Chương 49: Chào cô Lâm! “Quên. . . cầm thẻ. . .”. Mục Hàn nhìn Lâm Nhã Hiên với vẻ mặt áy náy, cười mất tự nhiên. “Được rồi”. Mắt đẹp Lâm Nhã Hiên ánh lên sự thất vọng, chẳng lẽ những gì anh vừa nói thật sự chỉ là diễn kịch để giữ thể diện sao? “Không có tiền thì nói không có tiền, còn có chuyện quên mang thẻ sao? Còn nữa, Elizabeth của các người sao lại thế này? Có người tới quấy rối cũng không đuổi ra ngoài?” Cố Văn Văn bất mãn lớn tiếng với các nhân viên làm tại Elizabeth. “Chậc chậc chậc, ban đầu cứ tưởng đại gia, hóa ra lại là đồ đồng thau”. “Giới trẻ bây giờ rất sĩ diện, không sống thật chút nào!” “Người nghèo cứ nhận nghèo đi, không có tiền vào Elizabeth làm gì? Thật ham hư vinh!” Người xung quanh ồn ào chỉ trỏ ba người Mục Hàn, vẻ mặt đầy sự giễu cợt. “Chị! Tại chị đó! Nói chị đi thì chị lại không đi”. Lâm Thù Nhi xấu hổ đến mức cúi đầu thấp xuống, hận không có cái lỗ để chui vào. Quá mất mặt! “Vị khách này, xin mời anh ra ngoai cho!” Không biết từ khi nào, hai nhân viên mặc đồng phục cao to vạm vỡ, một trái một phái đứng cạnh Mục Hàn trừng mắt. “Các người đừng làm bậy! Bây giờ tôi gọi người đem tiền tới!” Lâm Nhã Hiên thấy thế, sợ Mục Hàn bị hại, vội vàng lấy di động chuẩn bị gọi cho bà cụ Lâm ứng tiền. “Vợ à, không cần phiền phức thế. . .” “Đừng nói là hai trăm năm mươi nghìn tệ, chỉ cần em thích, anh sẽ mua toàn bộ cửa hàng này cho em!” Mục Hàn duỗi tay ngăn Lâm Nhã Hiên, cười gượng nói. “Mục Hàn, đừng gây chuyện!” Thật sự Lâm Nhã Hiên đã tức giận, đây là lúc nào, anh còn có thể mạnh miệng như vậy! “Phế vật! Anh không nói thì chết sao?” Lâm Thù Nhi nghiến răng nghiến lợi trách móc! “Mua toàn bộ cửa hàng? Anh có biết số tiền đó lớn thế nào không? Ít nhất phải có mười triệu tệ!” “Nếu anh có thể lấy ra số tiền đó, tôi sẽ ăn nó ngay!” Ánh mắt Chu Văn Vũ nhìn Mục Hàn như nhìn một tên ngốc! “Được! Không ngờ anh còn có sở thích ăn tiền! Hôm nay tôi để anh ăn cho đã!” Mục Hàn cười khẩy nói, ngay sau đó gọi ngay cho Mộ Dung Phong: “Trong mười phút đem mười triệu tệ đến cửa hàng flagship Elizabeth!” “Ha ha ha! Tôi vừa nghe gì thế này? Mười triệu tệ tiền mặt? Mười phút đem đến nữa chứ? Anh đúng là đồ ngu ngốc, chẳng lẽ anh không biết muốn rút số tiền lớn ở ngân hàng phải hẹn trước sao?” Vẻ mặt Chu Văn Vũ vô cùng khinh thường. “Mục Hàn! Anh cứ phải như vậy mới được sao? Chỉ vì sĩ diện nhất thời mà không quan tâm gì cả? Tôi… tôi mặc kệ anh!” Lâm Nhã Hiên hậm hực, mười phút có mười triệu tệ sao? Tuyệt đối không thể! “Anh thật hết thuốc chữa!” Lâm Thù Nhi cũng oán giận trừng mắt nhìn Mục Hàn, sau đó lôi kéo Lâm Nhã Hiên đi nhanh tới cổng quảng trường. Kẽo kẹt! Đúng lúc này. Một chiếc xe chở tiền của ngân hàng đi thẳng vào trong quảng trường, rồi dừng ngay trước cửa cửa hàng flagship Elizabeth! Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch! Trong nháy mắt, hơn mười nhân viên anh ninh có vũ khí xuống xe, ai cũng lưng hùm vai gấu, như hung thần ác sát! “Chào cậu Mục! Tôi là Tiểu Lý chủ tịch ngân hàng, mười triệu tệ tiền mặt của cậu đã được đưa đến đây!” Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest cúi đầu khom lưng trước mặt Mục Hàn nói. Trên mặt đầy vẻ nịnh nọt! Trong phút chốc. Toàn bộ bên trong quảng trường yên tĩnh. Còn Lâm Nhã Hiên và Lâm Thù Nhi trừng to mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin được! “Anh chỉ là đồ phế vật, đừng nghĩ tìm một vài diễn viên diễn vai chủ tịch ngân hàng, nhân viên ngân hàng. Tôi là chủ tịch đây này!” Dù thế nào Chu Văn Vũ cũng không tin, đường đường là chủ tịch ngân hàng sẽ tự mình đưa tiền đến! Mục Hàn gật đầu với Chủ tịch Lý. Ngay sau đó. Phanh! Ầm ầm! Các vali sắt chồng chất trên đất. Rẹt! Mở vali ra, bên trong đều là những xấp tiền màu đỏ tờ một trăm tệ! Ước chừng có một trăm chiếc vali như vậy! Cảnh tượng cực kỳ chấn động! Ừng ực ừng ực! Những người ở đây đều nuốt nước bọt, hơi thở cũng trở nên dồn dập. “Mục Hàn! Anh. . . sao anh làm được như vậy?” Một lần nữa Lâm Nhã Hiên quay lại bên cạnh Mục Hàn, che miệng nhỏ, vô cùng kinh ngạc hỏi nhỏ. “À. . . Chẳng phải lúc nãy anh ra ngoài nghe điện thoại sao, lúc quay lại có một người thần bí cho anh một số điện thoại, nói rằng bất cứ lúc nào gặp chuyện có thể tìm anh ta!” “Anh cũng không còn cách nào, lấy hết can đảm thử một lần, không ngờ lại là thật!” Bộ dạng Mục Hàn như ngoài ý muốn, vừa khiếp sợ vừa vui mừng nói. “Anh ta. . . anh ta tên gì?” Lâm Thù Nhi cắn chặt đôi môi đỏ, căng thẳng hỏi Mục Hàn”. “Hình như là Mạch gì đó Hàn!” Mục Hàn làm như nghiêm túc nhớ lại nói. “Mạch Thiên Hàn!” “Thật sự là anh ấy! Chị! Anh Hàn không lừa em, mọi chuyện đều là anh ấy sắp đặt!” Lâm Thù Nhi nắm chặt đôi tay trắng nõn, vô cùng kích động nói! Đúng là anh Hàn! Một khi tức giận thì vung tiền không chớp mắt! “Đúng rồi, Chu Văn Vũ, không phải anh vừa nói muốn ăn tiền sao? Bây giờ tôi đem tiền tới rồi, sau anh không bắt đầu ăn đi là vừa!” Thật vất vả Mục Hàn mới lừa được hai chị em Lâm Nhã Hiên, vội quay đầu chất vấn Chu Văn Vũ. “Hừ! Mục Hàn anh không nên kiêu ngạo, chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, có tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt tôi chứ?” “Nói cho anh biết! Elizabeth có nguồn gốc từ hoàng thất nước Lam, không phải loại chó mèo nào đều mua được! Anh có tin tôi có cách làm cho anh dù có tiền cũng không mua được bất kỳ thứ gì trong đây không?” Chu Văn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, hắn ta là hội viên vàng của Elizabeth, hơn nữa bố của hắn có chút giao tình với tổng giám đốc của Elizabeth! Chỉ cần gọi cho Tổng giám đốc Lâu, hắn tin chắc ông ta sẽ nể mặt mình một chút! “Có chuyện gì thế này? Tại sao trước cửa lại lộn xộn như vậy?” Ngay khi đó, một âm thanh uy nghiêm truyền tới từ trong đám người. Ngay sau đó, một người đeo mắt kính gọng vàng, người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược đi nhanh tới. Mang dáng vẻ không giận mà uy! “Tổng giám đốc Lâu, đã lâu không gặp! Gần đây khỏe chứ? Ba ngày trước bố tôi đã về nước còn mang theo một loại rượu vàng đỏ cực phẩm, nếu rảnh mời ông tới nhà tôi dùng thử!”   Chu Văn Vũ vừa thấy người, đã nhanh chóng tươi cười đi qua đón, vô cùng nịnh nọt mà nói. “À, thì ra là cậu Chu. Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì?” Tổng giám đốc Lâu chỉ tùy tiện chào xã giao một câu với Chu Văn Vũ, sau đó khuôn mặt nghiêm túc hỏi. “Tổng giám đốc Lâu, ba người này tới gây rối, cho rằng có tiền thì muốn làm gì cũng được, thật nực cười, lại còn gọi ngân hàng đem tới mười triệu tệ nói muốn mua cửa hàng của ông!” Chu Văn Vũ cười nham hiểm, không quên thêm mắm thêm muối nói. “Có chuyện như vậy sao?” Tổng giám đốc Lâu tức giận nhìn về phía ba người Mục Hàn, khi ông ta nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, sắc mặt lập tức kinh hãi! Ngay sau đó. Chỉ thấy ông ta nhanh chóng đến trước mặt Lâm Nhã Hiên, nơm nớp lo sợ khom lưng chào: “Chào cô Lâm!”