Chương 77: Tin dữ “Tôi xoá app Crazy Fish Live đây, sau này cũng không online nữa, tạm biệt”. Sau khi tặng mười trái tim, Mục Hàn dứt khoát thoát ra, sau đó thẳng thừng xoá app Crazy Fish Live. “Khốn nạn, tên khốn nạn nhà anh!” Lâm Thù Nhi dập mạnh màn hình laptop, nắm đấm nhỏ đấm liên tiếp mấy cái lên ngực, như một con gấu Snoopy khổng lồ. Đánh được một lát, Lâm Thù Nhi rơi nước mắt. Lách tách. Từng giọt, từng giọt. Rơi lên tay cô ta. “Hu hu, tình đầu của mình mất rồi! Mạch Thiên Hàn, tên bội bạc nhà anh!” Lâm Thù Nhi không nhịn được nữa, cả người bò nhoài ra giường, vỡ oà khóc nức nở. … “Phù! Cuối cùng cũng giải quyết xong một phiền phức lớn, chuyện này mà để vợ biết thì chắc chắn sẽ lột da mình mất!” Mục Hàn thở phào nhẹ nhõm. Trêu ong ghẹo bướm đã sai, trêu em vợ mình còn sai hơn? Phải nhanh chóng một đao cắt đứt thôi! Chớp mắt, thứ hai lại tới! Hôm nay là ngày Lâm Nhã Hiên đi dự buổi họp lớp! “Nhã Hiên, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!” Mới sáng sớm, Mạc Tiên Tiên đã vội vàng tới biệt thự, liên tục thúc giục Lâm Nhã Hiên. “Vội gì chứ? Còn sớm mà, không phải sáu giờ tối mới bắt đầu sao?” Lâm Nhã Hiên ngơ ngác nhìn Mạc Tiên Tiên, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. “Sớm? Cậu nghĩ đi, chúng ta phải đi làm tóc, rồi trang điểm, chọn trang sức… nhiều thứ lắm, bận muốn chết ra đấy!” Mạc Tiên Tiên trừng to mắt, nghiêm túc nói. “Mình thế này là được rồi! Không cần chưng diện làm gì”. Lâm Nhã Hiên vội lắc đầu từ chối. “Nhã Hiên tốt, Nhã Hiên tốt bụng ơi, cậu đi chung với mình mà? Cậu xinh đẹp tự nhiên không cần chưng diện nhưng mình xấu bẩm sinh cần hỗ trợ, giúp mình với được không?” Mạc Tiên Tiên kéo tay Lâm Nhã Hiên nói. “Được rồi!” “À mà Mục Hàn nữa? Anh ấy thì làm thế nào đây?” Lâm Nhã Hiên quay đầu nhìn Mục Hàn đang dọn bàn, không yên tâm lắm liền hỏi. “Hừ! Hôm nay dù thế nào thì cũng không để anh ta theo sau chúng ta đâu!” Mạc Tiên Tiên nghiến răng nghiến lợi nói. “Trùng hợp là lát nữa anh có vài việc phải làm”, Mục Hàn nhún vai rồi nói tiếp: “Vợ ơi, em cứ đi đi, tới nơi rồi gửi địa chỉ với số phòng cho anh, anh đảm bảo đến đúng giờ”. Lâm Nhã Hiên gật đầu, không nói gì. “Hừ! Xem như anh thức thời!” Mạc Tiên Tiên vẫy tay ra oai với Mục Hàn, sau đó kéo Lâm Nhã Hiên hứng khởi chạy đi. “Thế nào? Có tin tức gì chưa?” Mục Hàn thấy hai người Lâm Nhã Hiên rời đi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Dung Phong. “Thưa Điện Chủ! Đã tìm thấy Lý Thiên Hào rồi. Chỉ là… tình hình không được tốt lắm. Cậu… có thời gian thì đến xem một chút”. Ngữ điệu Mộ Dung Phong hơi nghiêm trọng. “Hai mươi phút nữa tôi tới”. Sau khi cúp máy, Mục Hàn lập tức đi đến tập đoàn Đầu tư Hoàn Cầu. Tối qua sau khi rời đi, anh không yên tâm với Lý Thiên Hào nên bảo Mộ Dung Phong phái người đi bảo vệ anh ta. Không ngờ vẫn chậm một bước. Văn phòng tổng giám đốc Đầu tư Hoàn Cầu. Lý Thiên Hào nằm trên giường trắng, máu tươi nhuộm khắp người, trông như nơi này vừa xảy ra vụ án tàn bạo nào đó. “Kể lại tình hình lúc đó đi”. Sắc mặt Mục Hàn tối sầm lại. Ba năm ở rể, Lý Thiên Hào là một trong những người bạn ít ỏi của anh. Bọn họ không có gì để nói nhiều với nhau nhưng vẫn hiểu nhau. “Đầu tóc bị giật rụng, gân tay gân chân bị cắt đứt, xương sườn ở ngực bị đánh gãy bốn cái!” “Mất máu nhiều thế này mà còn sống đã là kì tích rồi…” Mộ Dung Phong hơi bất lực nói, ánh mắt nhìn Lý Thiên Hào cũng tràn ngập sự kính nể. Bị hành hạ hung tàn như vậy không phải người bình thường nào cũng kiên trì nổi! Hai mắt Mục Hàn lạnh như băng, chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Thiên Hào. “Tôi biết anh có thể nghe thấy tôi nói…” “Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là chết, tôi sẽ nể tình bạn bè mà cho anh chết một cách thoải mái, mai táng một cách đẹp đẽ! Hai là, sống, rồi báo thù!” Mục Hàn thấp giọng nói. “Sống! Báo thù!” Lý Thiên Hào đau đớn chật vật nói, máu tươi trào ra từ khoé miệng. Đôi mắt đỏ ngầu giống một con quỷ vừa bò ra từ địa ngục! “Được!” Khoé miệng Mục Hàn nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, tiếp đó, anh quay đầu nhìn Mộ Dung Phong rồi nói: “Bảo vài người vác anh ta đi theo tôi”. Dứt lời, anh quay người rời đi. “Điện Chủ, chúng ta đi đâu đây?” Mộ Dung Phong thắc mắc hỏi, với tình trạng vết thương hiện giờ của Lý Thiên Hào, mỗi một lần xốc nảy là cơn đau lại tăng thêm mấy phần, cứ tiếp tục như vậy e rằng chưa kịp tới nơi người đã hồn lìa khỏi xác. “Đến nhà của một người kỳ quái”. “Yên tâm, chỉ cần anh ta còn lại một hơi thở cuối cùng thì người kỳ quái đó sẽ có cách cứu người từ cõi chết”. Mục Hàn tự tin nói. Nửa tiếng sau. Bọn họ đến một khu nhà bốn dãy đối xứng ở ngoại ô. “Đứng lại, các người tìm ai?” Vừa chuẩn bị bước chân vào cửa, một người trông như đệ tử nhanh chóng tiến lên, chặn đám người Mục Hàn lại. “Gọi Tạ Cửu Uẩn ra đây gặp tôi”. Mục Hàn đan hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn tên đệ tử. “To… to gan! Dám gọi thẳng tên sư phụ tôi!” “Còn nữa, sư phụ tôi… không phải anh muốn gặp là gặp đâu! Có… có hẹn trước chưa?” Tên đệ tử vừa bắt gặp ánh mắt của Mục Hàn thì lập tức như bị tạt nước lạnh từ đầu đến chân, ấp a ấp úng nói. Mục Hàn lười để ý đến cậu ta, định xông thẳng vào. “Ồ, anh… anh sao vậy hả? Nếu tiếp tục làm bậy thì… thì tôi không khách sáo đâu!” Tên đệ tử nổi giận, nghiến răng đe dọa. “Có chuyện gì mà ồn ào thế?” Đúng lúc này. Bóng dáng một người đạo sĩ xuất hiện ở gần cổng. Nhìn kĩ, người này vậy mà lại là Vi Dương! Hắn nhìn thấy Mục Hàn, trong lòng nhất thời vui mừng, đúng là oan gia ngõ hẹp! “Đám chó mèo này là ai thế? Lẽ nào cậu không biết sư phụ đang bế quan nghiên cứu thuốc sao?” Vi Dương ưỡn thẳng lưng, giả vờ làm bộ hỏi đệ tử ban nãy.   “Đại sư huynh, em… em không biết! Em nói với họ không được làm loạn rồi, nhưng…” Tên đệ tử tức giận liếc xéo Mục Hàn, oan ức nói. “Đồ vô dụng!”, Vi Dương lạnh lùng lườm tên đệ tử, sau đó không hề khách sáo nói với đám người Mục Hàn: “Mau cút đi, sư phụ tôi không phải là người mà ai cũng có thể chữa trị đâu”. “Gọi Tạ Cửu Uẩn ra đây nói chuyện với tôi! Anh là cái thá gì?” Mục Hàn lạnh lùng hắng giọng, xem thường tên hề Vi Dương trước mặt. “Anh! Hừ! Vi Dương tôi là đại đệ tử của Thần y Tạ – Tạ Cửu Uẩn! Anh nói xem tôi có quyền bảo anh cút hay không?” Vi Dương đắc ý nói, bản thân hắn có tài năng trời phú về y học, từ khi còn nhỏ đã săn sóc bên cạnh Tạ Cửu Uẩn, vì vậy trước giờ luôn được người khác gọi bằng cái tên đại sư huynh. “Ồ? Thế anh có tin rằng, sư phụ anh mà nhìn thấy tôi thì sẽ quỳ xuống cầu xin tôi chữa bệnh ở chỗ này của ông ấy không?” Mục Hàn bước một bước về trước, ép sát Vi Dương rồi nói.