Điền Viên Cốc Hương
Chương 187
Người đang tranh cãi ầm ĩ sửng sốt, không dự liệu được lúc này có một người như vậy xuất hiện ở đây.
Lão bản hàng thịt hì hì cười, vẻ mặt hoà hoãn, "Ninh thiếu gia, làm sao chúng ta có thể mạo nhận ngươi đâu, lại nói ngài có cuộc sống của ngài, chúng ta chỉ là muốn lấy lại tiền của mình, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa đúng không?"
Ý tứ trong lời nói là nói Ninh Bác lo chuyện bao đồng.
Ninh Bác hừ lạnh một tiếng, "Muốn lấy lại tiền của mình mà bức người đến thế này sao? Tửu lâu người ta suy sụp sinh ý các ngươi không ít đi? Buôn bán là như vậy sao? Nếu thanh danh truyền ra các ngươi thế nào sống yên?"
Lão bản có khuôn mặt gầy gò không cam lòng, không nghĩ đến lúc này nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, không cam lòng nói, "Ninh thiếu gia, ngài đứng nói chuyện không đau thắt lưng à, chúng ta đều là mua bán nhỏ, đâu sợ mất đi mấy thứ này!"
Ninh Bác tức giận đến nghẹt thở. Cốc Vũ nhìn bên sườn mặt hắn, không biết hắn có thể giải quyết vấn đề hay không, thấy hắn tiếp tục nói: "Vài vị này không phải là Đào trang sao? Danh tiếng mứt đào các ngươi chưa từng nghe qua sao mà nói người ta mạo nhận? Đi về nhà lấy bạc cho các ngươi cũng không được. Chuyện nhỏ như vậy, vạn nhất náo lớn nhiễu loạn kinh động quan gia, đến lúc đó chuyện mua bán của các ngươi có còn hay không cũng khó nói."
Người mặt choắt có chút nao núng, nhưng đã đâm lao phải theo lao, "Thì có gì, nha môn cũng phải phân rõ phải trái đúng không!"
Người có râu dê biết ít chuyện Ninh gia, hừ lạnh, "Ninh thiếu gia, ta khuyên ngươi không cần xen vào việc này, miễn cho truyền tới Ninh lão gia bên kia, sợ là về sau ngày của ngươi càng không dễ chịu."
Lời nói bán âm bán dương rất chói tai, đại khái là biết chút nội tình.
Ninh Bác nhịn xuống không nổi trận lôi đình, chẳng qua hàn ý trong mắt tăng thêm, "Không có gì, các ngươi nhận ra ta là được, bằng không có thể theo ta về nhà lấy bạc, hoặc ta ngồi ở chỗ này, để bọn họ trở về lấy bạc, các ngươi muốn nháo sự đập tửu lâu, về sau không cần nói ta, cha ta không có chỗ đi ăn uông trách tội xuống, béo thúc, ngươi bên kia mua bán sẽ không thể làm đi. Ngày của ta không dễ chịu nhưng ít nhất ta là con thân sinh của hắn, ngươi cảm thấy ta nói chuyện đáng tin hay ngươi nói chuyện đáng tin?"
Mọi người nhao nhao nói ồn ào.
An Cẩm Hiên nhìn nơi này, tựa hồ thấy được chút gì, kéo Cốc Vũ bước đi, "Đi theo ta!"
Cốc Vũ thấy hắn đi gấp, không cam lòng, "Cẩm Hiên ca, sự việc này giải quyết không xong chúng ta không thể đi a, vạn nhất đã xảy ra chuyện ít nhất có thêm vài người đúng không? Hay là ta đi tìm sư phụ ta, hoặc là chúng ta về thôn trang lấy tiền, nếu thật sự không được nữa bất cứ giá nào phải đi tìm Đình Trưởng được không?"
An Cẩm Hiên không trả lời, vẫn đi về phía trước, Cốc Vũ đi chậm theo, nhìn đường tựa hồ không đúng, không phải hướng về Đào trang, cũng không phải đi về y quán, là đi chỗ nào hắn cũng không nói một tiếng.
An Cẩm Hiên quẹo vào con đường lát đá, ngừng lại ở trước một cửa hiệu có hai mặt cửa, lúc này chưa có khách, nhìn thấy An Cẩm Hiên và Cốc Vũ hai người, tiểu nhị trong cửa hàng đi ra nhìn quanh thăm dò, lại lùi về sau. Không phải lần đầu tiên Cốc Vũ đến chỗ này, trước kia cùng Hứa Thị bọn họ đã tới. Sau khi An Cẩm Hiên làm tiểu nhị, nàng đúng là chưa có tới qua. Lúc này có chút buồn cười, chẳng lẽ An Cẩm Hiên đển tiệm vải mượn bạc? Người ta có thể cho hắn mượn nhiều như vậy sao?
An Cẩm Hiên vội vàng đi vào cửa hàng, một tiểu nhị canh giữ trong cửa hàng đang xoay người thu thập này nọ, thấy An Cẩm Hiên đi lại, cười hì hì nói: "Không phải nói hôm nay sẽ không tới sao? Kinh Trập công tử đi ra ngoài không lâu, buổi chiều trở về."
Kinh Trập công tử? Cốc Vũ có chút buồn cười. Chỉ nghe An Cẩm Hiên nói: "Tiểu Hổ, sổ sách mấy ngày nay đều cho ta xem, Cốc Vũ ngươi chờ ở bên ngoài giúp đỡ trông tiệm."
Cốc Vũ chưa kịp phản ứng An Cẩm Hiên đã kéo tiểu nhị kêu Tiểu Hổ đi ra phía sau, không lâu sau đã đi ra.
An Cẩm Hiên không nói gì, nhìn Tiểu Hổ gật đầu, cùng Cốc Vũ bước đi, "Cốc Vũ, xem thế này bạc nhưng là không sai biệt lắm đủ, không cần lo lắng, người mặt gầy vừa nhìn đã biết không có hảo ý, ta muốn đi tra rõ."
Cốc Vũ rất lo lắng, An Cẩm Hiên sẽ không một mình lấy hết bạc của tiệm vải chứ? "Cẩm Hiên ca, lão bản ngươi không ở đó ngươi dám lấy bạc đi không sợ hắn trách tội sao? Nhưng cũng không quan trọng, quay đầu chúng ta sẽ trả lại, nhưng dù trả lại bị phát hiện cũng không tốt, về sau sẽ không tin tưởng ngươi nữa."
An Cẩm Hiên dở khóc dở cười, "Ai nói với ngươi như vậy, không nói chuyện này nữa, nên ứng phó chuyện kia rồi nói, xong ta sẽ nói mọi chuyện rõ ràng với ngươi."
Lúc hai người thở phì phò chạy về tửu lâu, thấy Ninh Bác đang giằng co với những người đó, không biết vì sao bên ngoài có thật nhiều người ồn ào bàn tán, nói là tửu lâu không trả tiền, không thấy Trần Vĩnh Ngọc, có khả năng là chạy về Đào trang, mặt Lí Đắc Giang, Lí Đắc Tuyền đều tức giận. Duy độc sắc mặt Hứa Thế Cùng nhàn nhạt, là tuyệt vọng lạnh nhạt.
Ninh Bác hừ một tiếng, "Có bản lĩnh các ngươi đi vào lấy đồ!"
Thật sự có người nóng lòng muốn thử. Cốc Vũ xen lẫn trong đám người nghe mọi người nói như thế nào.
An Cẩm Hiên bất chấp thở gấp, chen lẫn mà vào, "Không phải chỉ là chút bạc thôi! Hủy đi đối với các ngươi có chỗ tốt gì, muốn bạc đến bên ta, nếu muốn bị kiện thì tự mình đập phá, Tuyền thúc, không cần ngăn trở! Đến lúc đó đập phá thế nào tự nhiên phải bồi thường!"
An Cẩm Hiên nói xong, tựa vào bên người Hứa Thế Cùng. Đám người kia nghe nói có bạc, không gây chuyện nữa, người mặt choắt có xúi giục thế nào cũng không làm ra chuyện gì, An Cẩm Hiên thản nhiên ngồi, chờ Hứa Thế Cùng cùng đám người kia thẩm tra kỹ thiếu bao nhiêu bạc, đem bạc thanh toán, rồi thu hồi giấy nợ ấn dấu chỉ tay, xem như kết liễu.
Người cầm được bạc không so đo nhiều, nói chuyện cũng mềm mại không ít, "Hứa lão bản, chúng ta cũng không có cách nào, trong nhà khó xử ngươi cũng biết, về sau chúng ta còn có rất nhiều..."
Chưa nói xong đã bị người một bên kéo đi rồi, mặt Hứa Thế Cùng như tượng gỗ, cũng không tiếp lời.
Ninh Bác lại nổi lửa, nhóm người này chỉ nhận bạc không nhận người, làm hắn mất thể diện, lúc này nộ khí đằng đằng nói: "Cầm bạc còn không đi sao!"
Mấy người sợ đắc tội Ninh gia không dám đi, sợ thiếu gia Ninh gia tính nết cổ quái mang thù, không bằng bây giờ để hắn mắng về sau không có chuyện gì, bên ngoài nghe đồn là Ninh gia Lão gia đối với thiếu gia không quá để bụng, đại khái là làm gì khiến hắn thất vọng đau khổ, lòng bọn họ lúc này không yên, không biết tình huống cụ thể, vẫn nên ở tại chỗ này giải quyết rõ ràng tốt hơn.
Bên trong đang do dự, người mặt choắt đã mệt mỏi, không có người đứng bên hắn, tinh thần có chút suy sụp, rất nhanh thay đổi nét măt đi qua đòi tiền.
Người mặt choắt này là người cuối cùng, Hứa Thế Cùng thở dài một tiếng, cực lực đứng vững trên mặt đất, trong lòng chua sót, những người vừa rồi ép trả nợ, đều là quen biết đã lâu, ngày thường cùng nhau uống rượu ăn thịt vỗ ngực cam đoan nào là lên núi đao xuống chảo dầu, nào là hai đao kề hai bên, bây giờ gặp chuyện bao lớn đã đối với mình như vậy. Hắn không oán bọn họ, thương trường có lẽ là như thế, chỉ là trong phút chốc hắn không thể thích ứng, nghẹn một hơi có chút ngộ đạo, lại thấy đã quá muộn, nếu tửu lâu suy sụp, về nhà làm ruộng cũng xong.
An Cẩm Hiên kề bên Hứa Thế Cùng, không biết trong lòng hắn nghĩ nhiều như vậy. An Cẩm Hiên nhàn nhạt ngồi, cười hì hì nhìn người mặt thuỗn. Người nọ chợt rùng mình.
"Phần ta không nhiều lắm, ngài không thiếu một mình ta chứ."
An Cẩm Hiên không nói chuyện.
Người nọ nhìn Hứa Thế Cùng, Hứa Thế Cùng tính đúng số, nhìn An Cẩm Hiên gật đầu, An Cẩm Hiên vẫn bất động, cẩn thận nhìn chằm chằm người kia, cho tới bây giờ chưa từng gặp người này, càng thêm có ý tứ.
Người mặt choắt đợi không được, "Ngươi xem xét ta làm gì, còn không phải là tính tiền thanh toán, nhiều người như vậy đều tính xong, chẳng lẽ thiếu một mình ta?"
An Cẩm Hiên hừ lạnh một tiếng, "Còn thiếu một mình người."
Gã mặt gầy muốn lôi kéo những lão bản đã lấy bạc, "Các ngươi nhìn một cái, cũng không cần đứng, còn thiếu phần của ta."
Hứa Thế Cùng ngạc nhiên, muốn nói chuyện với An Cẩm Hiên, An Cẩm Hiên đến bên tai, hắn "Cậu, ngươi chờ xem diễn." Hứa Thế Cùng im lặng.
Những lão bản lấy được tiền đâu muốn ở lại giao du với kẻ xấu, làm gã mặt gầy thế cô không biết làm sao.
An Cẩm Hiên nhìn kỹ, "Ta nghĩ sao có thể quen mặt như vậy, phần ngươi không nhiều lắm, ta không thèm thiếu, ngươi còn có mặt mũi đến đòi bạc?"
Gã mặt gầy cố nén cơn giận, "Thiếu... Thiếu nợ thì trả tiền... Có cái gì không được! Không trả ta sẽ không đi."
"Ngươi không đi thì có thể như thế nào, vừa nói là số lượng nhỏ, số lượng nhỏ mà muốn đập phá tửu lâu người ta? Số lượng nhỏ mà triệu tập lão bản đến ép trả nợ? Vì số lượng nhỏ mà mỗi ngày đến tửu lâu đổ oan người ta? Làm sập tửu lâu này có phải chủ tử ngươi sẽ cho ngươi làm chưởng quầy phải không?"
An Cẩm Hiên nói những lời này là căn cứ theo những chuyện xảy ra gần đây ở tửu lâu phỏng đoán ra, người mặt gầy ra sức gào thét không giống người đi đòi nợ, khẳng định có lai lịch, cho nên hắn nghĩ đánh cuộc hắn một phen.
Gã mặt gầy xua tay, "Có quan hệ gì với ta, không trả tiền... Không trả tiền còn muốn vu hãm... vu hãm người!"
Tiểu Hổ tử vội vàng mang Thạch Bộ đầu vào, gã mặt gầy bị dọa, Thạch Bộ đầu không nói thêm, "Có chuyện gì hỏi một chút là rõ ràng."
Ninh Bác ở một bên xem kịch vui trào phúng nhìn những lão bản, bọn họ đều tỏ vẻ mình bị lừa, nguyện ý đi công đường làm chứng.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
240 chương
50 chương
195 chương