Điền Duyên
Chương 175 : Ngây thơ
Ngồi một lúc, Đỗ Quyên ngáp một cái, nói: "Đi xuống."
Lâm Xuân liền đứng dậy, thuận thế kéo nàng đứng lên, ôm nàng đi vội vài bước, phi thân nhảy xuống, vững vàng đứng trong sân Hoàng gia.
Đỗ Quyên thấp giọng cười nói: "Ngươi vào nhà ta dễ dàng không tốn chút công sức nào. Sau này nhà ta bị mất trộm, ngươi là hiềm nghi lớn nhất."
Lâm Xuân đang định nói chuyện, chợt nghe giọng nói của Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh phía trước, vội dừng lại.
Chợt nghe Hoàng Tước Nhi nói: "... Trong nhà bận rộn như vậy, phòng lớn còn chưa xây xong, ngươi còn có tâm tư làm cái này? Đại Đầu bá bá nhìn thấy lại nói ngươi, nói ngươi không làm chính sự."
Hạ Sinh nói: "Sao ta không làm chính sự chứ? Ta lại không chậm trễ làm việc. Lại nói, ta cũng không phải làm không, ta làm cái này cũng có lợi. Ta nói cho ngươi biết, Tước Nhi, ta nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện đó."
Hoàng Tước Nhi ngạc nhiên hỏi: "Nghĩ thông suốt cái gì?"
Hạ Sinh nói: "Trước kia Xuân Nhi và Đỗ Quyên nói với ta là, ta làm việc quá cứng nhắc, không có không khí sôi động, nói ta không có linh cảm. Ta thật không hiểu linh cảm là cái gì. Lúc này ta đã hiểu."
Thanh âm của hắn lên cao chút, mang theo sự hưng phấn không thể đè nén được, "Như lúc ta khắc cái này cho ngươi, trong đầu đều là bóng dáng của ngươi: bộ dáng lúc ngươi nói chuyện, lúc ngươi đi bộ, lúc ngươi hái trà... Bộ dáng lúc ngươi cười rộ lên, còn có bộ dáng nhút nhát khi còn nhỏ, ta đều nhớ rõ ràng. Tước Nhi, ngày nào đó ta lại làm cho ngươi tượng đá lúc ngươi còn nhỏ..."
Nói xong, tựa hồ cảm thấy kéo xa, vội lại quay lại chính đề, nói: "Trong đầu ta đều là bóng dáng của ngươi, ta liền muốn điêu khắc ngươi theo cảm nhận trong lòng, cảm thấy tay rất thuận. Lúc này ta mới hiểu được, đây chính là linh cảm! Ngươi là người sống, ta điêu khắc ra cũng sinh động như sống. Lúc ta làm những vật khác, đều không có sinh khí, cho nên là chết."
Đỗ Quyên nghe được này, cùng Lâm Xuân nhìn nhau cười, cũng rất cao hứng.
Không nghĩ tới Hạ Sinh có thể lĩnh ngộ được tầng này, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Hoàng Tước Nhi lại sẵng giọng: "Xem ngươi nói kìa, ta không phải là vật sống hay là chết!"
Hạ Sinh vội vàng lắc đầu nói: "Không phải ý đó."
Nói xong giơ khối đá điêu khắc lên, dưới ánh trăng hướng Hoàng Tước Nhi ý bảo: "Tước Nhi ngươi xem, ta điêu cả răng khểnh của ngươi khi cười nữa..."
Có lẽ là cảm thấy ánh trăng mông lung, sợ Hoàng Tước Nhi không thấy rõ, kéo tay của nàng rờ lên mặt tượng đá, "Nơi này, lộ ra có phải không? Ta thích nhìn ngươi cười như vậy."
Hoàng Tước Nhi thẹn thùng, giật tay lại nói: "Ai nha, ngươi điêu khắc răng khểnh của ta làm cái gì? Ngươi..." Nàng bỗng nhiên không động, sờ sờ tay Hạ Sinh, cau mày nói, "Ngươi xem tay ngươi này, thô hơn cả vỏ cây. Không phải làm cho ngươi bao tay sao. Sao không mang?"
Hạ Sinh ha hả cười nói: "Ta vừa làm việc, liền quên mất."
Hoàng Tước Nhi dặn dò: "Nhớ rõ phải mang. Không phải nói tay thô khó coi. Ngươi làm thứ này, cũng là công việc tỉ mỉ, thường phải dùng tay sờ. Nếu trên tay đều là vết chai, sợ là không sờ thấy."
Hạ Sinh vội gật đầu nói: "Lần tới ta nhớ sẽ mang."
Đỗ Quyên đều nghe ngây ngốc.
Bọn họ đang hẹn hò nhưng không nói lời ngon tiếng ngọt buồn nôn, nhưng mỗi câu Hạ Sinh nói đều lộ ra sự vấn vương với Hoàng Tước Nhi, trong lòng không lúc nào không nghĩ tới nàng. Hoàng Tước Nhi mở miệng cũng đầy sự quan tâm...
Thật là một tình cảm thuần phác chân thành tha thiết!
Xa xa truyền đến một tiếng huýt sáo.
Lâm Xuân vừa động, ghé sát vào tai Đỗ Quyên nói: "Ta đi. Ngươi ngủ sớm chút đi."
Đỗ Quyên gật đầu, nhìn hắn phi thân phóng qua tường viện, như cũ từ Lâm gia ra cửa chính. Nàng mỉm cười, xoay người vào nhà, cũng không gọi Hoàng Tước Nhi.
Phòng cha mẹ vẫn sáng đèn.
Nghe tiếng động, Phùng Thị đi ra nói với nàng: "Nhanh đi ngủ, trễ lắm rồi. Sáng mai còn phải dậy sớm luyện công."
Đỗ Quyên lại hỏi: "Nương đang thêu thùa may vá? Đã nói buổi tối không cần đốt đèn thức đêm, không nên làm hư đôi mắt, hỏng rồi không phải thêm phiền toái cho chúng ta!"
Phùng Thị nhẹ giọng nói: "Nói bừa! Mắt nương hoàn hảo. Nương không làm nhiều chút, các ngươi bận rộn như vậy, nào có ở không mà làm. Nạp đế giày cần dùng sức, các ngươi đâm kim không nổi. Ta nạp sẵn đế giày, các ngươi làm giầy sẽ dễ dàng hơn."
Ba khuê nữ khởi động gia nghiệp. Bé gái nũng nịu, lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, ngay cả tiểu Hoàng Ly cũng như con trai tập võ, nàng còn có thể không dụng tâm! Mắt thấy Hoàng Tước Nhi muốn xuất giá, xiêm y, giày, đệm chăn đều phải nhanh chóng dự bị, bằng không đến trước mắt lại không làm kịp.
Mấy năm gần đây ngày qua thật tốt, chuyện nàng canh cánh cũng có tin tức, bởi vậy càng trẻ ra. Trong mắt nàng, buổi tối may vá thêm không tính là cái gì.
Đỗ Quyên khuyên không được, cũng tùy nàng đi, tự đi về phòng.
Ở gian phòng ngoài, Hoàng Ly một thân màu xanh đang ngồi trung bình tấn.
Người tiểu muội này luyện võ rất bền lòng có nghị lực, nhưng lại thực thích sạch sẽ. Buổi sáng luyện công xong gội đầu tắm rửa, nhẹ nhàng khoan khoái; Nhưng buổi tối luyện một thân mồ hôi, gội đầu lại không tiện, cho nên buổi tối nàng chỉ luyện một ít kiến thức cơ bản, như ngồi trung bình tấn, trồng chuối, thì ở trong phòng luyện.
Đỗ Quyên đi vòng qua nàng vào sau bình phong, thấy tiểu Viễn Thanh đã ngủ, đắp cái chăn mỏng tử, tay chân nhỏ co ro, ngón tay còn nhét trong miệng.
Nàng nhịn không được tả oán nói: "Lại ngủ, cũng không chờ ta chơi một hồi."
Hoàng Ly nghe xong bặt cười, xì hơi nên ngồi không được, đành kết thúc công việc.
Nàng co duỗi chân bị tê cứng, vừa đi ra ngoài. Trong chốc lát đã bưng cái bát về, ngồi vào bàn tròn dùng muỗng nhỏ múc ăn. Trong bát là nước sôi quậy bột mè, hương khí bốn phía.
Không có biện pháp. Nàng đói bụng, không ăn buổi tối đói bụng sẽ ngủ không được.
Đỗ Quyên nhìn buồn cười không thôi.
Hoàng Ly cũng không thèm để ý, vừa ăn, vừa nhìn chằm chằm vào mặt Đỗ Quyên, hâm mộ nói: "Nhị tỷ, mặt ngươi đều sáng trắng, nhìn không thấy lỗ chân lông. Ai! nếu ta có làn da như ngươi thì tốt rồi."
Tâm tư thích đẹp của bé gái vượt xa hai vị tỷ tỷ.
Đỗ Quyên thay một cái áo ngủ rộng rãi, đi đến trước mặt nhéo mũi nàng nói: "Ngươi còn ngại làn da không tốt? Ngươi nên biết đủ đi! Hôm kia Quế Hương còn nói là mặt ngươi hồng hào, còn mềm mại hơn hoa. Ngươi còn ngại không tốt!"
Hoàng Ly quay đầu né tránh, cười nói: "Ai cùng nàng so!"
Quế Hương rất đẹp, nhưng thời dậy thì đến, trên mặt mọc lên mấy hạt mụn. Nàng tức giận muốn chết, hỏi thẳng Đỗ Quyên vì sao không dậy thì. Chẳng những Đỗ Quyên không dậy thì, ngay cả Hoàng Tước Nhi lớn hơn nàng cũng ít mọc mụn, hỏi nàng có bí quyết gì không.
Đỗ Quyên có thể có bí quyết gì chứ?
Thể chất mọi người bất đồng, có vài người dễ mọc mụn.
Nàng cũng dạy Quế Hương không thể ăn cay nhiều chất kích thích cùng đầy mỡ gì đó, nhưng không thấy hiệu quả.
Ăn xong, Hoàng Ly lại năn nỉ nói: "Nhị tỷ. Ta muốn tắm rửa. Ngươi giúp ta lấy lòng trắng trứng, lúc ta tắm thuận tiện đắp mặt."
"Được, tốt, tốt!" Đỗ Quyên nhận mệnh đáp ứng, "Ngươi nhanh lên, ta không mở được mắt rồi."
Rồi dùng bột hạnh nhân, lòng trắng trứng gà, mật ong đánh thành nửa bát bột.
Đợi Hoàng Tước Nhi đi vào, ba tỷ muội đều đắp, đợi gần khô hết mới rửa sạch lên giường ngủ. Trong tiếng sột soạt là tiếng thì thầm, tiếng cười nhẹ không ngừng.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Đỗ Quyên cùng Hoàng Ly đi tới sau nhà tiểu di luyện công.
Nay, ở hậu viện Nhậm gia có năm người luyện công. Trừ bỏ Cửu Nhi, Lâm Xuân và Đỗ Quyên, lại thêm Hoàng Ly và tiểu Viễn Minh.
Không sai, Viễn Minh mới năm tuổi đã bắt đầu bị hắn cha tàn phá.
Luyện đến khi mặt trời từ phía sau núi chui ra ngoài, mọi người mới thu công.
Cửu Nhi đi tới cười hỏi: "Đỗ Quyên, ngươi hôm nay làm cái gì?"
Đỗ Quyên lau mồ hôi, sắc hồng trên mặt bắn ra bốn phía, làm thiếu niên nhìn ngây người, mắt sáng rực lên, tim đập nhanh gấp bội.
Từ nhỏ hắn đã thích chơi chung với Đỗ Quyên. Trừ bỏ thích nàng, còn bởi vì hắn, Lâm Xuân và Đỗ Quyên hợp ý nhất. Hiện tại thì khác rồi. Hắn dùng ánh mắt mối tình đầu của thiếu niên nhìn thiếu nữ, lòng tràn đầy hạt giống tình yêu nảy nở ngọt ngào và chờ đợi, như cây non nhẹ nhàng quét qua trái tim, ngứa ngáy run rẩy, lại có chút vội vàng khó nén, không biết phải như thế nào mới tốt. Hoặc là, cứ như vậy cùng nàng ở một chỗ, vẫn nhìn nàng, tốt nhất có thể nắm tay nàng.
Đỗ Quyên nói: "Ta? Hôm nay ta chuẩn bị đi túi tôm."
Cửu Nhi vội nói: "Ta cùng đi với ngươi. Ta muốn ở nhà nghỉ vài ngày rồi mới lên núi, không làm gì hết, nhưng ta lại không ngồi không được, không bằng đi vớt chút cá trở về ăn."
Đỗ Quyên không thèm để ý gật đầu nói: "Tốt nha! Chúng ta ăn cơm xong rồi đi, ngươi nhanh lên. Ta không chờ ngươi đâu."
Bốn phía thôn Thanh Tuyền trừ bỏ núi vẫn là núi, một mình đi thật không ổn, nên mọi người thường hẹn nhau đi chung.
Cửu Nhi mừng rỡ, vội vàng gật đầu xoay người chạy.
Lâm Xuân nhìn bóng lưng hắn, cảm giác có chút kỳ quái, nhưng không nói được vì sao.
Trên đường về nhà, hắn đối với Đỗ Quyên nói: "Đem theo Như Gió."
Lúc tỷ muội Hoàng gia vào núi, huynh đệ Lâm gia luôn có người đi theo. Sau khi Như Gió tới, nếu Lâm Xuân không rảnh, sẽ kêu Như Gió đi theo. Bởi vậy dù biết Cửu Nhi muốn đi, Lâm Xuân cũng an bài như vậy.
Đỗ Quyên gật gật đầu, biết hắn quan tâm mình.
Điểm tâm xong, Đỗ Quyên đang cùng Hoàng Ly thu thập lưới và giỏ, Cửu Nhi khiêng lưới đánh cá tới, Quế Hương cầm gùi lớn theo ở phía sau.
Đỗ Quyên cười nói: "Nhanh như vậy!"
Cửu Nhi nói: "Còn nhanh? Nếu không phải Quế Hương đòi đi theo, ta đã sớm tới."
Quế Hương đắc ý cười nói: "Ai muốn cùng ngươi chứ? Ta nghe nói Đỗ Quyên đi túi tôm, ta mới chịu đến. Ngươi không đi thì ta cũng đi. Ngươi còn nói như vậy, chúng ta không cho ngươi đi theo!"
Đỗ Quyên nhịn cười không được.
Chút tâm tư của Quế Hương, nàng thấy được rõ ràng: thích Cửu Nhi mà miệng không theo lòng, đem sự ngây thơ, tùy hứng và thiên chân hồn nhiên của thiếu nữ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nếu không nhờ tính tình hoạt bát, thì Quế Hương có chút giống tính tình Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng), vừa vặn Cửu Nhi cũng là biểu ca của nàng.
Đỗ Quyên cảm thấy nàng thật đáng yêu. Vẻ đáng yêu đó, nàng không học được.
Đợi thu thập xong xuôi, mọi người liền xuất phát.
Ra viện, Đỗ Quyên hướng Lâm gia hô to: "Như Gió!"
Đứng một hồi, Như Gió từ trong nhà Lâm gia chậm rãi đi ra, cọ cọ vào cánh tay Đỗ Quyên, còn đối với Cửu Nhi gầm rú một tiếng, hết sức cao hứng.
Cửu Nhi cười mắng: "Gầm rú cái gì? Lần trước kêu ngươi lên núi, cũng không cho mặt mũi!"
Đỗ Quyên xuy một tiếng cười, nói: "Đi thôi!"
Bọn họ đi dọc theo bờ ruộng dưới chân núi, Cửu Nhi và Quế Hương ở dưới sông thôn Thanh Tuyền thả lưới bắt cá, tỷ muội Đỗ Quyên thì ở hồ nước, trong ao túi tôm, Như Gió vui vẻ chạy khắp nơi, bơi qua sông, chạy vội tới chân núi.
Mùa xuân là thời điểm túi tôm dễ dàng nhất.
Đem lợp tôm đè xuống nước nơi có nhiều rong rêu, mỗi lần giở lên, trong lợp đầy ắp tôm nhỏ, đầy sinh lực, thập phần náo nhiệt.
Hoàng Ly cúi người xuống, hai tay không ngừng bắt tôm trong lợp thảy vào sọt, miệng còn lải nhải nhắc: "Buổi tối dùng tôm chưng trứng gà, lại nấu cái chân giò hun khói, canh tôm cải thảo."
Đỗ Quyên nghe xong buồn cười.
Nàng nóng lòng đi túi tôm, chủ yếu vẫn là vì nuôi gà.
Tôm dễ bắt hơn cá nhỏ, không cần phải thanh lý ruột.
Trong núi nhiều năm, mỗi lần túi tôm về, các nàng trực tiếp sấy tôm trên giường lò, sau đó giã thành bột tôm. Đây chính là bột giàu đạm và calcium. Những phần tạp khác thì cho gà ăn, gà sẽ đẻ trứng nhanh nhất. Người cũng có thể ăn, lúc nấu canh cho vào một chút, hương vị sẽ thơm ngon hơn.
Bởi vậy, tỷ muội các nàng trước giờ rất nghiêm túc túi tôm.
Mỗi lần túi được nhiều tôm, hai chị em nhịn không được vui vẻ hừ hừ bài hát trẻ em. Nhặt xong một mẻ lại đổi chỗ đặt lợp. Mệt mỏi thì đứng nghỉ một lát, nhìn núi chung quanh, nhìn thôn trang xa xa, rồi ngắm dòng sông nước chảy, hết sức thích ý!
So sánh với các nàng, Cửu Nhi và Quế Hương ở bên bờ sông bắt cá lại bất đồng.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
888 chương
57 chương
5 chương
212 chương
7 chương
109 chương