Diễm phúc

Chương 41 : Quyết định khởi hành tới hoàng vân sơn

Vừa tỉnh giấc, cảm giác thật sảng khoái, nhìn đồng hồ, bất quá mới sáu giờ mười phút sang, Thanh Hư đại pháp quả nhiên không tồi, ít ra Lưu Dương về sau không lo dậy muộn. Nghe thấy dưới lầu có tiếng động Lưu Dương liền mò xuống lầu, Lưu Thải Vân cũng đã thức dậy, nhìn Lưu Dương đi xuống, cười nói: “ Tiểu Dương, hôm qua ngủ cũng muộn mà sao dậy sớm thế, vết thương của cháu vừa mới lành lại mà, phải chú ý đến giấc ngủ chứ." “Không có việc gì, Lưu a di, cháu ngủ ngon lắm.” Sau khi tu luyện thanh Hư chân khí, Lưu Dương chỉ cần ngủ 4 giờ là được, hôm qua lúc 12 giờ mọi người đang ngủ hắn lại đang tu luyện, liền xuống lầu xem sét một lúc, đến lúc hắn ngủ là 2 giờ, ngủ có 4 giờ lúc đậy đã là 6 giờ hơn, tuy rằng dậy hơi sớm, nhưng giấc ngủ của Lưu Dương rất tốt. “ Thật hả?” Lưu Thải Vân quay lại nhìn Lưu Dương, nhìn thần sắc của hắn không tồi thì không hỏi tiếp, nói: " Tiểu Dương. Cháu vận động thân thể một lúc, bữa sáng lát nữa là xong.” “ Lưu a di, bữa sáng có gì ạ ?” “ Bữa sáng có, cơm trắng ống trúc,trứng chim và vài món khác” “ Lưu a di. Dì dậy sớm, chuẩn bị mọi chu đáo như vậy?” Lưu Dương úc này mới để ý. Lưu Thải Vân đang lưộc ống trúc, mà trứng chim cũng đã ở trong nồi, những thứ khác đề đã đặt lên bàn ăn, bây giờ là 6h10, theo hắn tính Lưu thải Vân phải dậy từ hơn năm giờ để chuẩn bị, trước đây không có dậy sớm như vậy, lúc ăn điểm tâm cũng không chú ý, bây giờ hắn mới biết, a di thật sự rất vất vả, tối khuya mới đi ngủ mà còn dậy sớm làm nhiều việc như vậy. Truyện Diễm Phúc “ Cháu mau đi thư giãn, bếp núc không phải là nơi thanh niên trai tráng ở lâu, nếu đói bụng thì ráng uống chút sữa, sữa có sẵn kìa!” Truyện Diễm Phúc Lưu Thải Vân nhìn Lưu Dương ở của bếp nói. “ Vân a di, cháu không đói bụng, đúng rồi cháu giúp người một tay nhé. Con trai thì làm sao? Con trai cũng có thể nấu cơm mà, nếu không một ngày nào đó sẽ bị chết đói.” Lưu Dương lần đầu tiên cảm giác được vất vả, ngày trước hắn cảm thấy rất bình thường , thời gian rảnh rất buồn tẻ, huống chi Hoàng Nhã Lý đi ra ngoài, chỉ còn mình hắn. “ Thật sao, sau chuyến tông xe, cháu đã trưởng thành lên nhiều, bất quá bây giờ không còn việc gì cho cháu, mọi thứ đều đã vào nồi, đợi 1 lúc nữa thôi.” Lưu Thải Vân nhìn lưu Dương cảm khái nói, năm đó sau vụ tai nạn, Lúc Hoàng Căn Vĩ mang hắn về hắn còn nhỏ như vậy, bây giờ hắn đã lớn như vậy rồi, vóc dáng trưởng thành, ngay cả tâm lý cũng đã trưởng thành. “ Lưu a di. Thật là không còn việc gì sao?” “ Cháu thật sự muốn làm gì sao? để dì nghĩ xem…. Như vậy đi cháu mang túi rác tối qua cô dọn mang ra ngoài vứt đi.” Lưu Thải Vân suy nghĩ một lúc, không muốn làm giảm lòng quyết tâm của hắn, chỉ vào túi rác nói. Truyện Diễm Phúc Túi rác cũng không nhiều, chỉ có hai cái bịch to, trong chứa vài thứ thừa thãi, rất nhẹ, mọi ngày lúc Hoàng thúc thúc hoặc Lưu a di ra ngoài tiện tay là mang đi vứt. “ Cháu biết rồi. cháu đi vứt rác,” Hắn đẩy cửa ra ngoài. Không khí buổi sáng rất thoái mái, khu này thuộc loại tiểu khu sa hoa, người ở đây đều là thành phần tri thức của U thị, người ra ngoài vào sáng sớm không ít, nhiều người trong tiểu khu đang tập thể dục. Lưu Dương cầm túi rác nhanh chóng chạy ra ngoài. Lưu Dương chưa từng dậy sớm như vậy, hơn nữa trước kia đều là tới trường, trong tiểu khu không nhiều người quen, cho nên không nhận biết được nhiều người, khu chứa rác nằm ở phía sau tiểu khu, đi theo đại lộ ở giữa tiểu khu, tới đó rất nhanh, vứt rác rồi quay về. Lúc trở về trên đường, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lưu Dương lại đi tới của nhà cũ của mình, tính ra hắn cũng đã 5 năm không về lại đây, trong nhà là một hộ ở phương Nam đến thuê, bởi vì vấn đề tâm lý,Lưu Dương ít khi đến nơi này, nơi này gợi hắn nhớ lại những ngày vui vẻ sống bên cha mẹ. Truyện Diễm Phúc Bất quá hôm nay . trong lòng của Lưu Dương hắn rất bình lặng, không phải vì hắn đã quên cha mẹ, mà là hắn thật sự đã trưởng thành, thanh Hư Chân khí với lịch duyệt nhiều thứ khác đã làm thay đổi Lưu Dương, hắn như con ngài từng bước hóa bướm, từng bước hình thành phong thái của riêng mình. Đắm chìm trong hồi ức đẹp về cha mẹ, cũng không phải là điều cha mẹ hắn chờ mong, tự mình trưởng thành, mới là điều cha mẹ hắn chờ mong. Lưu Dương đứng ngoài cửa, trong lòng thầm nói: “Cha, mẹ con sẽ chở nên mạnh mẽ, hai người hãy yên tâm.” Sau khi ăn xong bữa sáng, Hoàng Căn Vĩ cùng Lưu Thải Vân rời đi, mà Hoàng Nhã Ly cũng đi học, trong nhà chỉ còn một mình Lưu Dương, hắn mở tủ lạnh lấy lon nước, đang định uống thì, bên trong ý thức hải Lý Long Canh nói : Truyện Diễm Phúc "Đây là cái gì?” “A, sư phụ người đã tỉnh rồi hả?” Lưu Dương nghe thấy Lý Long Cảnh nói, vui mừng hỏi lại. “ Cái này làm sao mà mở được?” Lý Long Cảnh cảm thấy khó hiểu hỏi. “ Mở ra như vậy" !! Lưu Dương bật lon nước ra, đồ uống giải nhiệt là thứ quan trọng nhất trong ngày hè. “ Đúng rồi, Đệ tử, con nên chuẩn bị đi, chúng ta cần đi xa một chuyến.” Lý Long Cảnh nói Truyện Diễm Phúc “ Sư phụ, có phải là đi Trúc cơ, khi nào mới luyện võ được?” Lưu vui mừng hỏi. “ Trúc cơ, còn lâu, chúng ta cần chuẩn bị, chúng ta đi một chuyến xa nhà!” “ Một chuyến đi xa, có xa lắm không ?” Lưu dương không quan tâm lắm nói, trong ấn tượng thời gian của hắn, xa nhà như đi chơi một chuyến một hai ngày, vừa lúc mùa hè nhàn rỗi, đi dã ngoại cũng tốt. “ Cũng không tính là rất xa, đi Hoàng Vân Sơn, con biết Hoàng Vân Sơn không?” Lý Long Cảnh đã sớm chuẩn bị kế hoạc cho Lưu Dương, chuẩn bị tài liệu Trúc Cơ, cho hắn thuận lợi trúc cơ nhất định phải đi động phủ của hắn năm đó. Đã hơn ngàn năm lão không quay về động phủ, nhưng lão tin rằng dộng phủ của lão vẫn bình yên, nơi đó phạm vi ngàn dặm là núi lớn, hơn nữa rừng rậm nguyên thủy đầy mãnh thú. Ngoại trừ cao thủ, muốn tới thì rất khó, hắn chỉ sợ tên vùng đó với bây giờ đã đổi thay. “ Hoàng Vân sơn ? Xa như vậy sao?” Hoàng Vân sơn ở tỉnh A, nổi tiếng là một thắng cảnh, Lưu Dương đương nhiên biết, bất quá khoảng cách không phải là chỉ xa bình thường, một bên phía đông một bên phía tây, đường chim bay cũng là gần ngàn km. “ Ngươi biết. vậy tốt quá, nó ở phương vị nào?” Lý Long Cảnh hỏi, mấy ngày nay hắn dùng dủ mọi phương pháp, đã xác định phương vị, tuy không hoàn toàn chính xác, những cũng không sai biệt lắm, chỉ cần Lưu Dương biết Hoàng Vân Sơn, cùng với hắn xác định thì không thành vấn đề. “ Phía Tây. Cách đây hơn một ngàn km, liên tục là núi lớn .” Lưu Dương khẳng định nói. Lưu Dương trả lời cùng với trong ấn tượng Hoàng Vân Sơn của Lý Long Cảnh là giống nhau, hắn mới dám khảng định ngàn năm nay, Hoàng Vân Sơn không có gì biến hóa: "Hôm nay chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta xuất phát.” “Lão sư, cần nhiều thời gian hơn trời ạ.” Lưu Dương có chút chần chờ, hiện tại hắn chỉ là hài tử ơn mười tuổi, năng lực tự gánh vac không nhiều, ngay lập tức đi xa như vậy hắn có chút không yên, hơn nữa Hoàng Căn Vĩ chịu đồng ý hay sao? đặc biệt là sau khi bị tai nạn xe. “ Yên Tâm đi, đã có ta, con đi chuẩn bị đi. Ta xẽ làm thúc thúc con đồng ý!” Lý Long Cảnh tự tin nói, tuy rằng không biết Lý Long Cảnh có chủ ý gì, hắn một khi đã dám cam đoan, hơn nữa quyết tâm học võ, làm Lưu dương yên tâm.