Diễm phúc

Chương 38 : Sữa chữa công pháp

Vì xác định ý nghĩ của mình, Lưu Dương lên tiếng hỏi: "Sư phụ, Thanh Hư đại pháp này do chính người đúc kết thành, hay do người khác truyền lại?" Hắn sợ Lý Long Cảnh lại chạy đi bế quan , hắn đã rất thuần thục Thanh Hư Đại Pháp , nên nhìn chằm chằm vào Lý Long Cảnh . "Thanh Hư đại pháp tuy rằng phát xuất từ kinh đạo, nhưng cũng là công lao của tiền nhân, ta cơ bản cũng không sửa chữa nhiều lắm." Lý Long Cảnh rất kỳ quái tại sao Lưu Dương lại hỏi như vậy, tò mò trả lời. Vừa rồi lão chuẩn bị đi bế quan, nên cũng không quá chú ý đến việc Lưu Dương nghĩ cái gì. "Vậy thì sư phụ người có nghĩ tới chuyện tiến hành sữa chữa lại Thanh Hư đại pháp không." Lưu Dương nghe được bộ công pháp này là công lao của tiền nhân, lão cũng không sữa chữa nhiều lắm, nhất thời nảy sinh hứng thú. Lý Long Cảnh là người của ngàn năm trước, cũng là tiền nhân của hắn. Vài năm trước đây tại trường học, thường xuyên nghe lão sư giảng bài về thực vật không ngừng tiến hóa đi lên, chủ đề về cải thiện và nâng cao năng suất, mà những thế hệ đi trước không thể làm được vì chưa đủ điều kiện, nói không chừng sửa chữa một lần sẽ sinh ra năng suất cao hơn. Lý Long Cảnh thật sự không ngờ, đồ đệ của mình lại lớn mật như vậy, lão tuy rằng cũng là một kỳ tài võ học, nhưng khi nghĩ tới chuyện tiến hành sữa chữa võ công thì lúc ấy lão đã là một cao thủ Hoàng cấp a, nhưng mà như vậy cũng chỉ sữa được vài bộ, lão đã từng học qua nhiều tuyệt thế võ công do những người đi trước truyền lại, trải qua luyện tập và kinh nghiệm mới rút ra được những thứ tốt nhất. Đương nhiên không có gì là tuyệt đối, năm đó là tốt nhất, nhưng bây giờ thì chưa chắc, nhưng mà việc sửa đổi thì rất nguy hiểm, theo lão biết thì mỗi một công pháp được sữa chửa đều do những kỳ tài võ học ngút trời, hơn nữa còn có yếu tố may mắn, mới có thể thành công, do đó cũng đã có rất nhiều người tiến hành sữa chữa võ công mà tẩu hỏa nhập ma, mặc dù là trong ngàn năm, những công pháp được sữa chưa cũng không có là bao, phần lớn đều là thứ cấp công pháp, mà những đỉnh cấp công pháp thỉ quả thật chưa được nghe thấy. "Đồ đệ, ngươi không được mang ý nghĩ như vậy, coi chừng thành ma, lúc ở bệnh viện không phải ngươi đã gặp nguy hiểm hai lần sao, sửa chữa công pháp khẳng định so với những lúc ấy nguy hiểm hơn rất nhiều, ngươi ngàn vạn lần cũng không được thử qua." Lý Long Cảnh hoảng sợ, chuyện xảy ra ở bệnh viện còn rất rõ ràng, sau ngàn năm rất vất vả mởi nhận được tên đệ tử này, còn đang muốn cho hắn kế thừa y bát, cũng không thể đồng ý, vạn nhất có chuyện gì, thì bản thân đang ở trong cơ thể hắn cũng đồng quy vu tận. "Nhưng lúc ấy con chưa được sỡ hữu năng lực Thấu Triệt, bây giờ đã có, tuy rằng còn rất yếu, nhưng phía trong kinh mạch không gì có thể qua được mắt con , chúng ta cứ tiến hành từng bước, hơn nữa đã có sư phụ bảo hộ nên không xảy ra chuyện gì mới đúng chứ." Lưu Dương chút không đành lòng, hắn nghĩ tới bản thân có dị năng Thấu Triệt, đối với sửa chữa sẽ có hiệu suất rõ ràng, cái này cũng giống như sữa đồ , sửa xong, xem kết quả thì thấy ngay, quả thực việc sửa chữa chính là tài năng làm bừa a. Lý Long Cảnh nghe xong lời nói của Lưu Dương, lại lâm vào trầm mặc, suy nghĩ nhất thời của đệ tử quả nhiên quái dị, tuy hơi hoang đường, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy không phải không có khả năng, tẩu hỏa nhập ma tuy rằng đáng sợ, nhưng nếu có thể báo trước được, quyết đoán áp chế thì sẽ thành công, lấy thực lực hiện tại của lão chắc hẵn sẽ không có chuyện gì. Nnhưng quan trọng nhất chính là khả năng Thấu Triệt của Lưu Dương, có thể thấy được trực tiếp hiệu suất làm việc của mình, thì sẽ tiết kiệm thời gian rất nhiều, thực sự mỗi khi trải qua một chu kỳ năng lượng tăng quá thấp Trong quá khứ vô số thiên tài đều dựa vào cảm giác mà sữa chữa, nên hiệu suất rất thấp mà nguy hiểm lại rất nhiều. Lưu Dương thấy Lý Long Cảnh cả nữa ngày mà không nói, nghĩ là sư phụ sẽ không đồng ý với hắn, cũng hiểu được ý nghĩ của bản thân có chút quái dị , muốn một bước lên trời. Xem ra nên cố gắng đi từng bước một, chỉ cần cố gắng, nhất định có thể trở thành một cao thủ cực mạnh. Thất vọng lắc đầu, lúc chuẩn bị luyện công cho hôm nay, Lý Long Cảnh nói lên : "Đồ đệ, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?" "Thật sự, đương nhiên , con rất tin tưởng sư phụ, lại càng tin tưởng vào năng lực của chính mình." Mất đi toàn bộ hy vọng, nhưng cuối cùng lại nghe được câu trả lời của Lý Long Cảnh, làm sao không mừng rỡ cho được, Lưu Dương vội vàng khẳng định. Cũng hưng phấn như Lưu Dương, nhưng trong lòng dằn lại được, Lý Long Cảnh lại hỏi: "Ngươi không hối hận." "Không hối hận." Lưu Dương kiên định trả lời. "Vậy được rồi, nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận, có nguy hiểm nhất định phải cảm ứng cho ta, ta cũng sẽ tập trung tinh thần." Cuối cùng Lý Long Cảnh cũng đồng ý với Lưu Dương Đây quả thật là một cơ hội tốt để tra xet võ học, năm đó Lý Long Cảnh không ngừng theo đuổi võ học, mới trở thành đệ nhất cao thủ lúc đó, bất quá bị tuổi tác hạn chế, không nghĩ đến chuyện như thế này, lại càng không muốn làm. Bây giờ có nhiều cơ hội tốt, nguy hiểm đã giảm đến mức thấp nhất, sao không thử một lần, thành thì đáng mừng, bại cũng chẳng có chuyện gì. "Thật tốt quá, cám ơn sư phụ." Lưu Dương cao hứng thiếu chút nữa hét lên, may là nghĩ đến hiện tại đang là ban đêm, nếu hét lên sẽ ảnh hưởng đến người thân. "Bất quá nhất định phải cẩn thận thật sự cẩn thận, còn có, kinh mạch không cần cải biến, kinh mạch có rất nhiều, mặc dù nhân sĩ võ lăm chúng ta nghiên cứu đã lâu bất quá cũng chỉ là sợi lông trên mình chín trâu mà thôi - không đáng kể, cứ nghiên cứu những nơi ngoài kinh mạch là an toàn nhất, thực lực hiện tại của ngươi còn thấp, chúng ta cứ tiến hành từ từ để tích lũy kinh nghiêm, sẽ thực hành ở những kinh mạch cũng không muộn." Lý Long Cảnh cẩn thận nói cho Lưu Dương những nguy hiểm sẽ gặp khi tiến hành, tốt hơn hết là phải chuẩn bị cho tốt. Lưu Dương khó hiểu , nếu không thí nghiệm ở trong kinh mạch thì phải tiến hành ở đâu, hỏi: "Nếu như sư phụ nói như vậy, chúng ta tiến hành cải biến như thế nào?" "Cải biến, có rất nhiều nơi có thể tiến hành cải biến, ví dụ như khống chế tốc độ!" "Khống chế tốc độ..." Lưu Dương đối với lần nguy hiểm đó trong bệnh viện còn rất sợ hãi, lúc ấy chính là khống chế tốc độ, muốn cảm giác thiên phú dị năng của mình là gì mới xảy ra chuyện, bây giờ nếu như bị lại, chỉ sợ... Hắn thật sự không dám nghĩ tới. "Cái kia... , có lẽ là do ngoài ý muốn, có lẽ khi thiên phú dị năng này xuất hiện sẽ xảy ra hiện tượng kinh thiên động địa như thế, bất quá bây giờ không phải đã không còn chuyện gì sao, ngươi không chú ý như ta có thấy , tốc độ vận hành Thanh Hư đại pháp lúc này của ngươi so với nguyên lại thì chậm hơn, tuy rằng không phải là do việc khống chế tốc độ." Lý Long Cảnh cũng nghĩ tới lúc vấn đề xuất hiện lúc ấy, bình thường chưa xuất hiện chuyện gì, thế nhưng việc đó lại trơi trên người Lưu Dương, bất quá cứ nói như vậy, trong lòng của lão vẫn chưa tìm ra đáp án, nhưng mà khi kinh mạch va chạm tại xảy ra hiện tượng giảm tốc độ, như vậy động đến những kinh mạch này cứ như là tự thắt cổ, chán sống. "A, thì ra đã chậm lại." Lúc trước Lưu Dương không thấy rõ được, chỉ bằng vào cảm giác nên không thể phân biệt được chỗ bất đồng, bất quá thần thức của sư phụ rất cường đại, người nó sao thì chính là như vậy, dù sao lần thí nghiệm này là một hành động nguy hiểm, một khi sư phụ đã nói không thành vấn đền thì chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra. Lưu Dương rất đem nỗi sợ hãi vứt ra phía sau, lần tiến hành sữa chữa công pháp này đúng là khiến người khác chờ mong, nhưng mà sự việc không đơn giản như hắn nghỉ, Lưu Dương không biết, nhưng Lý Long Cảnh làm sao không rõ, đặc biệt lão đã kêu Lưu Dương đi ra bên ngoài xem thử vợ chồng Hoàng Căn Vĩ, Lưu Thải Vân và hoàng Nhã Lỵ đã ngủ chưa, phòng ngừa xuất hiện ngoại lực, dẫn đến kết quả không hay. Lưu Dương dựa theo Lý Long Cảnh, kiểm tra trên dưới một lần, lúc này Hoàng Căn Vĩ đã sớm xem xong TV trở về phòng đi ngủ, , xong việc một ngày đã rất mệt mỏi. Tính Lưu Dương cẩn thận đem tất cả các cửa khóa lại, hơn nữa xác định ba người nhà Hoàng Căn Vĩ đều đã ngủ, lúc này giống y như một thằng trộm, nhẹ nhàng đi lên phòng đóng cửa lại, chuẩn bị bắt đầu một loạt sáng kiến chưa từng có.