Diễm phúc
Chương 33 : Dị năng thiên phú có thể trường thọ
Lưu Dương muốn biết trên người mình xảy ra chuyện gì, lúc Lý Long Cảnh đang lo lắng , hắn cũng không dám quấy rối, lẳng lặng chờ, đột nhiên nghe được sư phụ nói :
"Chẳng lẽ là cái kia."
Lập tức khẩn trương lên, cuống quít hỏi:
"Sư phụ, rốt cuộc cái kia là gì ?" Truyện Diễm Phúc
Dường như , Lý Long Cảnh nói ra là có thể trực tiếp quyết định vận mệnh của mình.
Lý Long Cảnh cũng không có trực tiếp trả lời Lưu Dương , hắn không ngừng tìm tòi trong đầu về các điển cố trong ký ức , càng nghĩ nhiều , càng cảm thấy khả năng đó càng lớn , đối chiếu lẫn nhau , tuy rằng còn có sai khác , thế nhưng khác biệt không phải là rất lớn, nếu xét về việc nội thị được tăng cường lên như vậy thì không biết khả năng đó lớn bao nhiêu nữa , đùa à, nội thị sao có thể cường đại như thế, mặc dù là bản thân cũng không có nội thị mạnh như vậy , càng không nói đến việc Lưu Dương vừa mới tu luyện .
Bản thân nhất thời thật không ngờ, bất quá chỉ có thể tự trách mình lúc đó không nắm bắt được tình tiết của chuyện đó, ai biết được là thật sự có loại năng lực này , nhưng lại biến thái như vậy. Truyện Diễm Phúc
"Sư phụ, mau nói cho con biết, năng lực của con rốt cuộc là cái gì?"
Lưu Dương thấy sư phụ không nói gì , có chút sốt ruột, món đồ chơi mặc dù tốt , thế nhưng sư phụ chăm chú như thế, nhất định là có vấn đề gì đó , hắn cũng không muốn mang theo dấu chấm hỏi mà đi ngủ . Truyện Diễm Phúc
Lý Long Cảnh trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới hơi chần chờ nói:
"Rất có thể là một loại thiên phú dị năng?"
"Thiên phú dị năng?"
Lòng Lưu Dương có chút trầm xuống , thực sự mà nói , hắn rất hi vọng biết được thiên phú dị năng của mình là cái gì, tuy hắn rất vui đối với thiên phú dị năng hiện tại , hắn càng thêm hi vọng thiên phú dị năng có thể giúp hắn tu luyện võ công, nếu như hăn có năng lực này thì thật cao hứng , thế nhưng dùng cái thiên phú này, trong lòng không có chút cảm giác nào.
"Làm sao vậy, thiên phú tốt như vậy, ngươi còn muốn thế nào?"
Lý Long Cảnh phi thường rõ ràng suy nghĩ của Lưu Dương , vừa cười vừa nói, trong lòng hắn càng thêm khẳng định, chính là dị năng này , ở trên người đồ đệ của mình , thật là quái sự nào cũng có a.
"Hoàn hảo a, nếu như là giống như Thiết bích của sư phụ thì tốt quá, thiên phú này dùng để làm gì , không có tăng cường nội lực , lúc đầu có điểm tác dụng, lúc ta tu luyện tinh thần lên cao cấp , có nội thị , không phải lãng phí sao?" Truyện Diễm Phúc
"Thế nào lại lãng phí , cái này của ngươi so với nội thị tốt hơn nhiều lắm , trợ giúp võ công hơn cả Thiết bích của ta ."
Lý Long Cảnh nở nụ cười, suy nghĩ Lưu Dương làm hắn cười, thật sự là thiên phú này xuất hiện quá ít , không, quả thực là mới nghe chứ chưa từng thấy.
Lúc ban đầu có ghi chép là ngẫu nhiên , cũng không phải xuất hiện trên người một võ lâm nhân sĩ nào , tất cả mọi người đem đều xem hắn là truyền thuyết mà thôi, ai mà biết đồ đệ của mình lại có thiên phú như vậy, đồng thời thiên phú võ học lại cực kỳ cao, như vậy kết hợp, đủ để tạo ra một kỳ tích , thậm chí Lý Long Cảnh tưởng tượng , bao nhiêu năm sau, nếu như thực lực Lưu Dương đạt đến một trình độ nhất định, đột phá võ công cực hạn cũng không có gì là khó.
"Thực sự sao? Vậy không phải là may mắn sao?"
Lưu Dương vốn tưởng rằng bản thân đạt được một dị năng cùi bắp , thế nhưng không nghĩ tới, lại là một thiên phú dị năng tốt như vậy , dị thường kinh ngạc hỏi.
"Đang hưởng phúc mà không biết , lại nói tiếp cái thiên phú dị năng này , đích thực có ghi chép của một vị đai danh nhân , sau khi ngươi nghe được tên của hắn , liền biết tác dụng của nó đến võ học như thế nào ?" Truyện Diễm Phúc
Lý Long Cảnh hứng thú nói
"Là ai, là ai, con có biết không?"
Lưu Dương có chút nghi hoặc, đại danh nhân, đại danh nhân ngàn năm trước , ngàn năm lịch sử xao động , có thể lưu lại hay không vẫn còn là nghi vấn ,... ít nhất ... Lý Long Cảnh này là đại cao thủ, bản thân mình từ trước đến gờ chưa từng nghe qua , thế nhưng hắn đúng là cao thủ của một ngàn năm trước , lịch sử a, thời gian sẽ lau sạch tất cả.
Lý Long Cảnh mỉm cười , hắn rất khẳng định, người này Lưu Dương tuyệt đối biết, bọn họ biết nhau ngàn năm trước , cũng là lúc nghe được truyền thuyết , thời đại nhân vật Tam Hoàng Ngũ Đế , nói : Truyện Diễm Phúc Truyện Diễm Phúc
"Ngươi khẳng định biết, chính là Bành Tổ." Truyện Diễm Phúc
"Bành Tổ, Bành Tổ sống 800 năm?" Lưu Dương miệng há thật to , Bành Tổ a, nhận vật trong thần thoại a, tấm gương về sự trường thọ a, mình tại sao lại dính dáng đến hắn .
"Không sai, chính là hắn, tổ tiên của ngươi , cũng là đại phu , tên Khanh, cháu vua Chuyên Húc , có dòng dõi hoàng tộc , mất vào lịch Hạ Chí đời Ân thọ 800 tuổi . Thường thực quế chi, thiện dẫn đường hành khí . Lịch Dương có Bành Tổ thành tiên , kiếp trước kêu mưa gọi gió, ai cũng quy thuận. Thường có hai con hổ đi hai bên , trên mặt đất còn lưu lại dấu của hổ. Sau thăng tiên ."
Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương không tin , lập tức lấy trong trí nhớ một đoạn ghi chép , tịnh thầm hô may mắn, kiến thức của bản thân mình lúc đó thật rộng rãi , bằng không đồ đệ sẽ làm khó hắn.
Nghe được Lý Long Cảnh xác định lần thứ hai , Lưu Dương tin tưởng, không hề nghi ngờ, Lý Long Cảnh nói vị tổ tiên này, cùng với nhân vật trong truyền thuyết mà mình biết đều là một người, thế nhưng này chỉ có thể chứng minh, dị năng này của mình quả thật rất ít , bất quá hắn cũng không cảm thấy gì , trường thọ cùng võ công có quan hệ gì, nghi ngờ hỏi:
"Lẽ nào dị năng này có thể giúp người ta trường thọ , trường thọ trợ giúp gì cho việc tu luyện võ công?"
"Trường thọ không tốt sao, cái thiên phú dị năng này chính xác mà nói hẳn gọi là thấu triệt , có thể thấy rõ được tình trạng của bản thân , biết rõ hoàn toàn triệt để , một chút vấn đề bé nhỏ , cũng có thể nhìn ra, sau đó căn cứ vấn đề đó mà điều chỉnh , đạt được mục đích kéo dài tuổi thọ , Bành Tổ sống mấy trăm tuổi, đến cuối cùng, tình trạng thân thể so với ngưừoi trung niên cũng không sai biệt lắm , có tới 49 vợ, ngươi nói có lợi hại hay không."
Lý Long Cảnh nói xong nở nụ cười.
"Bao nhiêu vợ không quan hệ đến ta , bất quá, sư phụ, dị năng này của ta hình hư không giống với ngươi nói , ta thế nào chỉ có thể nhìn thấy tình trạng kinh mạch, thậm chí chỉ là tình trạng kinh mạch trong đầu , mà không có tác dụng với tình trạng cơ thể."
"Ngươi hiện tại không phải vừa giác ngộ sao , dị năng chưa thăng cấp, chờ tinh thần lực của ngươi thăng cấp , có thể thấy rõ thân thể ngươi , ngươi gấp làm gì a."
Có thể trường mệnh 100 tuổi , đều là hy vọng của mỗi người , bất luận nếu như đổi lại nếu có người biết sô mệnh sẽ hơn 1000 tuổi, đều sẽ vui mừng dị thường, chính là Lưu Dương mới mười sáu tuổi, một hài tử 16 tuổi có thể sống đến 800 năm , đối với hắn sợ rằng so với một món đò chơi tốt vẫn còn kém xa ..., Lưu Dương nói :
"Sư phụ, trường thọ cũng không tệ, thế nhưng trường thọ có lợi gì cho việc tu luyên võ công?"
Lý Long Cảnh cười khổ một chút, đồ đệ, này thật là có phúc mà chẳng biết, bất đắc dĩ nói:
"Học tập võ công cần phải có thời gian, nếu năm đó sư phụ có dị năng như vậy , sẽ không nóng lòng dẫn thiên địa linh khí nhập vào cơ thể , có thể lựa chọn chậm rãi tu luyện , từ từ tích ứng với thiên địa linh khí , không phải bị thiên lôi đánh , cơ hội thành công sẽ lớn hơn , thậm chí chân chính dùng võ nhập đạo , chân chính bước vào thiên đạo." Truyện Diễm Phúc
Lưu Dương nghi hoặc nhưng không rõ ràng , tiếp tục hỏi:
"Vậy năm đó Bành Tổ thế nào lại không tu luyện võ công ?"
"Theo tư liệu lịch sử ghi chép, Bành Tổ bởi vì nguyên nhân do thân thể , không thích hợp tập võ, chỉ là tu luyện một ít tinh thần công pháp, không còn biện pháp nào bước vào thiên đạo, chính là cho dù như vậy, hắn vẫn sống tám trăm tuổi, ngươi trời sinh thiên phú cho việc học võ , hơn nữa lại có thiên phú dị năng, thành tựu to lớn, ta cũng không dám đánh giá ."
"Chính là chả có lợi ích gì, cần mấy trăm năm mới thiên hạ vô địch, có thể một bứơc lên trời thì thật là tốt."
Lưu Dương vẫn còn rất không thoải mái , phải đợi mấy trăm năm mới có thể trở thành cao thủ đứng đầu, hắn thực sự chờ không được .
"Ngươi nên tự thoả mãn đi , tu luyện vài ngày , Thanh Hư đại pháp đôt phá hai tầng, tinh thần năng lực đạt được 400 , so với người khác ít ít nhất phải một năm , như vậy ngươi còn nói tốc độ là chậm ư, như vậy sư phụ thật tự kỷ muốn đập đầu chết đi."
"Sư phụ a, đồ đệ không sốt ruột sao được, hiện tại bắt đầu học tập, so với ngưừoi học tập võ công từ nhỏ thì thấp kém hơn rất nhiều , bất qua cuối cùng ta cũng không thể đánh, chờ bọn họ chết già mới xuất hiện , đây không phải là làm mất mặt của ngươi sao?"
Lý Long Cảnh thấy trong lòng Lưu Dương nôn nóng , đối với hắn việc tu luyện sau này có hại không ít ,vội vã lạnh lùng nói :
"Dục tốc bất đạt, điều quan trọng đối với ngươi bây giờ là ... tạo căn cơ cho tốt , như vậy ngươi mới có thể tiếp tục đề cao bằng không sẽ rất nguy hiểm , căn cơ không tốt , đừng nói trở thành cao thủ số một , vĩnh viễn cũng không có cách nào tiến bộ được."
Lưu Dương nghe được sư phụ nói như vậy , trong lòng nhất thời sợ hãi , nếu đã bái một danh sư như sư phụ, cũng không thể nói sẽ trở thành cao thủ số một , nhưng sư phụ bồi dưỡng thì thật có lỗi với sư phụ , sư phụ là người từng trải, ý kiến của người đều tốt cho mình , dục tốc bất đạt, mặc dù mình chậm , bất quá không phải sư phụ từng nói , thiên phú của bản thân là hạng nhất , nhất định có thể đuổi kịp và vượt qua người khác .
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
83 chương
120 chương
140 chương
70 chương
1913 chương