Diễm phúc
Chương 29 : Món đồ chơi
Đi ra cửa, Lưu Dương ôm tiểu Niếp chờ Trịnh Quốc Vận đánh xe tới, sau đó cùng nhau trở về bệnh viện, tới bệnh viện, Trịnh Quốc Vận vẫn như củ, dừng xe phía dưới lầu, bảo vệ đứng ở cửa cũng không ngăn cản. Lần đi đến nhà hàng Bắc Tinh này Lưu Dương đã biết được Trịnh Quốc Vận chắc chắn là một người có thân phận rất khủng, trong người con mang theo võ công, dựa theo lời nói của Lý Long Cảnh hắn đã đạt tới cảnh giới có thể xuất chân khí ra ngoài, đối phó với 5 hay 10 người bình thường chắc không thành vấn đề.
Chỗ kỳ quái là trước đây bản thân chưa hề nghe qua sự tồn tại của võ lâm cao thủ, nhưng khi thấy Trịnh Quốc Vận hắn biết được: cao thủ võ lâm vẫn còn tồn tại, chỉ có điều là nó nằm trong bí mật mà thôi.
Ba người chia tay trước hành của phòng bệnh, trước khi đi, Lưu Dương hướng tiểu bé vãy tay:
"Ta về đây, Niếp nhi hẹn gặp lại?"
Nói xong, Lưu Dương vãy tay đến Trịnh Quốc Vận, lúc này mới đi về phòng bệnh của mình, khi đi tới cửa, hắn còn nghe được tiếng gọi to còn no nớt của tiểu Niếp:
"Đại ca ca, tái kiến, nhất định phải đến tìm ta đi chơi đó!"
Trước khi vào phòng của mình, tại nơi trực của y tá, Lưu Dương mượn 1 chiếc điện thoai, gọi 1 cuộc về nhà, người bắt máy là Hoàng Nhã Lỵ, Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân chưa xong việc nên không có ở nhà, cô bé nghe Lưu Dương nói đã khỏe hẳn, hưng phấn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, luôn miệng chắc chắn rằng ngày mai sẽ ước hẹn thời gian với ba mẹ tới đón hắn.
Vài năm sống ở Hoàng gia, Lưu Dương cơ bản là lớn lên cùng với Hoàng Nhả Lỵ, đối với đứa em nhỏ hơn 2 tuổi này, sự yêu thương Lưu Dương dành cho nó là có thừa, quan hệ của hai đứa cũng rất tốt, hiện tại nàng nghe được Lưu Dương đã khỏe lại thì làm sao không vui được, dây dưa nói rất nhiều chuyện.
Gọi điện mới có một chút nhưng thời gian cũng không ngắn, Hoàng Nhã Lỵ chẳng những tò mò hỏi tại sao Lưu Dương lại khỏe nhanh như vậy, còn đưa ra rất nhiều yêu cầu.
Như: mang nàng đi ăn KFC, đi ăn kem dạo phố, đến công viên vui chơi, một danh sách dài các yêu cầu nhưng Lưu Dương đều đồng ý .
Điện thoại là mượn của y tá trưởng, lúc mới nói vài câu còn không có chuyện gì, nhưng chỉ lúc sau sắc mặt y tá trưởng có chút không tốt, sắc mặt tối sầm lại, mượn điện thoại đi gọi cho gái, lại còn anh anh em em, sắc mặt của y tá trưởng rất đáng sợ, khi nhìn vào làm trong lòng Lưu Dương sợ hãi, vội vàng nói ngắn gọn, an ủi Hoàng Nhã Lỵ vài câu, trả điện thoại, nhanh như chớp chạy thẳng vào trong phòng .
Đóng cửa cửa phòng, Lưu Dương nghĩ đến vẻ mặt đáng sợ của y tá trưởng mà lồng ngực phập phù, may mắn là ngày mai đã xuất viện không phải nhìn thấy sắc mặt của bà ta , dù cho đối diện với Trịnh Quốc Vận cũng không có cảm giác giống như y tá trưởng, hay là y tá trưởng còn là một cao nhân lợi hại hơn cả Trịnh Quốc Vận ta.
Ngày mai xuất viện , nhưng tối nay nên làm gì, cảm giác đêm dài rất khó chịu, suy nghĩ trước sau Lưu Dương quyết định dành thời gian để tu luyện Thanh Hư đại pháp.
Trước khi tu luyện hắn có gọi qua sư phụ vài lần, nhưng vẫn như không trả lời như củ, xem ra vẫn còn đang khôi phục.
Lưu Dương vốn không nghĩ đến việc tu luyện , nhưng là sư phụ từng nói qua, học võ giống như việc đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, không được lơi lỏng dù chỉ một ngày, tuy rằng ký ức về cơn đau hôm qua vẫn còn rất mới mẻ, nhưng là cẩn thận một chút, chắc cũng không gặp vấn đề gì lớn.
Ngồi ở trên giường, chuẩn bị xong tư thế, Lưu Dương mang tâm trạng không yên ổn bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, vẫn là một dòng Thanh Hư chân khí mát lạnh xuất từ huyệt ấn đường , dựa trên lộ tuyến đã có bắt đầu di chuyển, tốc độ giống nhau, cảm giác giống nhau, dường như không có chỗ nào khác biệt.
Lưu Dương dần dần buông lỏng tâm trạng, có lẽ bản thân đã quá lo lắng, chỉ cần khống chế tốt tốc độ sẽ không xảy ra chuyện gì, không ngừng thúc dục chân khí vận chuyển nhanh theo lộ tuyến cũ.
Lưu Dương bắt đầu phân tâm đến thiên phú dị năng của mình còn chưa được phát hiện, trong lòng không khỏi có chút chờ mong, thiên phú dị năng của mình cuối cùng có dạng gì.
Tuy nghĩ là như vậy, nhưng mà Lưu Dương cũng không có ý nghĩ buôn việc khống chế Thanh Hư chân khí, cơn bạo tạc còn để lại cho hắn dấu ấn quá sâu sắc, loại đau đớn và nguy hiểm kia Lưu Dương cũng không muốn thử lại, khống chế Thanh Hư chân khí một cách cẩn thận vận hành xong một chu kỳ tất cả mọi chuyện đều bình thường.
Hoàn thành xong một chu kỳ, Lưu Dương tiếp tục vận hành Thanh Hư chân khí, tiếp tục chu kỳ tiếp theo, còn lại 35 chu kỳ phải hoàn thành sẽ xong công việc hôm nay.
Mỗi một cái chu kỳ Lưu Dương có môt khoảng thời gian ngắn để nghĩ lấy hơi, chân khí trở về ấn đường cùng chân khí từ ấn đường phát ra, ở thời điểm ấy có một khoảng dừng.
Nhưng mà lúc này khi chân khí quay về huyệt ấn đường sau đó xuất phát so với trước kia có chút bất đồng.
Lúc này trong huyệt ấn đường có thêm một cái ấn ký, một thứ mà ngay cả Hoàng cấp cao thủ như Lý Long Cảnh cũng không thể giải thích được, cái ấn ký này là do lực lượng huyết mạch trong cơ thể Lưu Dương để lại.
Lúc Thanh Hư chân khí đi qua ấn ký này, cái ấn ký vô danh đột nhiên phát sáng, đúng vậy chính là phát sáng, Lưu Dương không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn có thể nhìn thấy bên trong cơ thể của mình, nhìn rõ ràng từng kinh mạch, cả dòng Thanh Hư chân khí đang lưu chuyển và cái ấn ký màu đỏ kia.
Đây là nội thị* như trong truyền thuyết sao?
Lưu Dương không biết, lúc này cũng không có người giải thích cho hắn, hắn cũng chỉ căn cứ theo lý giải của mình, nên cho rằng đây chính là nội thị , hắn tách một tia tinh thần phóng tới Thanh Hư chân khí đa di chuyển, Thanh Hư chân khí có màu vàng, đang xuyên qua lại như thoi đưa trong kinh mạch, hơn nữa mặt phía trên còn hiện ra một dẫy chữ số ARập ——388. 78332.
Mỗi lần đi qua một huyệt đạo con số sẽ tăng lên, tất nhiên sự tăng lên này vô cùng ít, chỉ thuộc về hàng đơn vị cuả phía thập phân, nếu không nhìn cẩn thận sẽ không thấy được.
Khi đi qua huyệt lớn thì tăng nhiều qua huyệt nhỏ thì ít hơn, cứ đi qua từng huyệt đạo như vậy, trải qua hơn 10 huyệt khi về tới huyệt ấn đường con số lúc này đã tăng lêm 388.79880.
Lúc Thanh Hư chân khí kết thúc chu kỳ thứ hai quy trở về huyệt ấn đường, Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến những chữ số này có phải là số liệu về năng lượng tinh thần của bản thân hay không, chẳng lẻ có thẩy nhìn thấy năng lượng tinh thần của chính mình hay sao, hơn nữa những số liệu của những con số này khi so về lời nói của sự phụ là năng lượng tinh thần của mình khoảng hơn 300, hơn nữa mỗi lần di qua một huyệt đạo là tăng lên một chút, rất giống với hưỡng dẫn trong việc tu luyện Thanh Hư đại pháp.
Nếu là vậy, tại sao sư phụ lại không nói với mình tu luyện Thanh Hư đại pháp lại có chỗ tốt như thế.
Nnhư cầm được một món đồ chơi mới mẻ, Lưu Dương lập tức hí ha hí hửng nghiên cứu, cũng không quản thiên phú dị năng là cái gì , vận hành Thanh Hư đại pháp, tính toán con số mỗi lần tăng lên
Vận hành xong 36 chu kỳ, Lưu Dương từ từ thu công, thông qua những con số biểu hiện ra ngoài, Lưu Dương đã hiểu tại sao sư phụ dặn mình chỉ nên vận hành 36 chu kỳ không hơn, bởi vì qua từng chu kỳ năng lượng tinh thần tăng lên cũng không nhiều, mỗi chu kỳ khoảng trên dưới 0.55, mà khi chu kỳ cuối cùng tăng lên khoảng 4.5, nhiều hơn những vòng trước 4.5 lần.
Hơn nữa thông sự quan sát cẩn thận, Lưu Dương biết được kinh mạch cũng có giới hạn chịu lực, mỗi 36 chu kỳ ngoại trừ gia tăng tinh thần lực còn làm tăng thêm độ cứng cáp cho kinh mạch, làm hắn có thể thừa nhận ngày càng nhiều tinh thần năng lượng, ba mươi sáu chu kỳ là thích hợp nhất, cũng vừa vặn đạt tới cực hạn của kinh mạch, nếu như tiếp tục vận hành thì sẽ chạm vào giới hạn , chẳng những năng lượng tinh thần không tăng được như mong đợi, ngược lại còn làm kinh mạch sinh ra tổn thương, có thể khiến cho tinh thần lực giảm đi, không chừng không bắt được gà còn mất nắm thóc.
. thank thank thank nhìu nhìu nhìu vào
Chú thích: Nội thị: tự nhìn được chuyện xảy ra bên trong cơ thể
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
4 chương
110 chương
390 chương
99 chương
73 chương