Điện đức hoàng
Chương 1967 : Trong Lòng Bỗng Có Một Dòng Chảy Ấm Áp Trào Dâng
“Vâng.”
Trần Hùng gật đầu: “Vốn dĩ có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng sau đó bị ngã, nên chậm một chút.”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Hạng Ương nhìn vào khoảng sân dồi dào đầy sức sống này, kích động giống như vừa mở ra một cánh cửa bước vào một thế giới mới.
Ông ấy lập tức xắn ống quần của Trần Hùng lên, nhìn thấy trên chân xuất hiện một vết xước, hơn nữa mắt cá chân cũng sưng tấy lên.
“Cháu, đứa nhỏ này.”
Hạng Ương giả bộ tức giận mắng một câu: “Cháu xem cháu bị thương đến thế này rồi.
Mau vào nhà đi, ông Ương sẽ bôi thuốc cho cháu!”
Trần Hùng ngoan ngoãn đi theo Hạng Ương vào nhà, sau đó Hạng Ương đích thân xoa thuốc và băng bó cho Trần Hùng vô cùng cẩn thận.
Trần Hùng trông thấy Hạng Ương quan tâm mình như vậy, trong lòng bỗng có một dòng chảy ấm áp trào dâng.
Đã lâu lắm rồi, Trần Hùng không nhận được sự quan tâm của người khác.
Từ hôm đó, Hạng Ương không ra khỏi nhà vào đêm khuya để đi giết người nữa.
Thay vào đó, ông ấy có thêm một sở thích, đó là trồng hoa và rau trong sân của mình để vun đắp tình cảm.
Còn Trần Hùng cũng có thêm một sở thích nữa.
Mỗi khi anh cảm thấy trong lòng mình có sương mù, sẽ có thói quen ngẩng đầu ngước nhìn lên trời, nhìn mặt trời trên bầu trời.
Khoảnh khắc anh mở mắt, ánh mặt trời sẽ cuốn đi mọi bóng tối trong mắt anh.
Khi nhắm mắt lại, anh sẽ phát hiện bóng tối trong trái tim anh cũng tràn ngập ánh sáng.
Khoảng thời gian đó, Trần Hùng và Hạng Ương qua lại vô cùng thân thiết.
Nhưng sau này, Trần Hùng đi tới nơi khác học tập, hai người bọn họ cũng ít khi gặp nhau.
Mặc dù khoảng thời gian anh tiếp xúc với Hạng Ương không được coi là quá dài, nhưng chắc chắn vẫn tồn tại tình cảm.
Nghĩ tới những điều này, một nụ cười nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trên gương mặt của Trần Hùng.
Đôi khi nghĩ lại, nhà họ Trần cũng không đến mức kinh khủng như vậy.
“Thủ lĩnh.
Này, thủ lĩnh.”
Trông thấy Trần Hùng đứng yên tại chỗ như khúc gỗ, thỉnh thoảng còn cười một mình, giống như một tên ngốc, Gora ở bên cạnh không nói nên lời.
“Anh đang nghĩ gì vậy, có phải anh đang nghĩ đến mối tình đầu khi còn bé không?”
Gora đẩy Trần Hùng một cái, lúc này Trần Hùng mới khôi phục lại mạch suy nghĩ trong kí ức của mình.
“Mẹ kiếp, nói linh tinh cái gì vậy?”.
Truyện Ngôn Tình
Trần Hùng trừng mắt nhìn Gora, không kiềm chế được mà nói tục.
“Ha ha, bị tôi đoán trúng rồi nên thẹn quá hóa giận đúng không?”
“Cút.”
Trần Hùng đá một cái vào người Gora.
Gora cong môi nói: “Ba ngày sau, không đúng, hai ngày sau, Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm sẽ quyết đấu trên núi Long Vương.
Các anh em ở Thiên Tội rất có hứng thú, chúng ta sẽ đi xem chứ?”
“Đi!”
Trần Hùng gật đầu chắc như đinh đóng cột.
Nói gì đi nữa Hạng Ương cũng được coi như là ông nội của Trần Hùng, trận quyết chiến của ông ấy đương nhiên sẽ phải đến xem.
Hai ngày sau, sau khi cả nhóm Trần Hùng ăn cơm trưa xong liền lái xe đi về phía núi Long Vương.
Núi Long Vương là ngọn núi nổi tiếng nhất thành phố Cửu Long, và tiếng tăm cũng lừng lẫy khắp phương Bắc.
Truyền thuyết kể rằng, ngày xưa có một con rồng thật bay qua núi Long Vương.
Nhưng vì một số lý do mà rơi xuống chân núi, sau đó cơ thể của con rồng đó đã trở thành xương sống của ngọn núi và cái tên núi Long Vương cũng từ đó mà ra..
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
209 chương
16 chương
33 chương
12 chương
67 chương