâu vốn đã không duy trì nổi, lần này càng không có người đến, mở tiếp hay không còn là vấn đề. Chỉ còn Hứa Tần Thị và Thấm Nhi, không thấy bóng dáng những người khác. Trần Vĩnh Ngọc chấn động, vội vàng hỏi: “Sao lại thế này?” Hứa Tần Thị lắc đầu, ôm lấy Thấm Nhi nói: “Không có việc gì, vừa rồi ta cũng không có nghe rõ, là Cẩm Nhi không biết từ nơi nào lấy ra một ít bạc trả cho bọn họ, lại không biết chuyện gì, hiện tại đi nha môn, thật là nghiệp chướng, sao đến tình trạng này.” Trần Vĩnh Ngọc an ủi bọn họ vài câu dứt khoát đi xem, thế cục bên kia tốt hơn hắn sẽ trở lại, kêu các nàng cứ an tâm. Vừa ra đến đầu ngõ đã gặp Lí Đắc Tuyền. Lí Đắc Tuyền nhìn thấy Trần Vĩnh Ngọc nói, “Chúng ta về tửu lâu, vừa rồi đi quá mau, mỗ mỗ Cốc Vũ bọn họ nhất định sẽ nóng lòng, ta thấy không giúp được gì, trở lại an ủi bọn họ cũng tốt.” Nghe như vậy, Trần Vĩnh Ngọc nhìn thần sắc Lí Đắc Tuyền, an lòng một chút, theo về. Đến tửu lâu, Lí Đắc Tuyền thấy vẻ mặt Hứa Tần thị khẩn trương, “Không có việc gì, không có việc gì, người tới bên kia đã dịu xuống, người bắt nạt kẻ yếu thì nhiều lắm, nhìn chuyện này là biết, tửu lâu không có chuyện, chỉ là cách vách kia sợ là không qua được phải đóng cửa.” Trần Vĩnh Ngọc cũng thở dài một tiếng, “Thật là gây vạ, chờ bọn hắn về nhà thì tốt rồi, chúng ta chờ ở đây, các ngươi không cần lo lắng.” Hứa Tần thị hận không thể đi bái bồ tát ngay lập tức, lại muốn làm chút đồ ăn cho mọi người, còn muốn đi nấu nước lá bưởi, nhất thời quýnh lên đứng lặng một chỗ. Chuyện bên Cốc Vũ bọn họ cũng kết thúc. Người mặt gầy kia mở cửa hàng tạp hoá, đồ tửu lâu cần vốn không nhiều, đơn giản là một ít nồi, bát, biều, bồn, dầu, muối, tương, dấm chua nhất loại. Tửu lâu có quan hệ với hắn nhưng không dự đoán được sẽ có hôm nay. Lúc trước Cốc Vũ đứng ở cửa tửu lâu nghe người ta nghị luận, đến cửa đã thấy một đám người ngồi ở phòng chính, hỏi vài câu là hiểu, trấn trên có bao lớn, liên lụy đến liên lụy đi, không có bao người không biết chuyện. Cốc Vũ tổng hợp lại tin tức thu được. Người mặt gầy tên Đàm Tính, đã từng đi học, sau này cảnh nhà sa sút nhưng không nản chí, lúc đó một thân hàn vi nhưng cũng cưới được một phụ nữ có gia cảnh tốt, vì thế bên nhà mẹ đẻ đuổi bọn họ đi. Khở cực vài năm, người bên kia chung quy thương tiếc muội muội của mình chịu khổ, vì thế làm chủ cho bọn hắn mở một cửa hàng tạp hoá, Đàm Tính biết chữ biết tính toán coi như có thể kinh doanh. Đại cữu của hắn mở tửu lâu, tửu lâu kia ban đầu là một cửa hàng bán cháo, bán bánh gạo, ngay bên cạnh tửu lâu Hứa Thế Cùng, mắt thấy cùng Hứa Thế Cùng ra vào đều là nhân vật lớn ở trấn trên, buôn bán lời bó lớn bạc, đã sớm động tâm tư, bất đắc dĩ luôn bị bên Trần Vĩnh Ngọc chiếm tiên cơ. Về sau cửa hàng cháo mở lớn ra, đều bị tửu lâu Hứa Thế Cùng đè nặng, làm gì cũng không cản nổi người ta. Sau này đại cữu kia vất vả tâm tư, mượn bạc thân thích bằng hữu, nâng của hàng biến thành rất thể diện, lại cũng không có bao nhiêu người vào cửa, mắt thấy nhiều năm dành dụm khó giữ được, mới động tâm. Bên tửu lâu Hứa Thế Cùng nhiều năm qua trên cơ bản cũng không có biến hóa gì, đa phần là khách quen, nhưng gần đây khách quen cũng chuyển qua nơi khác, nói là bên hắn đắt đỏ, đồ ăn cũng có chút ngấy. Hứa Thế Cùng động tâm tư đi sửa, lại không sửa hoàn hảo, sửa rồi tư vị ban đầu cũng không còn, đầu bếp cũng bỏ đi, càng như lửa cháy đổ thêm dầu không biết phải làm sao. Cũng may còn có thể miễn cưỡng chống, chống đỡ một thời gian, lại phát hiện không có lời, không chỉ không có lợi nhuận, còn bị lỗ. Đổi đầu bếp cũng không quen, một ngày hai ngày không có chuyện gì, nào ngờ qua một lúc, người ăn đồ ở tửu lâu đều bị bệnh, trên ói dưới tiêu chảy, xảy ra chuyện đầu bếp bỏ chạy, Hứa Thế Cùng đành tự nhận xui xẻo, ai kêu người trong tửu lâu làm lỗi đâu, bạc trong nhà bồi thường sắp cạn kiệt. Vừa vặn bạn buôn bán lại đây bức ép. Náo đến cùng lại ra kết quả như vậy, Hứa Thế Cùng dở khóc dở cười. Đầu bếp bắt đầu bỏ đi là do người ta gài bẫy, dẫn dụ hắn, hắn thật không nghĩ nhiều như vậy, đơn giản cho rằng sinh hoạt ở trấn trên, đều là người từ thôn trang đến, nên bồi thường gì cũng chịu, chỉ nghĩ cái tốt sẽ tới, đâu đoán trước được người ta ra ám chiêu. Hôm nay nếu An Cẩm Hiên bọn họ không đến kịp, tửu lâu sẽ không còn. Hắn còn chút bất đắc dĩ, thương trường hiểm ác gặp một lần, hiện tại giữ được tửu lâu lại không thể làm gì. Gã mặt gầy Đàm Tính cùng đại cữu hắn ở lại nghe thẩm, Hứa Thế Cùng đã rét lạnh tâm. Đều cùng nhau trở về. Cốc Vũ có chút không hiểu đi song song An Cẩm Hiên hỏi, “Cẩm Hiên ca, ta cũng nhìn ra tên mặt gầy kia không có ý tốt, sao ngươi nhận định hắn có vấn đề, nếu thẩm không ra phải làm sao?” An Cẩm Hiên lắc đầu, “Người trấn trên, tới lui sẽ quen mặt, có một số người tự cho là thiên hạ vô địch, đều là may mắn thôi. Đàm Tính vốn cũng được cho là người tính toán còn không phải là như vậy, ngươi có biết hắn gọi là gì sao? Hắn sợ khổ, so vắt cổ chày ra nước còn keo kiệt hơn, bàn tính đánh chính xác, người ta đều gọi hắn là thiết bàn toán. Mấy ngày nay thường thấy hắn mời những người vừa rồi ép trả nợ hết ăn lại uống, đột nhiên chuyển biến như thế nếu không có việc cầu người là có mục đích khác, dù sao không làm ra được chuyện gì.” Thấm Nhi ra đón, nhìn không ra nàng có bộ dáng bi thương, vẫn mập mạp, cười rộ lên khoe hai cái lúm đồng tiền, trên tay như cũ có hoa mai hố, giấy cầm trong tay cắt tới cắt lui. Thấy Cốc Vũ đi vào, chỉ hỏi, “Bác Nhi đâu?” Cốc Vũ lúc đầu không hiểu, sau mới biết nàng hỏi Ninh Bác, “Chuyện gì?” “Không có việc gì, mỗi ngày hắn đều đến chỗ chúng ta ăn uống, hôm nay không có đến, biểu tỷ ngươi không biết, hắn có thật nhiều thật nhiều đồ chơi... Hôm nay không đến, có thể là nãi nãi hắn xem hắn, thật là đáng thương...” Cốc Vũ nhìn tửu lâu đã có dấu hiệu lụi bại, quầy cũ kỹ, bàn ghế coi như cho qua, vách tường loang lổ, khắp nơi có chút ngậy ngấy bộ dáng, tóm lại bóng dáng huy hoàng ngày nào đã không còn, đặc biệt sau này chung quanh kiên thiết nhiều tửu lâu mới, nó trở thành một khối cũ kỹ như một khăn lau cũ. Dưới tình huống như vậy, Cốc Vũ nghe được tiếng thở dài của Thấm Nhi, nói “Thật sự là đáng thương...” Có cảm giác kỳ diệu. Chẳng lẽ Thấm Nhi không biết tình huống hiện tại của nhà mình sao. Nàng nhịn không được hỏi qua, Thấm Nhi không lo lắng gì đáp, “Không gì, về nhà làm ruộng cũng rất tốt. Dù sao cha ta không có việc gì, nương không có việc gì, nãi nãi không có việc gì, Bác ca cũng không có việc gì, mọ người đều không có việc, không vội.” Cốc Vũ cảm thấy mình lo chuyện bao đồng, Thấm Nhi không quan tâm, không chỉ không quan tâm, trong lòng còn cảm thấy rất giàu có, bằng không sao có thể đi thương hại người khác, không có mấy người làm được như nàng. Thấm Nhi không nói thêm gì, cùng Hứa Tần Thị và nương nàng vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho mọi người. Cốc Vũ đột nhiên cảm thấy bộ dạng mập mạp của nàng càng đáng yêu, an tâm không ít. Tâm tình người chờ ăn cũng phức tạp. Qua chuyện này, tinh thần Hứa Thế Cùng có chút suy sụp. Lí Đắc Giang hỏi hắn có tính toán gì, hắn lắc đầu nói: “Ta còn luôn cho rằng không là chuyện lớn, thế này cũng tốt, về làm ruộng sợ là không thể, bằng không làm lại từ đầu, thật sự không được nữa thì mở cửa hàng cháo, trước kia cũng tự mình làm, không có đầu bếp cũng không quan trọng.” An Cẩm Hiên thấy hắn nói như vậy, không đồng ý, “Cậu, lúc trước ngài là tửu lâu đầu tiên ở trấn trên, nếu bắt đầu lại mở cửa hàng cháo ngươi cam tâm sao?” Lời này chưa nói xong, Hứa Thế Cùng cười cười, “Cẩm Hiên, ngươi có bản sự, bạc kia tạm thời cậu chưa có trả cho ngươi.” Cốc Vũ nga một tiếng, lại muốn hỏi chuyện hàng vải. Vừa khéo về tới cửa. Lí Đắc Tuyền đang suy nghĩ, lập tức nói, “Cẩm Hiên, vừa rồi nhiều người ta không tiện hỏi, ngươi ở đâu có nhiều bạc như vậy?” An Cẩm Hiên bị tóm gáy ấp úng, “Này, này, tiệm vải ứng trước.” Lí Đắc Tuyền không tin, “Không phải ngươi là tiểu nhị sao? Sao có thể lấy nhiều bạc như vậy? Ta biết ngươi vì chúng ta, nhưng làm người không thể như vậy...” Nhị thúc công từng phó thác Lí Đắc Tuyền trông nom An Cẩm Hiên, nhiều năm như vậy như người một nhà, trong lòng Tuyền đã coi Cẩm Hiên như con cháu, nên bày ra tư thái giáo huấn đứa nhỏ. Trần Vĩnh Ngọc tán thành, hắn nói: “Cẩm Hiên, ngươi sẽ không... trộm chứ?” Chữ trộm được nói rất nhẹ nhưng đủ làm An Cẩm Hiên biến sắc. Hắn trấn định nói, “Các ngươi nghĩ đến đâu vậy, lão bản tiệm vải là người tốt, sau này chúng ta trả lại là được.” “Nói cách khác lão bản các ngươi còn không biết?” Lí Đắc Tuyền một bước cũng không thả lỏng. Lí Đắc Giang trầm ngâm một lát, “Xem ra Cẩm Hiên lấy bạc từ tiệm vải, chúng ta phải đi thôi, nên thế nào phải là thế đó, Cẩm Nhi ra mặt nhận sai, chúng ta là trưởng bối cũng không thoát khỏi can hệ, vì quá mức khẩn cấp, mọi người không cần trách Cẩm Nhi.” Cốc Vũ ở một bên nghe cũng gật đầu tán thành, làm như vậy mọi người đều an tâm. Nào ngờ nét mặt An Cẩm Hiên lộ vẻ đau khổ.